Lại thêm chuyên mấy ngày hình ảnh của anh cũng thường xuyên xuất hiện trên các trang báo giải trí, đến ngay cả Cố Trạch cũng nhận ra có vấn đề, còn uyển chuyển hỏi nàng có phải bọn họ đang cãi nhau hay không.
Tối hôm đó, đã gần 10 giờ tối, thấy người nào đó vẫn chưa trở về, Tô Huyên cầm lấy điện thoại di động, mở ra avatar quen thuộc, nhắn một câu: “Hôm nay còn không trở về, anh không cần trở về nữa!”
11 giờ 30 bên ngoài truyền đến tiếng xe, lại qua vài phút, nam nhân dáng người cao ngất run rẩy đẩy cửa tiến vào, cả người đều là mùi rượu.
Quản gia và người giúp việc đều bị Tô Huyên đuổi đi, nàng vốn còn đang định hảo hảo cùng anh tán gẫu một phen, lại thấy nam nhân kia đã ngã xuống sô pha, tựa hồ say đến ngất xỉu, hai hàng lông mày của anh nhíu chặt, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên bị vây trong khó chịu.
Tô Huyên tức giận trừng mắt nhìn Cố Quân Diệc, muốn ném tên say rượu này ra ngoài, nhưng rốt cuộc vẫn không đành lòng, sau khi hít sâu vài hơi, chỉ có thể nhận mệnh đi nấu canh giải rượu cho anh.
Lại hao phí rất nhiều khí lực, mới có thể đem canh giải rượu đút vào cho anh, chờ đến khi làm xong hết thảy, đồng hồ cũng đã sắp điểm ở số 12 giờ, nhìn tình huống ngày hôm nay, hiển nhiên là không thể nói chuyện được nữa, Tô Huyên vừa định trở về phòng, nam nhân nửa mê man nằm trên sô pha đột nhiên khẽ động, vươn tay kéo nàng vào trong ngực.
“Vợ ơi, anh nhớ em rất nhiều.”
Dưới ánh đèn mờ ảo, trên sofa màu đen trắng là một đôi nam nữ cực kỳ xứng đôi, nam nhân mê say tựa vào cần cổ trắng nõn của nữ nhân, không ngừng liếm mút hôn hít.
“Nhớ em, nhớ em mà không chịu trở về, có phải bị mỹ nữ trên bàn rượu mê hoặc đến hoa mắt rồi hay không?”
Tô Huyên tức giận nhéo lên người nam nhân vài cái, nhưng rốt cuộc vẫn là ở trong nụ hôn dịu dàng của đối phương động tình. Tình yêu nồng đậm lưu chuyển giữa hai người, ngay cả thân thể cũng mềm nhũn xuống, hoa huyệt bắt đầu nổi lên thủy ý, rất nhanh liền làm ướt quần âu của Cố Quân Diệc. Cũng đồng thời cảm giác được bộ phận kia của đối phương đã cao cao dựng thẳng, đang kêu gào muốn thoát khỏi trói buộc.
“Ưm, trở về phòng?”
Ngày mai lại cãi nhau đi, hôm nay nàng muốn sảng khoái một chút!
Lời ám chỉ của Tô Huyên vô cùng rõ ràng, nhưng Cố Quân Diệc lại không có ý định đổi chỗ, bàn tay cách quần áo từ thắt lưng mềm mại của Tô Huyên leo lên trên, dần dần vuốt ve bộ ngực cao vút của nàng.
Hô hấp của hai người càng thêm dồn dập, không quá mấy phút, quần áo bắt đầu trở nên lộn xộn.
Trong lúc lăn lộn dây dưa, váy bị kéo lên, quần lót bị đẩy sang một bên, Tô Huyên nửa người tựa vào sofa, đang bị nam nhân đè ra liếm lên hoa huyệt, nam nhân uống say rượu phi thường không để ý, ôm lấy cánh mông của nàng làm càn liếm hút, hơi thở nóng rực như có thể đốt cháy người.
“Đừng, ghế sofa… sofa sẽ ướt…”
“Không, anh cũng sẽ không bỏ sót một giọt nào cả, Huyên Huyên, em có thoải mái không? Anh có làm cho em thoải mái không?”
“Thoải mái, thoải mái… a… đừng khuấy nhanh như vậy ~~”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nữ nhân Tô gia |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch |
Ngày cập nhật | 22/01/2023 03:33 (GMT+7) |