Nữ sinh học vẽ

Phần 7

Liên tục năm ngày sau, mỗi tối tôi đều đến chỗ của em. Nhưng rõ ràng điều đó thật vô ích, vì em luôn có khách, đến mức tôi tự hỏi có phải em là ngôi sao của cái quán này hay không. Và quan trọng nhất, là em luôn cố tránh tôi. Em quyết tâm không nhìn tôi, giả vờ xa lạ, cứ như cả hai chưa từng quen vậy. Tôi cũng không thể tự ý làm bừa, vì ở một nơi phức tạp như thế này, mọi hành động thiếu suy nghĩ đều có thể phải trả giá đắt.

Túi tiền của một kẻ thất nghiệp như tôi không cho phép tiêu xài liên tục theo cách đó, và đến ngày thứ sáu, tôi đành bất lực chịu thua, chỉ dám đi ngang qua quán café kia để nhìn trong vô vọng.

Sự thất vọng… vì chịu thua số phận và dòng đời.

Những ngày sau đó, để bù vào số tiền đã hao phí, tôi đành nhận làm một chân giao hàng thời vụ. Cũng có thể tôi nhận công việc này chỉ là để được rong rủi khắp nơi trên những con đường. Tôi chẳng muốn ngồi ở nhà, nơi mà tôi phải đối diện với bốn bức tường vô vị và nỗi buồn nhớ em. Cái cảm giác buồn bã, ray rứt mà chính tôi cũng chẳng hiểu vì sao.

Hoặc có thể tôi đã hiểu, nhưng lại không muốn thừa nhận.

Em đã luôn tồn tại trong trái tim tôi từ bao giờ.

Em đã đóng một vai trò trong giấc mơ của tôi, biến nó thành động lực để bước đi trong cuộc sống này.

Khi tôi thật sự tin như vậy, thì em lại đột ngột tan biến. Em đã rời bỏ tôi, theo cách bất ngờ nhất, để lại tôi một mình cô độc trong nỗi buồn.

Tôi đã từng ước rằng mình chưa từng quen em, chưa từng nhận tin nhắn đó, chưa từng đến quán sinh tố kia, và… cũng chưa từng nhận dạy vẽ cho em chỉ vì lời đề nghị “cho em quan hệ… để thay tiền học phí nhé”. ”

Chính lúc nghe em nói câu đó, tôi đã biết trong em có một niềm đam mê, khát khao thật mạnh mẽ. Vì nó mà tôi xiêu lòng, sẵn sàng đi thật xa để dạy em dù chẳng nhận được gì.

Tôi đã làm một người tốt. Và bây giờ… thứ tôi nhận được là gì?

Đâu đó trong suy nghĩ, tôi thật sự rất giận em. Nhưng tôi cũng tự hiểu rằng, em còn đang buồn hơn cả tôi. Em phải đánh đổi tất cả, từ bỏ luôn cả ước mơ chỉ vì trách nhiệm cuộc sống. Nếu phải giận em, có lẽ tôi càng nên giận cuộc đời này, và cả… chính tôi.

Tôi quá vô dụng, ngay cả bản thân mình còn không lo nổi thì làm sao giúp được em.

Tôi chẳng làm được gì hết.

Kẻ vô dụng thì chỉ nên làm những việc nhỏ bé. Và tôi chọn cách rong rủi trên đường, dù khi mưa, cả khi trưa nắng mà tôi vẫn rất ghét, chỉ để quên đi nỗi buồn.

Số phận đưa em đến với tôi, nhưng nó cũng tàn nhẫn mang em đi thật nhanh chóng, mặc cho tôi có cố gắng thế nào. Tôi không phải người viết nên số phận, mà chỉ là kẻ đang lần mò trên con đường của nó, chẳng đoán được ngày mai và hoàn toàn không có năng lực thay đổi nó.

Số phận, tôi biết rằng từ bây giờ, nó sẽ là kẻ thù.

Dù vậy, mọi thứ vẫn luôn vượt ngoài tầm dự đoán. Tôi ghét số phận, nhưng có lẽ nó lại rất thích đùa giỡn với tôi, hệt như một đứa trẻ nghịch ngợm, khó ưa.

Hơn ba tuần sau, vào một buổi trưa, tôi lại nhận được cuộc gọi… từ số của em.

– A… lo? ! – Tôi nói, giọng cứ run lên vì điều bất ngờ này.

– Anh… anh ơi! – Giọng em cũng run hệt như tôi, nhưng không phải vì hồi hộp, mà rõ ràng mang một cảm giác rất sợ hãi.

– Sao vậy? ! Có chuyện gì? !

– Anh ơi… giúp em với. Bà chủ… bắt em phải ra ngoài với khách. Em… không muốn. Em chỉ còn biết gọi cho anh thôi!

“Ra ngoài”, hai từ nghe đơn giản, nhưng đủ cho tôi hiểu đó là loại việc gì. Tôi cũng đoán được mọi thứ sẽ diễn ra đến mức này nếu em cứ chôn mình trong chốn đó. Điều duy nhất tôi không ngờ, chính là em lại nghĩ đến tôi.

Có nghĩa là trong lòng em, tôi vẫn luôn có một vị trí nào đó, người em nhớ đến khi gặp khó khăn, và tôi thật sự vui mừng vì điều này.

– Em bình tĩnh đã. Nói rõ ràng anh nghe đi!

– Có mấy ông khách cứ đòi ra ngoài với em, nhưng em nhất quyết từ chối. Họ trả rất nhiều tiền nên bà chủ tức lắm. Bà ta nói em làm quán thất thu, và dọa sẽ bỏ thuốc cho em uống để giao cho khách. Em… em sợ chuyện đó lắm. Em phải làm sao đây? !

Tình hình rõ ràng là rất nguy cấp, và tôi biết mình phải hành động ngay:

– Em đang ở quán phải không? !

– Dạ… em đang…

Cuộc gọi bị ngắt ngang đột ngột trước khi tôi kịp nghe chi tiết quan trọng nhất. Khi tôi gọi lại thì đã không còn liên lạc được. Em sẽ không tự ý cúp máy như thế, trừ khi… bị kẻ nào đó phát hiện và ngăn chặn.

Chẳng cần suy nghĩ nhiều nữa, tôi lập tức lao lên xe và phóng nhanh đến nơi đó, chốn duy nhất mà tôi có thể tìm được em: Quán café kia.

Trời thật nắng. Nắng gay gắt từ trên cao phả xuống đầu tôi như đổ lửa.

Tôi rất ghét nắng buổi trưa, vậy mà từ khi đi tìm em, tôi cứ phải phơi mình dưới nó. Đôi khi con người ta cũng học được vài bài học về những điều quan trọng, những thứ còn đáng giá hơn cả ý thích cá nhân.

Và… tôi thật sự thích em, hơn bất cứ thứ gì trên đời này.

Chỉ sau ít phút, tôi đã dựng xe ngay trước cổng và lao nhanh vào quán café kia.

Thế nhưng trái với dự đoán, tiếp đón tôi lần này không phải những cô tiếp viên “hở hang”, mà là một người phụ nữ mập mạp, dáng rất cao to và vẻ mặt thật hung hăng:

– Đi đâu đây? !

– Thì… uống café chứ đi đâu! – Tôi cảnh giác.

– Đừng có láo. Mày là bạn con H dạo trước hay đến đây chứ gì? !

Tôi sững người, không ngờ những lần hành động theo cảm tính của mình đã gây sự chú ý cho bọn này. Có lẽ mụ ta chính là bà chủ, người ép em phải làm việc sai trái, và cũng là kẻ đã phát hiện ra, ngăn chặn cuộc gọi của em, rồi giờ đây bắt đầu sinh sự với tôi.

– Ừ… phải đó. Tôi muốn gặp H. Được không!

– Con H. Nó kêu mày tới chứ gì? !

– Ừ… thì sao? !

– Nó đi rồi!

Tôi nhíu mày:

– Đi đâu? ! Tôi mới gọi cho H xong mà!

– Biến! Tao nói đi rồi là đi rồi. Chỗ tao làm ăn, mày làng xàng tao kêu tụi nó đánh chết bây giờ!

Tôi lại nhìn quanh, ước lượng tình hình. Ở ngay cửa ra vào là một gã giữ xe có khuôn mặt rất khó chịu, chưa rõ trong nhà còn tên đàn em nào không. Dù sao đây rõ ràng là chốn phức tạp, tôi hoàn toàn rơi vào thế yếu nếu sinh sự với chúng. Thêm nữa, nếu mụ ta đã dấu em đi thì tôi có làm lớn chuyện cũng chưa chắc thu được kết quả.

– Vậy thì thôi… tôi chỉ muốn gặp H. Chút. Bà không cần hung dữ vậy đâu!

– Ừ, tao vậy đó! Biến đi!

Tôi nghiến răng, dằn lòng bước ra khỏi quán, dù bản thân vô cùng hoang mang. Không biết mụ ta đã làm gì, đã dấu em ở đâu. Tôi thường nghe nói những kẻ “má mì” như mụ thường sẽ hành hạ tiếp viên rất dã man nếu họ không nghe lời. Càng nghĩ, tôi lại càng lo lắng cho em hơn.

Tôi chạy xe trên đường, giữa dòng người qua lại mà như mất hết phương hướng. Trong đầu óc tôi không hề hiện hữu tín hiệu giao thông, không nhớ nổi nhà mình, cũng chẳng phân biệt được giữa các loại xe nữa. Bụng tôi như có lửa đốt, hoàn toàn bấn loạn, cứ cố vứt hết những suy nghĩ tiêu cực, bi quan mà không làm nổi.

Tôi phải nghĩ ra một cách để cứu em, hoặc ít nhất là cũng phải gặp được để xem tình hình của em thế nào.

Tôi đã bị phát hiện, và bọn chúng nhất định sẽ cảnh giác, không để tôi gặp em nữa.

Tôi nghiến răng, suy nghĩ đến điên cường và hàng trăm ý tưởng lướt qua đầu. Và rồi đột nhiên, như một tia sáng lóe lên giữa màn đêm, tôi đã nghĩ ra cách.

Chẳng cần phải phân vân thêm, tôi lập tức quay đầu xe, phóng thẳng theo hướng dẫn đến nơi cần đến. Tôi phải cứu được em, dù bằng bất cứ giá nào…

Tôi đã nói sẽ cứu em, và tôi quyết phải làm được.

Dĩ nhiên chẳng có gì đáng tự hào, khi tôi biết chỉ bản thân mình là không đủ, nên cần phải nhờ đến sự trợ giúp từ người khác.

Và người đó… chính là bạn tôi.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Thông tin truyện
Tên truyện Nữ sinh học vẽ
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex ngắn
Phân loại Truyện teen
Ngày cập nhật 02/06/2018 03:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Truyện sex Ấn Độ 2
Phần 7 Đầu cặc tôi tách hai mép lồn trơn mượt, sưng phồng và ướt át của mẹ, nơi canh gác của khu vực nữ tính. Kẻ xâm nhập đâm xuyên qua cánh cổng tới nơi không thể nói, tội lỗi và khoái lạc. Lồn Mẹ rất ướt và nóng bỏng, hang lồn mẹ không chỉ nhận tất cả của tôi, mà còn bắt đầu rung động. Cặc tôi biến mất giữa hai chân mẹ, đi sâu vào trong khe lồn trơn ướt lông lá, đi sâu vào hang hốc nóng bỏng và ẩm ướt, đi sâu vào trung tâm tan chảy và cháy âm ỉ của mẹ. Hai chân mẹ giang rộng ra khi tôi ấn cặc vô trong...
Phân loại: Truyện sex ngắn Đụ lỗ đít Đụ mẹ ruột Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện dịch Truyện loạn luân Truyện người lớn Truyện sex Ấn Độ Truyện sex Full
Chuyến dã ngoại cuối cấp
Thế là Khánh Huyền đã là học sinh cấp ba, những năm học cuối cùng trong đời học sinh, sau 3 năm học tại trường Phổ thông trung học sẽ là giảng đường Đại học chờ đợi trước mắt. Khánh Huyền tự dưng thấy băn khoăn khi nghĩ đến lời mấy cô bạn gái “hiện đại” cùng lớp: “Học đến cấp III rồi mà chưa có người yêu là kém lắm, phải kiếm sẵn một chàng đi, sau này lên Đại học toàn bọn nhà quê không ra gì đâu”. Chẳng lẽ con gái bây giờ lại cứ phải... yêu sớm như thế? Khánh Huyền tự hỏi như vậy. Mẹ cô là một người rất nghiêm khắc, luôn luôn nhắc...
Phân loại: Truyện sex ngắn Làm tình nơi công cộng Truyện 18+ Truyện sex Full Truyện sex hiếp dâm Truyện sex học sinh Truyện sex phá trinh
Chuyện về người yêu cũ
Hồi xưa quen con bồ qua 1 người bạn, lúc đó tính tán vui thôi... Gần 1 tháng mới được lên phòng trọ em do phòng trọ cấm người lạ lên phòng, lên mới biết con bồ ở chung với 1 thằng em trai, 1 đứa em gái đang học đại học. Con bồ mình thì đi làm rồi, cao 1m55, mình dây cây cảnh, qua mấy lần ăn dầm dề cũng sờ vú được, phải nói con bồ gia trưởng khó lắm, mãi mới sờ vú được mà kiểu như vô tình đụng chạm thôi. Có lần em nó ngồi máy tính bàn, thời đó có máy tính bàn là xịn rồi, ngồi nghe nhạc + chơi pikachu, mình...
Phân loại: Truyện sex ngắn Tâm sự bạn đọc Truyện bóp vú Truyện bú lồn Truyện bú vú Truyện sex có thật

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng