Nuôi ma ngải - Tác giả Hùng Sơn


Truyện đã hoàn thành

Phần 15

Chiều về, mặt trời vừa lặn sau hàng cây. Bà Chín cũng đã về từ lâu Lưu cất mớ vàng bà đòi hùn hợp. Chàng mỉm cười thích thú. Thật là của trời cho, cái vụ làm ăn này dù là bịp bợm, nhưng nếu trời cho, bạn bè bị mắc lừa, chàng dám làm nên sự nghiệp lắm. Cái vụ buôn bán nhà đất Lưu đã nghe lỏm được hồi còn ở Mỹ do mấy nàng khiêu đâm bóp nói chuyện với nhau. Bây giờ gặp lúc khốn cùng, đem ra xài đỡ lại có người tin mới tức cười.

Đang suy nghĩ vẩn vơ, Lưu thấy một luồng gió lạnh thổi qua thực mạnh. Lưu biết ngay con Ma Ngải vừa cuốn mình ra ngoài. Bây giờ cứ vào chạng vạng tối, nó thường hay ra ngoài không biết làm cái gì. Có thể là đi kiếm đồ ăn chứ cũng chẳng có gì lạ. Bởi vậy căn phòng của nó Lưu chỉ khép hờ cừa chứ không khóa như mọi khi nữa.

Đúng như Lưu nghĩ, con Ma Ngải tối tối thường ra ngoài kiếm ăn. Trong vùng dân chúng đã bắt đầu xôn xao về những vụ mất cắp gà, chó, mèo càng ngày càng nhiều mà không tìm ra thủ phạm. Tuy nhiên, con Ma Ngải ra ngoài tối nay không phải đi kiếm mồi. Nó bay thẳng tới nhà Thơm, bóc tấm bùa dán trên trán Cam xuống và đá nhào lão đạo sĩ đang ngồi thiền ở góc nhà một cách dễ dàng. Ông ta hộc máu tức thì và biết là mình không phải là địch thủ của con ma này, nên hốt hoảng ôm đầu chạy thục mạng.

Cũng may cho ông, ma tính của con Ma Ngải chưa phát triển toàn bộ nên nó không ham giết người mà chỉ tự vệ, và đi kiếm ăn mà thôi. Khi thấy lão đạo sĩ chạy rồi, nó lại cuốn gió bay về nhà, chui vô hang ngay. Lúc ấy cả nhà Thơm ngơ ngác chẳng hiểu gì. Mọi người chỉ thấy một luồng gió thực lạnh cuốn vô nhà như cơn lốc, thổi bay lá bùa dán ở trán Cam lên không và lão đạo sĩ đang ngồi thiền té nhào, học ra một búng máu. Ông hết hoảng, vội vàng vùng dậy không nói được một lời nào, ù té chạy như bị ma đuổi.

Còn Cam, khi lá bùa bật ra khỏi trán, nàng nhỏm dậy, ngơ ngác, la đói, rồi tự động xuống bếp lục lọi đồ ăn. Nhà nàng làm gì có cơm gạo đâu mà sắn vậy. Nhưng Cam lại tìm được một ổ chuột con nơi khe cửa, nàng vội vàng bỏ từng con vô miệng nhai ngon lành. Máu me be bét dính đầy mép. Cả nhà hoảng kinh, nhưng không ai biết phải làm sao bây giờ. Chỉ còn nước mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm. Cam ăn rồi lại đi ngủ và nói lảm nhảm một mình. Thơm thấy em như vậy rồi, chán nản. Nàng biết chắc là Cam bị ma bắt, nhưng không biết phải làm sao…

Tối nay Thơm thấy tới nhà Lưu ngủ còn hơn ở nhà. Nàng cho cha mẹ hay rồi đi liền. Trời cũng đã khuya lắm rồi. Thơm vừa đi vừa suy nghĩ, không biết có nên cho Lưu hay vụ lão đạo sĩ và tình trạng của Cam hay không. Cuối cùng, nàng quyết định không nói gì về vụ này với Lưu, vì Thơm biết chắc Lưu chẳng bao giờ tin chuyện ma qủy cả.

Nàng vừa bước vào nhà, Lưu cũng vừa từ trong phòng tắm đi ra. Thấy Thơm, Lưu cười thích thú.

“Sao em tới đúng lúc quá. Anh đã tưởng tối nay em không tới rồi chứ.”

Thơm không hiểu Lưu nói gì, hỏi:

“Anh nói sao, đúng lúc gì vậy anh?”

Lưu ôm lấy Thơm thì thầm:

“Đúng lúc anh muốn…”.

Thơm chưa kịp nói năng gì, bờ môi Lưu đã gắn chặt lấy miệng nàng. Hai tay chàng luồn qua quần áo Thơm thực tham lam. Thơm hơi co người lại, nhưng những ngón tay chàng càng len lỏi xa hơn làm nàng quýnh quáng. Thơm rên lên nho nhỏ:

“Đừng đừng làm thế mà anh.”

Lưu lì lợm hỏi:

“Thế em thích làm thế nào?”

Thơm dụi đầu vô ngực Lưu, nói nho nhỏ:

“Vô phòng ngủ đi, làm gì thì làm mà.”

Lưu cười hì hì.

“Em nói thật nhé.”

Thơm ngước mặt nhìn Lưu thật yếu đuối, gật đầu nhe nhẹ, không nói gì. Lưu thích chí, bế bổng nàng vô phòng, nói:

“Tối nay anh sẽ trói tay em lại, bịt mắt rồi đem vô phòng làm việc ngủ.”

Thơm cười khúc khích vì ý nghĩ ngộ nghĩnh của Lưu, nàng hỏi nho nhỏ:

“Anh tính đem em làm thí nghiệm hả.”

“Ừ em có sợ không?”

Thơm vênh mặt bướng bỉnh:

“Không sợ.”

Nàng không ngờ Lưu đã sửa soạn sợi dây dù từ bao giờ, chàng kéo hai tay Thơm ra sau lưng trói nghiến lại.

Nàng hốt hoảng kêu lên:

“Anh Lưu, anh… anh… tính làm thiệt hả?”

“Bộ em sợ rồi hay sao?”

“Em không chịu đâu.”

“Lúc nãy em nói rồi, bây giờ em phải giữ lời hứa.”

Nói xong Lưu bịt luôn mắt Thơm lại, bế nàng vô phòng nuôi Ma Ngải. Lưu biết để Thơm nhìn thấy con Ma Ngải, nàng sẽ sợ mà chết. Nhưng bịt mắt lại rồi là an toàn. Lưu đặt nàng xuống đi văng, từ từ cởi từng chiếc nút áo trên ngực Thơm. Chàng đã nhiều lần ôm tấm thân này trong tay, nhưng không biết tại sao bây giờ chàng thấy hồi hộp lạ thường. Bộ ngực Thơm nhỏ nhắn nhưng thực chắc, những bắp thịt nho nhỏ săn lại, trên cao ửng hồng thực dễ thương. Chàng từ từ kéo chiếc quần nàng xuống, không biết hôm nay Thơm mua ở đâu được chiếc quần si líp hồng hồng mỏng tanh, làm chàng nhìn thấy ngay vùng đen thui chính giữa. Lưu thích thú không muốn lột chiếc quần lót ấy ra nữa. Chàng vội vàng cởi quần áo thực nhanh.

Bỗng Lưu giật mình vì vừa nhìn lại, đã thấy con Ma Ngải ngồi ngay sau lưng chàng từ bao giờ. Nó đang ngắm nghía thân hình Thơm một cách say sưa. Lưu thấy ánh mắt xanh lè của nó chiếu ra sự thèm muốn ghê người. Cũng lúc ấy, đồng hồ trên tường điểm mười hai tiếng. Chàng đưa ngón tay ra trước mặt nó. Con Ma Ngải nâng niu bàn tay chàng một cách nhẹ nhàng làm Lưu thật ngạc nhiên, chưa bao giờ nó tỏ ra dịu dàng như vậy. Cuối cùng, nó cho ngón tay chàng vô miệng cắn nhẹ một cái, máu rỉ ra ngay. Nó đưa ngón tay chàng lên mũi hít mạnh. Lưu nằm xuống bên cạnh Thơm hỏi nho nhỏ:

“Em có nhìn thấy gì không?”

Thơm nũng nịu.

“Anh còn hỏi nữa, đã trói tay người ta, còn bịt mắt nữa mà thấy cái gì được chứ.”

Lưu cười hì hì.

“Tại em không biết, bên Mỹ hai vợ chồng ngủ với nhau họ thích chơi trò bắt cóc như thế này lắm. Bà vợ làm bộ để ông chồng bắt cóc như thiệt, trói chân tay, đánh đập như người lạ, rồi đè ra hãm hiếp.”

“Chơi gì kỳ cục vậy?”

“Không kỳ đâu em, họ muốn đi tìm những cảm giác lạ đó để anh thử cho em coi nhé.”

Vừa nói, Lưu vừa cúi xuống hôn lên ngực Thơm, khi chàng vừa ngẩng đầu lên, bỗng con Ma Ngải cúi xuống cổ Thơm cắn mạnh. Lưu hết hồn nhưng không biết phải làm sao. Lúc ấy Thơm lại tưởng Lưu cắn, ré lên nho nhỏ:

“Anh… Anh Lưu à. Anh chơi gì kỳ quá đi, đừng có cắn em nữa mà, đau lắm đó. Em không chịu đâu.”

Lưu thấy con Ma Ngải vục đầu vô cổ Thơm một lúc rồi mà không thấy nó nhúc nhích, chàng biết ngay là nó đang hút máu Thơm mà nàng không biết gì, cứ vẫn tưởng chàng chơi ác. Lưu vội vàng lấy cả hai tay núm lấy gáy con Ma Ngải kéo lên. Con Ma Ngải nhìn chàng giận dữ, hai mắt đỏ ngầu, miệng đầy máu. Bất thình lình nó hất đầu một cái, tay Lưu tuột ra, nhưng nó lại nhoài mình theo cắn vô tay chàng một cái thật mạnh. Máu ở tay rỉ ra ngay. Lưu hết hồn, nhưng chàng càng sợ hãi hơn vì vừa rụt tay về, con Ma Ngải lè lưỡi liếm vô chỗ vừa bị cắn, chàng không ngờ lưỡi nó dài như vậy. Phải nói cả sải tay chứ không phải ít. Lúc ấy Thơm lại la lên:

“Anh Lưu à, chỗ anh cắn em rát mà ngứa nữa, cởi trói cho em gãi đi, tức anh quá.”

Lưu lật đật ôm Thơm lên, bế nàng chạy vội ra nhà ngoài. Chàng không quên khóa cửa phòng nuôi Ma Ngải lại. Trên cổ nàng hiện rõ hai dấu răng nanh của Ma Ngải.

Cả đêm qua. Lưu không dám cởi trói cho Thơm, chẳng những thế, chàng còn trói luôn hai chân nàng căng ra hai bên thành giường. Nhưng Lưu đã mở khăn bịt mắt cho nàng, chàng phải làm như vậy vì không dám để tay nàng tự do sẽ lộ chuyện Ma Ngải cắn nàng ngay, đồng thời chàng trói chân nàng căng ra giữa giường vì sợ nàng chạy ra ngoài đường kêu cứu sẽ phiền phức lắm. Cho tới sáng, Lưu mới cởi trói cho nàng. Thơm ôm lấy Lưu làm bộ cắn vô cổ chàng, nói:

“Em phải cắn anh trả thù, tối qua anh làm cái gì kỳ cục quá hà.”

Lưu cười mơn trớn.

“Đùa em chơi thôi mà, ở Mỹ người ta thường hay sống như vậy. Anh muốn em sống thử lối sống Mỹ xem sao.”

Thơm lắc đầu nguầy nguậy.

“Thôi, em không chịu sống cái kiểu đó đâu. Ghê quá hà, ai chịu cho nổi.”

Lưu hôn nhẹ lên má chàng, nói:

“Thôi, em tắm đi rồi còn đi chợ.”

Thơm vừa rời khỏi nhà ra chợ, bỗng Lưu nghe có tiếng rít thực ghê rợn trong phòng nuôi Ma Ngải. Chàng chạy vô, thấy con Ma Ngải đang đứng trên đi văng nghiến răng, trợn mắt, trông thực ghê rợn. Lưu lùi lại, tính chạy ra nhà ngoài. Con Ma Ngải vươn tay chụp lấy chàng níu lại. Chàng hoảng kinh vì thấy nó từ từ cúi đầu xuống cổ mình. Lưu biết ngay nó tính hút máu chàng như hút máu Thơm tối qua.

Chàng vùng lên thực mạnh, tà áo rách toạc cứu Lưu thoát khỏi tay con Ma Ngải. Lưu phóng người thực nhanh ra nhà ngoài. Con Ma Ngải đuổi theo bén gót, lanh trí, Lưu chạy thục mạng ra ngoài sân nắng chói. Con Ma Ngải đứng khựng lại, rít lên nghe ghê hồn. Chàng bàng hoàng, không ngờ sự tình lại biến chuyển như vậy. Lưu nhớ tới lời lão đạo sĩ bữa trước: “Đời là bể khổ, giác ngộ là bờ.” Hình như lão đạo sĩ này biết chàng nuôi Ma Ngải mà không nói. Bây giờ phải làm sao?

Chàng thấy trước tiên chắc phải ra chợ báo cho Thơm biết, đừng để nàng trở về, con Ma Ngải sẽ hút máu nàng ngay. Lưu đi thực nhanh ra chợ. Chàng Um gặp Thơm và kéo nàng tới một chỗ vắng, nói:

“Nguy rồi em ơi.”

Thơm ngơ ngác hỏi:

“Có chuyện gì xảy ra đó hở anh?”

Lưu ngần ngừ rồi nói:

“Tới nước này, anh không thể giấu em được nữa.”

Linh tính cho Thơm biết chuyện chẳng lành rồi, nàng im lặng chờ Lưu nói rõ hơn. Lưu cũng im lặng một lúc rồi mới nói:

“Anh có nuôi một con ma, có lẽ là con ma em nhìn thấy bữa trước. Từ trước tới nay, nó nghe lời anh. Bỗng nhiên hôm qua nó hút máu em, và sáng nay khi em vừa đi chợ, nó tính hút máu anh nữa.”

Vừa nghe Lưu nói, Thơm kinh hoàng đưa tay lên cổ.

Vết ma cắn còn rành rành. Nàng hãi hùng bật khóc.

“Trời ơi, bây giờ phải làm sao đây anh?”

“Anh cũng không biết tính sao bây giờ.”

Thơm sụt sịt nói:

“Còn con Cam nữa.”

Lưu hốt hoảng hỏi:

“Con Cam làm sao rồi?”

Thơm từ từ kể lại hết mọi chuyện xảy ra cho tới lúc ông đạo sĩ cắm cổ chạy thục mạng và Cam lục lọi bắt chuột ăn. Lưu sợ hãi rụng rời, chàng chỉ còn một chút hy vọng ở lão đạo sĩ đó nay lại biết chính ông ta đã thua con Ma Ngải của chàng rồi, biết tính làm sao bây giờ. Chàng nắm tay Thơm, đứng chết trân không nói được lời nào.

Ngay lúc ấy Thi đạp xe xích lô đi qua, thấy Lưu và Thơm đứng xớ rớ, vội vàng ghé xe lại, hỏi:

“Anh Lưu đứng đây làm gì vậy, lên xe em chở đi.”

Lưu gặp Thi mừng rỡ, nắm tay Thơm kéo lên xe ngay, chàng nói:

“Em chạy xe tới nhà cô Thơm, anh có chuyện nói với em.”

Biết là sắp có chuyện, nhưng Thi biết tính Lưu, chàng không hỏi thêm, cắm cổ đạp xe đưa Lưu và Thơm trở về nhà nàng ngay. Tới nơi, Lưu mới kể rõ cho Thi nghe.

Câu chuyện thực rùng rợn, chính Thi cũng không ngờ lại có thể xảy ra tới như vậy, chàng bàn với Lưu.

“Theo em thấy, bây giờ chỉ còn nước đi kiếm lão đạo sĩ bữa trước.”

Lưu lắc đầu, chỉ Cam, nói:

“Em không nhìn thấy con Cam kia hay sao?”

Thi mỉm cười…

“Nó bị vậy là vì lão đạo sĩ còn non tay ấn.”

Lưu thở dài…

“Như thế còn kiếm ông ta làm chi nữa?”

“Kiếm chứ, bởi vì anh không nhớ ông ta chẳng nói sư phụ ông đang ở nhà ông ta là gì.”

Lưu mừng rỡ, nhưng chàng lại băn khoăn ngay.

“Nhưng biết đâu mà tìm chứ?”

“Anh đừng lo, tự nhiên họ sẽ tìm tới đây thôi.”

“Tại sao?”

“Trừ khi lão đạo sĩ chết mất xác thì không kể, còn như lão chạy được về tới nhà, chắc chắn sư phụ lão ta phải trả thù cho đệ tử chứ.”

Mặt Lưu vẫn rầu rầu, nói:

“Biết bao giờ họ mới tới chứ, chỉ còn mấy tiếng nữa, mặt trời lặn là con Ma Ngải có thể tới kiếm tụi mình rồi. Lúc đó không biết làm sao đây.”

Tất cả đều im lặng, không khí chết chóc bao phủ cả căn nhà. Bỗng Thi mừng rỡ kêu lên:

“A, được rồi.”

Tất cả mọi người đổ dồn nhìn về phía Thi. Lưu hỏi:

“Em nghĩ ra được gì?”

Thi hí hửng nói:

“Bữa trước em có chở một người bị bệnh tà tới nhà một ông thầy bên Thị Nghè, chúng mình thử qua đó cầu cứu xem sao.”

Lưu lật đật nói:

“Vậy phải mau lên mới kịp. Mặt trời sắp lặn rồi.”

Lưu, Thơm và cả Cam nữa, chất lên xe xích lô của Thi. Chàng cố đạp thực nhanh. Tới bến phà Thủ Thiêm, Lưu đề nghị bỏ xe xích lô tại bến đò, mọi người qua phà kêu xe Taxi đi cho mau. Từ ngày giải phóng, xe Taxi rất hiếm, nhưng ngay bến đò lại dễ kêu xe hơi dọc đường, vì bây giờ xăng mắc mỏ, không ai dám xách xe chạy vòng vòng kiếm khách cả.

Chỉ vài chục phút xe đã tới Cầu Sơn. Thi nói bác tài ngừng lại. Mọi người đi bộ vô trong con đường nhỏ tới một con lạch, qua cây cầu khỉ, đi một quãng nữa tới căn nhà lá nhỏ. Thi dắt mọi người vô.

Một người đàn ông trạc ngũ tuần ra chào hỏi mọi người và mời vô nhà. Thi chưa kịp nói năng gì, ông ta đã nhìn đăm đăm vô Thơm nói:

“Cô em này bị trúng tà nguy hiểm quá, chỉ sợ tôi không đủ sức đâu…”

Thi lật đật nói:

“Thưa thầy không phải con nhỏ đó mà là con này.”

Vừa nói Thi vừa chỉ Cam. Ông thầy lắc đầu, nói:

“Cô đó không thành vấn đề, tôi chỉ cho uống lá bùa là hoàn hồn liền. Ngại là ngại cô này và ông đây thôi.”

Vừa nói ông ta vừa chỉ Thơm. Và Lưu làm mọi người giật mình. Lưu lật đật nói:

“Thưa thầy như vậy phải làm sao bây giờ?”

Ông thầy nói:

“Trước hết, để tôi cứu cô này đã, rồi dắt mấy người tới chùa Linh ẩn thỉnh sư phụ, nhờ ngài cứu giúp.”

Nói xong ông lấy mấy thẻ nhang trên bàn thờ, vẽ mấy chữ bùa vô ly nước, cho Cam uống. Thật không ai ngờ, vừa uống xong ly nước, Cam ói mửa lung tung ra đầy nhà. Nào thằn lằn, rắn mối, chuột, bọ, sâu, làm mọi người muốn ói mửa.

Ói xong, Cam nằm vật ra đất bất tỉnh nhân sự. Ông thầy mỉm cười đắc ý, nói:

“Cô ấy sẽ ngủ cho tới sáng mai là hết bệnh. Bây giờ tôi lo cho thầy này và cô kia nữa. Xin theo tôi, còn cô em này để ngủ đây đi, không sao đâu, có xấp nhỏ lo cho cô ta được rồi.”

Nói xong, ông gọi với vô trong nhà. Một cô gái trạc tuổi Cam đi ra, ông thầy nói:

“Thu Ba, con lo cho cô này, có lẽ đêm nay ba không về. Bây giờ phải dắt mấy thầy cô đây tới chùa Linh ẩn.”

Nói xong ông lật đật chụp chiếc nón lá đi ngay. Lưu, Thi và Thơm vội vàng theo ông bén gót. Đi khoảng hơn một tiếng, băng qua nhiều cánh đồng, tới một rừng tràm. Mọi người vạch lá mà đi, hình như ít có người qua lại khu này, con đường cỏ mọc xanh um. Nếu không phải là có ông thầy này dắt lối chắc không ai biết đường mà mò ra chỗ của vị sư nào đó đang tu luyện. Đi chung một tiếng sau, ông thầy dắt mọi người tới một căn nhà cỏ thấp lè tè, nói:

“Chúng mình tới chùa Linh ẩn rồi.”

Lưu ngạc nhiên hỏi:

“Căn nhà cỏ này mà lại là một ngôi chùa sao hả thầy?”

Ông thầy gật đầu.

“Dạ, chính thế, ở đó có mấy nhà sư tu luyện. Căn này là lớn nhất, để mọi người nghe Pháp. Còn mấy căn nhỏ hơn của mỗi vị chỉ lớn đủ để một người ngồi thiền thôi.”

Vừa lúc ấy một nhà sư đi tới cúi đầu nói:

“Các thí chủ tới thực đúng lúc, Sư Phụ chúng tôi vừa hết bế quan. Bần tăng xin mời các thí chủ vô bên trong.”

Lưu đi theo ông sư vòng qua một con đường nhỏ, láng lẩy chứng tỏ có nhiều người đi lại trên con đường này hàng ngày. Cuối cùng, nhà sư nọ đưa bọn Lưu vô chùa. Nói là chùa chứ thực ra đó chỉ là một cái lều nho nhỏ, chung quanh được phủ lên một lớp lá. Trên nóc nhà cũng lợp bằng lá và chỉ với tay là chạm nóc nhà rồi. Tuy nhiên các lều này cũng có thể chứa được mươi mười lăm người, nếu ngồi khít vô với nhau.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Thông tin truyện
Tên truyện Nuôi ma ngải
Tác giả Hùng Sơn
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ máy bay, Gái vú to, Truyện sex chubby, Truyện sex Ma Quỷ, Truyện sex ngoại tình
Ngày cập nhật 26/09/2024 05:55 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Hùng Sơn

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng