Nam nhân một giọt tinh, như mười giọt máu, hiện tại ân ái đã kết thúc, nó cũng mất đi tất cả sức lực, cảm giác kiệt quệ sau khi xuất tinh ập tới, nó nằm trên giường bất động, tùy ý Khả Hân vẫn ngồi ở trên háng của nó, bộ phận sinh dục của hai người còn dính chặt vào nhau.
Khả Hân là người đầu tiên di chuyển, nhận thấy mọi thứ đã kết thúc, tuy rằng không muốn mở mắt ra để đối mặt với con trai, nhưng cô biết lúc này nó đã kiệt sức, vì vậy cô mở mắt và nhìn nó đang nhắm mắt nghỉ, cuối cùng hai chân chuẩn bị đứng dậy.
Lúc này cô so với nó cũng không hơn bao nhiêu, cô thử vài lần mới chập choạng đứng lên được. Khi háng của cô rời khỏi háng của nó, dương vật tuy rằng đã mềm nhưng vẫn rất thô dài từ từ lộ ra từ trong âm đạo cô, thân cây vốn ngăm đen hiện tại biến thành màu trắng, mặt trên dính đầy hỗn hợp yêu dịch của hai người.
“Phóc…” Khi dương vật được rút ra gần tới cùng, chỉ còn lại cái đầu rùa ở bên trong, hai người gặp phải một bình cảnh. Tuy rằng dương vật của Tư Kiến đã mềm xuống, nhưng đầu rùa vẫn còn rất to, Khả Hân nhẹ lắc háng một chút, sau đó mới từ từ rút đầu rùa ra, động tác rất nhẹ nhàng, như sợ làm nó đau, những động tác theo bản năng trong tiềm thức này, tràn ngập yêu thương và quan tâm đối với nó.
Bộ phận sinh dục của hai người cuối cùng cũng tách ra, tuy rằng Khả Hân đã nhanh chóng dùng tay chặn lỗ âm đạo ngay khi dương vật được rút ra, nhưng tinh dịch giống như nước lũ vỡ đê trào qua kẽ tay của cô. Một ít còn tuôn ra nhỏ xuống háng Tư Kiến, cô chiết háng xuống giường, sau đó kẹp háng lại, tay bụm miệng âm hộ rồi chạy vào nhà tắm, mà trong quá trình này, bước chân của cô tương đối lỏng lẻo, thậm chí mấy lần thiếu chút nữa té ngã.
Sau khi Khả Hân đi vào nhà tắm, cô bắt đầu rửa sạch cơ thể, mà trong quá trình này cơ hồ mặt cô không có biểu cảm gì, chỉ là trên mặt hồng nhuận đại biểu cho dư vị cao trào của cô còn chưa lui hoàn toàn.
Trong phòng, Tư Kiến vẫn còn nằm trên giường lấy lại sức, trên mặt tuy rằng có vẻ mệt mỏi, càng nhiều hơn là biểu tình thỏa mãn, trận tình dục này cuối cùng đã giải tỏa cơn thèm của nó.
Sau khi Khả Hân rửa sạch thân thể, liền quấn khăn tắm bước ra khỏi nhà tắm, lúc này trên mặt cô rất là u buồn. Sau khi thanh tỉnh lại, nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của mình, cô có chút lo lắng, hơn nữa còn có một tia hối hận. Cô cùng con trai hiện tại đi trên một con đường không thể quay lại, vạn nhất sự tình bị bại lộ, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.
Quá trình rửa âm hộ của cô rất ngắn, tập trung vào việc làm sạch cửa âm đạo của mình, sau khi rửa nhiều lần, tinh dịch của Tư Kiến vẫn tiếp tục chảy ra ngoài nên cuối cùng cô phải bỏ cuộc. Lúc mặc quần lót vào, cô lấy một cái đệm bảo vệ kinh nguyệt mới ở trong tủ rửa mặt có thể dùng được ra, đệm ở âm hộ của mình, để thấm tinh dịch còn sót lại trong âm đạo.
Khả Hân đứng ở cửa nhà tắm do dự một hồi, cuối cùng thở dài, tâm tình phức tạp trở lại nhà tắm cầm một gói khăn ướt, sau đó trở lại phòng Tư Kiến. Lúc này nó nằm ở trên giường hồi tưởng lại cuộc làm tình vừa rồi, trong khi dương vật mềm nhũn ngã gục giữa háng nó, lúc này tinh dịch trên thân cây đã khô, đóng thành một lớp vảy màu trắng.
Khả Hân lấy một cái khăn ướt bắt đầu lau dương vật cho con trai, lông mu và bìu dính đầy tinh dịch. Cô quấn khăn tắm quỳ ở bên giường, khom lưng lau cho nó, cảm giác lạnh của khăn ướt làm cho nó mở mắt ra, nhìn mẹ nuôi đang khom lưng lau dương vật cho nó, tựa như một người vợ khéo léo chuyên tâm hầu hạ chồng.
Lúc này Khả Hân quấn cái khăn tắm, lúc khom lưng có thể nhìn thấy cái rãnh vú sâu hun hút, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của con trai, cô đỏ mặt lên, nhưng không có tránh, dù sao chuyện thân mật nhất cũng đã xảy ra, còn quan tâm đến những thứ này sao?
Nhìn trong video vì Tư Kiến mà lau sạch bộ phận sinh dục của nó, ngực tôi cảm thấy bị thắt lại, tuy rằng đã sớm dự đoán tất cả những điều này, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến, tôi mới phát hiện nội tâm của mình cũng có một gốc yếu nhất, dễ bị tổn thương nhất. Vì không lâu trước đây, cô cũng đã từng vì tôi mà lau dương vật cho tôi như vậy, chỉ là đó là chuyện rất lâu trước kia rồi, từ khi cơ thể tôi gặp trục trặc, loại hình ảnh ấm áp này không còn nhìn thấy nữa, thật không ngờ hiện tại lại phát sinh trên người một nam nhân khác.
Trong màn hình Khả Hân đang giúp Tư Kiến lau chùi, lần này cô không còn bối rối như trước, động tác và biểu tình đều rất bình tĩnh, phảng phất như hết thảy đều đã thuận theo tự nhiên.
Không biết có phải do khăn ướt cọ xát hay không mà dương vật của Tư Kiến từ từ ngẩng đầu lên trong tay Khả Hân. Cô nhận thấy điều đó, vội vàng buông dương vật của nó ra. Dương vật cũng đã được làm sạch.
Sau khi Khả Hân xuống giường, trực tiếp đi ra khỏi phòng ngủ Tư Kiến, chỉ là quá trình lần này đi ra tựa hồ như có vẻ hơi luống cuống, không còn loại ổn định như vừa rồi, mà căn nguyên là đại sát khí đang muốn cương lên của nó, có lẽ cô sợ nếu tiếp tục lưu lại, có thể bị nó tra tấn đến chết đi sống lại một lần nữa.
Sau khi bước ra khỏi phòng ngủ của Tư Kiến, Khả Hân điều hòa hơi thở trong phòng khách, rồi từ từ đi tới phòng ngủ của mình, chỉ là khi đi đến cửa phòng tắm, cô lại dừng lại. Trước đây, cô đều đắp mặt nạ và uống một ly nước trước khi đi ngủ, dựa theo lời cô nói, mặt nữ nhân làm bằng nước, đó là lý do tại sao làn da cô trắng và đẹp. Uống nhiều nước để bổ sung, nên cô đã có thói quen này.
Lúc này Khả Hân có vẻ rất mỏi mệt, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, vẫn không muốn bỏ thói quen sinh hoạt của mình. Cô trở lại phòng ngủ cầm một cái mặt nạ, sau đó đắp lên mặt, theo thói quen cô đi vào phòng khách, chuẩn bị rót một ly nước, mà ly và ấm trà đều ở trên bàn cà phê trong phòng khách. Bàn trà cách cửa chính cũng chỉ có một khoảng ngắn, lúc này đèn hai phòng ngủ vẫn sáng, lúc cô đi ra khỏi phòng ngủ Tư Kiến, không có đóng cửa phòng.
Khả Hân đeo mặt nạ cho nên tôi không nhìn thấy biểu cảm của cô, nhưng khi cô nhìn tới tủ giày ở cửa, khuôn mặt lộ ra một tia nghi ngờ, bởi vì mặc dù lúc này phòng khách không bật đèn, nhưng hai phòng ngủ đều mở đèn, cửa phòng mở, dựa vào ánh sáng, vẫn có thể nhìn thấy những thứ trên tủ giày.
Khả Hân không bật đèn mà cầm ly nước vừa uống vừa đi tới cạnh tủ giày, đi tới trước mặt, thì thấy cái hộp nhẫn kia, biểu tình của cô có chút kinh ngạc, nhưng không có e ngại, cô đặt ly nước xuống, sau đó cầm cái hộp nhẫn lên. Sau khi mở hộp ra, cô nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương bên trong, trên mặt Khả Hân lộ ra thần sắc không thể tin được.
Nhìn thấy cảnh này, tôi biết Khả Hân sấp biết chân tướng sự thật, có lẽ cô nên nghĩ ra điều đó vào lúc này. Điều kỳ lạ là lúc này cô chỉ ngạc nhiên, không có một tia sợ hãi? Có thực cô không quan tâm nếu tôi biết sao? Chỉ là tất cả những gì kế tiếp, làm cho tôi hiểu được nguyên nhân cô không có sợ hãi. Chỉ thấy cô cầm chiếc nhẫn, sau đó hướng ánh mắt về phía phòng của Tư Kiến nhìn. Biểu tình trên mặt cô rất phức tạp, cô cho rằng nó tặng chiếc nhẫn kim cương này cho cô, bởi vì lúc vào cửa nó là người cuối cùng đi vào, cho nên cô cho rằng hẳn là nó lén đặt cái hộp nhẫn kim cương lên tủ giày, để cho cô một bất ngờ.
Khả Hân là người biết hàng biết của, tự nhiên biết chiếc nhẫn kim cương này là thật hay giả, còn việc Tư Kiến có tiền mua chiếc nhẫn kim cương này hay không thì cô không thể phán đoán được, dù sao tôi cũng đã nói với cô, trước khi lâm chung mẹ nó để lại cho nó một số tiền lớn, tôi chỉ nói với cô rằng tôi đã đưa số tiền đó cho ông bà của nó, không nói cho cô biết mình có dành lại một phần cho nó hay không.
Mà dưới hộp nhẫn kim cương có một tờ giấy được gấp lại, cô nhìn tờ giấy với vẻ mặt vô cùng phức tạp. Vào ngày đặc biệt này, cô không nhận được quà tặng của chồng, ngược lại nhận được quà tặng của con trai, trên mặt cô tự nhiên cảm động, nhưng càng nhiều hơn là phức tạp và u sầu, dù sao cô cho rằng sự tình càng lúc càng lún sâu, trên mặt cô mang theo rối rắm và sợ hãi.
Mà tờ giấy gấp lại kia, Khả Hân vẫn nhìn chầm chầm, nhưng không cầm lên mở ra xem. Có lẽ cô cho rằng đó là bức thư tình con trai viết cho cô, chỉ là cô lại không biết tờ giấy đó là thư bổ nhiệm của công ty đưa cho tôi… đó là quà tặng kỷ niệm ngày cưới của tôi… là ngày hôm nay…
…
Khả Hân nhìn tờ giấy kia thật lâu, tựa hồ như đối với tờ giấy đó có chút lo sợ, bởi vì cô không biết trên đó viết cái gì, cũng không biết Tư Kiến nói gì với cô, có lẽ cô sợ nhìn thấy thứ mình không muốn thấy, cũng sợ làm cho tâm trạng hỗn loạn của mình càng thêm rối rắm. Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cô thở dài, vô luận nội dung viết cái gì, mình cũng nên đối mặt với hiện thực, hơn nữa nhìn chiếc nhẫn kim cương trong tay, biểu tình của cô lại càng phức tạp hơn.
“XOẢN…” Tư Kiến đang nghỉ trong phòng bị hoảng sợ bởi thanh âm rất thanh thúy vang lên trong phòng khách, trong đêm yên tĩnh này vang dội rất lớn. Đó là tiếng thủy tinh vỡ vụn, mà trong phòng khách chỉ có mẹ nuôi, nó bất chấp mọi chuyện, vội vàng trần truồng từ trong phòng ngủ chạy ra. Kết quả mở cửa nhìn thấy mẹ nuôi đang đứng ở bên cạnh tủ giày ở cạnh cửa chính. Tay cầm một tờ giấy, mà dưới chân là một vũng nước và thủy tinh vỡ vụn.
Lúc này không biết Khả Hân nhìn thấy cái gì, trên mặt không có huyết sắc, biểu tình yên tĩnh vô cùng đáng sợ, trên chân rõ ràng có một vết thương nhỏ do thủy tinh vỡ gây ra, vết máu nhàn nhạt từ trên mắt cá chân chảy ra, tuy rằng lượng máu không nhiều, nhưng trên cái chân trắng nõn thấy rất rõ ràng, cô cũng không bận tâm, ánh mắt nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay…
Trước khi Tư Kiến chạy ra ngoài, Khả Hân suy nghĩ thật lâu, đặt chiếc nhẫn lên tủ giày. Sau đó một tay cầm ly nước uống một ngụm như thể muốn uống nước để xoa dịu nội tâm của mình, sau khi uống một ngụm nước, cô cầm tờ giấy kia lên, tờ giấy kia được gấp lại và đặt ở trên tủ giày.
Sau khi lật tờ giấy ra, Khả Hân nhìn lướt qua, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc lẩn kinh ngạc, bởi vì văn kiện có dấu đỏ tươi phía trên biểu thị dấu hiệu của thư bổ nhiệm, nội dung rất ngắn, cô chỉ nhìn không đến hai giây đã đọc được ý tứ của lá thư bổ nhiệm. Sau khi nghi hoặc một hồi, đột nhiên cô cứng người, hơn nữa khuôn mặt tái nhợt, thân thể run lẩy bẩy, bàn tay cầm ly nước mất đi khí lực, ly nước từ trong tay trượt và rơi xuống sàn, đánh thức Tư Kiến đang hồi tưởng.
“Mẹ, có chuyện gì vậy? Chân mẹ bị chảy máu…” Tư Kiến nhìn thấy Khả Hân ngây ngốc đứng ở đó, mắt cá chân còn đang chảy máu, nó cầm khăn giấy hoảng hốt chạy đến trước mặt mẹ nuôi, lúc này nó đang khỏa thân, dương vật vừa mới được cô lau sạch theo nó chạy lắc lư trước sau.
Khi Tư Kiến chạy đến chỗ Khả Hân và ngồi xổm xuống với tâm lý hoảng hốt, bất ngờ cô chạy vào phòng mình như một kẻ điên, mà lúc này nó đang ngồi xổm xuống chuẩn bị lau vết máu cho cô. Mà cô chạy động đối hầu căn bản không thèm để ý đến nó bên cạnh, lúc này phảng phất như cô đã mất lý trí.
“Ối…” Tư Kiến kêu lên một tiếng đau đớn, nặng nề ngồi trên sàn nhà, cái mông trần phát ra một tiếng “bịch” nhẹ, mà bước chân của Khả Hân không dừng lại chút nào, không bận tâm đến nó, chạy đến phòng ngủ của chúng tôi. Nhìn thấy căn phòng trống rỗng, lại chạy ra ban công, căn bản không bận tâm trên người mình chỉ quấn một cái khăn tắm, kéo rèm cửa nhìn ra ban công chính, nhưng cô không phát hiện bóng người.
Khả Hân lại chạy vào nhà tắm, lục lọi khắp nơi. Nhìn thấy lá thư bổ nhiệm, chắc cô đã hiểu ra mọi chuyện, chồng cô đã trở về, tiếng đóng cửa mà cô nghe được, không phải là ảo giác, cũng không phải thanh âm nhà hàng xóm, mà là sự tồn tại chân thật ở nhà mình. Nhìn trạng thái hiện tại của cô, có lẽ cô cho rằng tiếng đóng cửa kia có lẽ là âm thanh khi tôi trở về, lúc này có thể tôi vẫn còn ở trong nhà, cô đi tìm tôi khắp nơi như một người điên, tìm bất kỳ góc gác nào trong nhà.
Ở bên kia, không quan tâm đến cơn đau của mình, nhìn bộ dáng mẹ nuôi sốt ruột bối rối, Tư Kiến cũng ngây ngẩn cả người, nó không biết chuyện gì đã xảy ra. Mặt nó xám xịt từ sàn nhà đứng lên, xoa xoa cái mông đau, sau đó nhìn qua tủ giày, chiếc nhẫn kim cương dưới ánh sáng yếu ớt lấp lánh ở đó, hấp dẫn mắt của nó, nó cũng nhìn thấy tờ giấy kia, sau đó cũng cầm lên đọc. Sau khi đọc nội dung của tờ giấy, ngay một kẻ ngốc cũng biết là chuyện gì.
Lúc này Tư Kiến không còn kiêu ngạo cường thế như khi chiến đấu với mẹ nuôi ở trên giường, dù sao nó còn chưa có trưởng thành cho nên lúc này nó cũng ngây người ra, trong mắt hiện lên sự sợ hãi tột độ, ngây ngốc đứng ở đó không biết làm gì.
Khả Hân đã tìm kiếm khắp nơi nhưng không thu hoạch được gì, cuối cùng cô nghĩ đến ban công phía sau nhà tôi, nơi có bài vị của cha mẹ tôi được thờ phụng, nơi đó luôn được coi là một nơi cấm, chỉ khi có ngày lễ thờ phụng cha mẹ mới có thể mở cửa ra vào. Mà bởi vì cô luôn cảm thấy tội lỗi với những chuyện cô làm với Tư Kiến, trong lòng lúc nào cũng áy náy, căn bản không dám đi ra ban công đối mặt với linh vị cha mẹ chồng.
Khả Hân đi đến cửa ban công, phía sau là nơi cuối cùng, nếu tôi có ở nhà, đây là nơi có khả năng tôi ẩn náu nhất. Cô ôm ngực thở hổn hển đứng trước cửa ban công, một lúc lâu cô cũng không dám mở cửa. Thời gian trôi qua từng phút, sau 4 phút tĩnh tâm ở trước cửa, cô lấy hết can đảm mở cửa ban công, nhưng thấy bên ngoài trống rỗng, không thấy bóng người, tim cô không khỏi thả lỏng một chút, chỉ cần trong nhà không có bóng dáng của tôi, cô còn một tia hy vọng nhỏ.
Có thể là ban ngày tôi đã trở về, đặt quà xuống, rồi vì đang bận việc bên ngoài, chỉ muốn cho cô một cái bất ngờ. Lúc hai người vào cửa không chú ý tới đồ trên tủ giày, tất cả những điều này tuy rằng khả năng rất nhỏ, nhưng dù sao cũng còn một tia hy vọng nhỏ. Chỉ là Khả Hân đang định đóng cửa ban công lại, ánh mắt rụt rè lại nhìn trên bàn thờ, dù sao cô vừa mới làm chuyện có lỗi với tôi và gia tộc, cho nên chột dạ mà không dám đối mặt với linh vị của cha mẹ chồng. Nhất là tối hôm nay, nhìn thấy linh vị phảng phất như nhìn thấy cha mẹ chồng của mình.
Cửa đã đóng, nhưng Khả Hân vẫn nhịn không được liếc mắt nhìn linh vị của cha mẹ chồng một cái, nhưng khi nhìn thấy trên bàn thờ trống rỗng, linh vị đã không còn nữa, cô trợn tròn mắt ngẩn người. Linh vị đã không còn, đương nhiên không có khả năng có quỷ, cũng không có khả năng linh vị tự mình rời đi, vậy nhất định là có người mang đi, mà người mang đi linh vị chỉ có một!
Hai chân Khả Hân mềm nhũn khuỵu xuống, thiếu chút nữa té ngã, cô đóng cửa ban công, sau đó tìm điện thoại di động của mình, lúc này cô có vẻ rất bối rối. Sau khi tìm được điện thoại di động, cô bấm nhầm số nhiều lần mới gọi được ra ngoài, cuộc gọi được quay đi không lâu, âm thanh chờ kết nối vang lên, đợi hồi lâu không nghe âm thanh kết nối.
Lúc tôi mới đi công tác, Khả Hân vẫn kiên trì gọi cho tôi mỗi ngày, nhưng mỗi ngày điện thoại tôi đều tắt máy, sau đó có lẽ cô cũng mất kiên nhẫn, cũng có lẽ không có thời gian và công sức, cuối cùng không còn gọi cho tôi mỗi ngày nữa. Bây giờ điện thoại đã thông, nhưng cô lại không có một chút hưng phấn, ngược lại rất sốt ruột, rất lo lắng, càng nhiều hơn là lo sợ.
Điện thoại liên lạc rất lâu cũng không kết nối, Khả Hân lại gọi lại. Điện thoại của tôi đang bật, chứng tỏ lúc này tôi đã kết thúc chuyến công tác, càng chứng thực thêm tôi vừa mới về nhà, trong lúc hai người còn đang vong tình giao cấu!
Khả Hân đã gọi bốn năm lần tôi cũng không bắt máy, cuối cùng cô thật sự lo lắng và hết cách, vì vậy cô vội vàng gửi cho tôi một tin nhắn, nhưng tôi không trả lời. Cô đang định gọi lại thì điện thoại bên kia đã tắt, cô thử thêm vài lần nhưng vẫn tắt má, cuối cùng điện thoại di động của cô trượt khỏi tay, cô đứng chết trân tại chỗ như người mất hồn.
Mọi chuyện đã bị lộ, điều cô lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra, nhất thời cô mất hết khí lực, thân thể co quắp trên sàn nhà, cô ngồi dưới đất khóc, chỉ là không có âm thanh nào, chỉ có nước mắt không ngừng chảy. Mà lúc này Tư Kiến còn trần truồng đứng ở đó, hai tay chà xát vào nhau, cắn chặt môi, nó đã mất phương hướng, cảm thấy sợ hãi, thậm chí nhìn thấy mẹ nuôi co ro trên sàn nhà khóc cũng không biết đi an ủi, lúc này đầu óc của nó có lẽ đã đoản mạch.
Sau khi khóc một hồi, Khả Hân vội vàng lấy mu bàn tay quệt nước mắt, sau đó chạy vào phòng ngủ mặc đồ vào, khóc một hồi có lẽ cô đã nghĩ ra được điều gì, trong đêm tối cô mặc đồ, là muốn ra ngoài tìm chồng mình…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nuôi sói trong nhà |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex ngoại tình |
Ngày cập nhật | 16/02/2024 12:19 (GMT+7) |