Nói tới đó đưa đoạn xà cho mọi người: “Tất cả xem đi, để bắn được mũi tên như thế này, tựa hồ không phải sức lực người thường có thể làm được đâu nhỉ?”
Ba vị bộ đầu lần lượt nhìn, ước chừng sức lực của mình rồi đều lắc đầu, có vẻ bọn họ cũng cho rằng mình khó mà làm được, nhưng không nói gì cả, bởi vì cho rằng với chứng cứ Lãnh Nghệ đưa ra chưa đủ thuyết phục.
Lãnh Nghệ kệ họ, vẫn nói: “Sau khi ta phát hiện điểm này thì cũng nhớ ra, trước đó khi bọn ta săn được con gấu kia, nó nặng như thế, đè tới oằn lưng ngựa. Nhưng Lâm Linh bằng sức một mình nâng lên được, Hoàng Mai chỉ hỗ trợ thôi. Lúc đó ta rất kinh sợ, một nữ tử làm sao lại có sức lực như thế. Chỉ là tên không phù hợp lắm.”
“Không sai, Lâm Linh là đại lực sĩ có tiếng trong lục phiến môn, cô ấy luyện ngạnh công ngoại gia quyền. Nếu không phải đại lão gia nói trước, ta tập kích bất ngờ, cũng rất khó bắt cô ta.” Thành Lạc Tiệp xác nhận, có điều nàng chỉ ra sơ hở trong lập luận của Lãnh Nghệ: ” Nhưng muốn bắn ra lỗ sâu như vậy cũng không nhất định phải dùng cung, dùng nỏ cũng bắn được vậy.”
“Đúng, nỏ có thể làm được điều này, nhưng đừng vội, chứng cứ cần góp nhặt, có thể từng chứng cứ riêng lẻ không đủ, nhưng khi có một chuỗi chứng cứ thì khác.” Lãnh Nghệ đi tới xà ngang bị gãy: ” Vì vết gãy hai bên xà ngang có thể đoán ra, nó bị cưa từ dưới cưa lên, chứ không phải là từ trên cưa xuống, có như thế khi cuối cùng đốt dây thừng, nó mới có thể sụp nhanh như vậy. Cho nên hung thủ phải cưa xà ở phía dưới. Muốn làm được điều này, đứng ở mặt đất rất khó làm, tư thế thuận tay nhất là treo ngược ôm lấy xà mà cưa, một tay cầm cưa cưa từ dưới lên. Tư thế này cần lực tăng rất lớn. Tất cả các manh mối đều chỉ về một người có sức mạnh tay khác thường.”
Lâm Linh không còn la hét như mới đầu nữa, mỗi phân tích của Lãnh Nghệ làm mặt ả tái một phần, song vẫn cố phản bác: “Thuộc hạ không biết bắn cung, Thành Lạc Tiệp bộ đầu có thể làm chứng, thuộc hạ tập ngạnh công, chỉ có sức lực khỏe thôi.”
“Đương nhiên là ngươi không bắn được, thực ra ta nghĩ chẳng ai bắn được.” Lãnh Nghệ đột nhiên trở giọng làm mọi người chẳng hiểu ra làm sao: ” Ngươi chỉ ngụy tạo có người bắn cung vào mà thôi, ngươi chu đáo lắm, để lại cả dấu vết trên tường bao. Nhưng ngươi không bắn cung, ngươi không biết rằng từ tường bao bắn vào không sao tới được vị trí này, vì mái hiên che rồi. Mà ở trong tường bao thì không cách nào đủ tầm cao để bắn. Ta cứ nghĩ mãi, không nghĩ ra được hung thủ bắn cách nào. Thậm chí không cách nào bắn được, vậy thì không cần phải bắn đúng không, dùng cách khác cũng có thể đạt được mục đích đúng không?”
Thành Lạc Tiệp nhanh mồm hét lên: “Còn có thể dùng tay cắm vào.”
“Đúng như vậy, hung thủ luôn tìm cách đánh lạc hướng tư duy của mọi người, chúng ta nhìn cái xà lớn bị cưa thì nghĩ phải cưa rất lâu mới được. Nhìn mũi tên cắm vào thì nghĩ hung thủ là người biết bắn cung. Hung thủ lợi dụng thói quen tư duy để tránh khỏi tầm mắt của tất cả mọi người. Thực ra nếu hung thủ trà trộn vào bên trong rồi thì cần gì bắn từ bên ngoài cho mất công, trực tiếp châm lửa đốt thừng là được rồi, còn mũi tên thì cứ cắm vào thôi, nhưng chính vì cắm quá sâu mà lộ ra sơ hở.” Lãnh Nghệ kết luận khiến người ta bất ngờ: ” Vì ả không biết bắn tên, nên lộ ra sơ hở ấy.”
“Đại lão gia trí tuệ hơn người, thuộc hạ bội phục.” Doãn Thứu tán dương một câu mới nói: ” Chỉ là dịch trạm có ba thượng phòng, Lâm Linh làm sao biết đại lão gia ở phòng nào, rồi làm sao biết được khi nào đại lão gia tới?”
“Ta đã xem đăng ký của dịch trạm, quan viên triều đình tới ở thường an bài theo thứ tự từ trái sang phải, cho nên sẽ an bài ở gian đầu, cũng chính là gian ta ở.”
“Không thể không thừa nhận cô ta mưu sâu kế hiểm, cô ta biết mình tới đây làm hộ vệ cho ta, mà ta vì công vụ qua lại giữa Ba Châu và Âm Lăng rất nhiều, sớm muộn cũng có một ngày phải ở lại dịch trạm Âm Sơn. Bởi thế cô ta cưa xà nhà trước, nhưng tất nhiên chỉ cưa đi đoạn nhỏ, đợi khi ta tới mới hoàn thành nốt công việc, sẽ không cần nhiều thời gian.”
Lãnh Nghệ thở dài: “Có ba vị bộ đầu bảo vệ, cô ta biết dựa vào vũ lực khó mà làm gì được ta, dù thành công cũng bị truy sát, vì thế bày ra cái bẫy phức tạp này. Ngươi không cần chối làm gì, trước kia ngươi thoát được là vì ngươi khôn khéo đặt bản thân ngoài tầm mắt người khác thôi, giờ bản huyện đã nghi ngờ ngươi, lại phá thủ đoạn của ngươi. Cho ta thêm thời gian, ta sẽ chỉ ra vô số điểm khả nghi của ngươi.”
Lâm Linh cúi mặt cười chua chát: “Không ngờ đại lão gia ngài trí tuệ như vậy, nếu biết trước, ta sẽ bố trí chu đáo kín kẽ hơn rồi.”
Câu này tương đương với lời thừa nhận, đám người lục phiến môn ngỡ ngàng, người mình phản bội luôn là điều khó tiếp nhận nhất. Doãn Thứu mặt âm trầm tới cực điểm bước tới: “Ai phái ngươi tới ám sát đại lão gia! Nói, nếu không ngươi sống không bằng chết.”
Lâm Linh nhắm mắt lại: “Có chiêu gì cứ dùng ra đi, nhưng đừng mong moi gì được từ miệng ta.”
“Cái đó ngươi yên tâm, ta đảm bảo ngươi sẽ được nếm hết khốc hình thế gian này.” Doan Thứu mặt lạnh tanh một tay nhấc ả lên, nói với Lãnh Nghệ: ” Đại lão gia cứ giao ả cho thuộc hạ, thuộc hạ sẽ cậy miệng ả, chuyện này liên quan tới an nguy của ngài, không thể xem nhẹ.”
Lãnh Nghệ không nói gì cả, đối diện với một sát thủ, sẽ khác với vụ án bình thường, lúc cần thiết phải dùng tới thủ đoạn phi thường, y cũng không phải kẻ mềm yếu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Ngày cập nhật | 14/11/2024 05:55 (GMT+7) |