Quan Tri huyện


Update Phần 210

Phần 119: Thường phục vi hành. (1)

Kiệu vốn đi qua rồi, Lãnh Nghệ cuối cùng không đành lòng hô dừng lại, vén rèm đi xuống, lần này khiến cả mấy người già cũng sợ hãi, kéo bọn trẻ con ra sau lưng. Y ngân cản tạo đãi quát người, ôn tồn nói: “Đừng sợ, bản huyện thấy các ngươi cuối năm rồi còn đi bán trẻ con, cho nên tới hỏi chuyện xem sao. Các ngươi là người ở thôn nào? Vì sao lại phải đi bán trẻ con, mỗi đứa bán được bao nhiêu?”

Một ông già toác trắng xác xơ, da mặt nhăn nheo, y phục vá trên vá dưới đi ra chắp tay trả lời: “Bẩm đại lão gia, thảo dân người thôn Biển Thạch, hai người này cũng thế, mấy người ngồi bên kia là ở thôn Hồng Tùng, còn có thôn Bảo Mã và thôn Loa Hoàn. Chính vì cuối năm rồi, nợ không để qua năm mới, cho nên bất đắc dĩ phải bán con bán cái. Bán chúng kỳ thực cũng là cứu chúng thôi, nếu không ở nhà cũng chỉ biết nhìn chúng chết. Đại lão gia thương xót mua chúng đi, mỗi đứa chỉ cần 5000 đồng thôi.”

Những 5000 một đứa? Đại lão gia miệng đắng chát, nhìn mấy đứa bé đáng thương mà bất lực, trên người y chỉ có 500 đồng ăn Tết, mua một đứa cũng chẳng nổi, cười áy náy: “Người trong thôn bán con cái có nhiều không?”

“Nhiều ạ!” Mới đầu mọi người còn sợ, giờ thấy đại lão gia hiền hòa thì mấy cái miệng đồng thanh, người khác cũng kéo tới xúm quanh ông già kia: ” Một thôn phải tới mười mấy nhà bán con rồi ạ, lần trước báo tuyết, nhiều nhà đổ sập, tới chỗ trú thân không có.”

“Khổ lắm đại lão gia ơi, không ai muốn bán con bán cái cả, nhưng biết cách nào, giữ chúng ở lại thì lớn bé trong nhà ôm nhau chết hết.”

Nói rồi một người khóc, người khác khóc theo, bọn trẻ con cũng mếu máo khóc.

Lãnh Nghệ tay xòe ra nắm vào mấy lần, đấu tranh tư tưởng dữ dội, cuối cùng cắn răng cởi túi tiền ở hông, lấy ra xâu tiền duy nhất: “Đại lão gia ta không nhiều tiền, chẳng thể giúp được các ngươi, số tiền này ít nhất mua lấy cái gì nóng nóng ấy lấy sức, đợi có người mua chúng đi. Bản huyện không biết trị lý địa phương, làm bách tính chịu khổ, hổ thẹn.”

Mấy người già quỳ trước, kéo đám trẻ con quỳ theo, khấu đầu với Lãnh Nghệ.

Đổng sư gia rối rít khuyên can: “Đông ông, loại chuyện này khắp nơi đều có, không cần để ý nhiều, để ý cũng không xuể.”

“Ta biết, thấy rồi không đành bỏ qua, à phải, sai người nha môn lấy ít củi, đốt cho họ đống lửa… Ta chỉ có thể làm đến thế.” Lãnh Nghệ thở dài, tâm trạng nặng nề lên kiệu đi tiếp.

Dọc đường đi lại thấy thêm vài chỗ bán con cái, thậm chí còn bán cả tức phụ, nhìn thiếu phụ trẻ dung mạo khá xinh xắn phải mặc cái áo mỏng, người tím tái vì lạnh, cắn răng để cho mấy nam nhân mặc áo gấm đứng đó nhìn ngó, sờ trên đụng dưới kiếm tra. Bên cạnh là một thanh niên mặt như đưa đám khẩn cầu người ta trả giá cao hơn chút nữa. Lãnh Nghệ phải hạ rèm xuống, không dám nhìn nữa.

Về tới nha môn rồi, Lãnh Nghệ vốn định gạt hết ra khỏi đầu, rốt cuộc ngồi trong thư phòng không sao bình tâm được, cho gọi Đổng sư gia tới, lúc này y không để ý che giấu gì nữa hỏi thẳng: “Sư gia, ông có biết với những nơi cực độ nghèo khó, đến mức phải bán con bán cái thế này, triều đình có biện pháp cứu tế gì hay không?”

Câu này đáng lẽ huyện lão gia là quan viên triều đình phải hiểu hơn ông ta mới đúng, Đổng sư gia lấy làm lạ song vẫn đáp: “Đại lão gia, triều đình ở các châu huyện đều thiết lập kho Quảng Huệ, dùng để cứu tế. Nhưng chỉ dùng cứu những người mất đi năng lực lao động, vì dụ những người cô quả tuổi già thôi.”

Lãnh Nghệ chỉ tay ra ngoài: “Vậy những người ngoài kia không được tính sao?”

“Khó nói ạ, thực ra, có phải là người cần cứu tế hay không cũng không có một quy định nghiêm ngặt nào cả, cuối cùng vẫn do đông ông quyết định. Có điều theo như thông lệ thì do lý trưởng trong thôn báo danh sách người cần cứu tế, sau đó là hộ phòng thẩm tra, rồi tới chỗ học sinh xét duyệt lần nữa rồi báo lên cho đông ông, để đông ông xác định danh sách cứu tế.”

“Vậy hộ phòng thẩm tra có cần đi thực địa xem xét không?”

“Thật ra là không đi ạ.” Đổng sư gia là mạc liêu do Lãnh Nghệ mời về, nhận lương do Lãnh Nghệ trả nên đông ông là trên hết chứ không phải triều đình: ” Sự vụ quá nhiều, mà người cần cứu tế báo lên cũng không ít, nếu đi xác thực từng nhà là không thể, hơn nữa tiền cứu tế mỗi nhà tối đa 400 đồng, gạo một thạch, không phải nhiều, nên không cần thiết phải làm thế.”

Lãnh Nghệ trầm ngâm: “Tiền cứu tế của huyện ta có thể phát ra hạn chế bao nhiêu?”

“Bằng vào một phần một trăm tiền thuế năm đó nộp lên ạ.”

Xét theo phần trăm, lấy chừng đó ra cứu tế cũng là tiêu chuẩn cao rồi, vấn đề nằm ở chỗ, với những huyện nghèo như Âm Lăng, thuế không cao, tiền thuế nộp lên không nhiều, người cần cứu tế lại nhiều, ngược lại nơi như thủ thành Ba Châu, phồn vinh thịnh vượng, tiền thuế nhiều tức là tiền cứu trợ nhiều, mà người cứu trợ lại ít, đây là điểm bất hợp lý. Song quy định là thế, không thể làm khác.

Tóm lại qua cuộc trò chuyện này, Lãnh Nghệ đã nắm được đại khái, triều đình chỉ yêu cầu tiền cứu tế cho mỗi hộ không được phép vượt hạn mức tiêu chuẩn. Ngoài ra muốn cứu tế bao nhiêu người, một năm cứu tế bao lần thì tùy ý, dù sao tiền cứu tế mỗi năm chỉ có ngần đó thôi. Nếu dùng không hết thì để sang năm sau dùng, chứ không cho phép dùng thêm tiền để cứu tế.

Những quy định này đặt ra dù có chỗ bất hợp lý chăng nữa thì ắt phải có nguyên do sâu xa hơn, một người chân ướt chân ráo như Lãnh Nghệ không thể hiểu, y cũng không quan tâm tới thứ xa xôi đó, chỉ để ý tới thực tế trước mắt: “Vậy tiền cứu tế năm nay còn không?”

Đổng sư gia lo tiền lương, ông già này có tuổi rồi, trí nhớ vẫn tốt lắm: “Còn ba thành ạ, mỗi năm huyện nha tới cuối năm đều giữ lại ba thành để cứu tế một lần trước năm mới. Năm nay chưa thấy ở dưới báo lên, có điều chỉ là chuyện vài ngày thôi ạ.”

Lãnh Nghệ cho Đổng sư gia lui, ngồi suy nghĩ một lúc gọi Thành Lạc Tiệp tới, nói với nàng: “Ta có một chuyện muốn nhờ cô nương giúp đỡ, không biết có được không?”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Tri huyện
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang
Ngày cập nhật 14/11/2024 05:55 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Đánh mất thanh xuân (Update Phần 9)
Phần 9 Ngồi trên xe thùng với chiếc còng trên tay, mình chỉ biết cúi mặt xuống, chẳng dám mở miệng ra luôn, không phải sợ hãi mấy anh CA là vì mở miệng cái thì sẽ nôn vì mình bị say xe nặng. . Trong xe có 2 hàng ghế được hàn, bên dưới có cùm chân, nhưng chỉ phạm nhân, trọng phạm nguy hiểm thì mới phải dùng, mình và mấy người đi cùng chuyến tính ra cũng không phải trọng phạm, chỉ bị còng tay thôi. Cái xe đó sau mình mới biết là phạm nhân hay gọi là xe “ú òa”. Khi lên xe là bắt đầu còi hú...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc Truyện sex có thật Truyện teen
Ỷ thiên đồ long ký – Quyển 3 - Dịch giả Meode
Phần 36 Vậy ngươi muốn như thế nào? Triệu Mẫn không hổ là nữ tử thông minh tuyệt đỉnh, trong đầu nàng lập tức hiện ra một bức tranh âm trầm, thịt người, máu tươi cảnh tượng khủng bố, nàng đã dùng Thập hương nhuyễn cân tán để bắt quần hùng lục đại phái, hắn đã biết nàng là nữ nhi của Nhữ Dương Vương, lúc này thì Minh giáo cùng triều đình đang đối kháng, hắn là sẽ không bỏ qua cơ hội này, nếu hắn lấy mình đưa ra để uy hiếp trao đổi, thì người lục đại phái không thể không thả ra, xem như là kiếm củi ba năm bị thiêu rụi trong một giờ...
Phân loại: Truyện sex dài tập Dâm thư Trung Quốc Đụ máy bay Truyện cổ trang Truyện sắc hiệp Truyện sex hiếp dâm Truyện sex phá trinh Tuyển tập Ỷ thiên đồ long ký
Hạnh và bố chồng
Phần 3 Sáng hôm sau ông Kiên dậy rất sớm chạy ngay ra thị xã nói là thị xã nhưng nhà ông chỉ cách thị xã khoảng chừng 5 cây số. Ông tìm đến ông bạn người tàu ngày xưa từng chữa hiếm muộn cho vợ ông. Sau một hồi gặp gỡ ông vào đề và đề nghị với ông bạn người tàu của mình hốt cho ông 2 thang thuốc một thân thuốc tăng cường sinh lực cho ông còn lại 1 than có tác dụng kích thích ham muốn của phụ nữ 1 loại thuốc kích dục gia truyền từ phương đông của ông bạn người tàu của ông. Đem 2 than thuốc về lòng ông như mở...
Phân loại: Truyện sex dài tập Bố chồng nàng dâu Truyện bú cặc Truyện liếm đít Truyện loạn luân Truyện sex ngoại tình

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng