Lãnh Nghệ phất tay, bảo Ngụy Đô dẫn Tiểu Bình đi theo mình, tới một chỗ vắng vẻ tĩnh mịch gần đó mới hỏi: “Có biết vì sao bản huyện bắt hắn không?”
Tiểu Bình sợ hãi lắc đầu.
“Vì bản huyện dùng hình phạt, rốt cuộc hắn thừa nhận, hắn cùng ngươi thông đồng với nhau giết Đỗ phu nhân.”
Thành Lạc Tiệp sửng sốt, không phải chỉ vì Lãnh Nghệ nói dối mà còn vì sao y lại đưa ra kết luận đó.
Tiểu Bình sợ tới hai chân khụy luôn xuống đất: “Không không, nô tỳ không cùng Nhị gia giết phu nhân, làm sao có chuyện đó được, nô tỳ và phu nhân lớn lên bên nau từ nhỏ… Nhị gia nói dối đấy, khi đó Nhị gia không ở trong viện tử.”
Lãnh Nghệ quát: “Còn dám chối, ngươi nói dối, chính ngươi nói, khi đó hắn ngủ trong thư phòng, bản quan vẫn còn khẩu cung của phủ nha. Nô tỳ giết chủ, đây là tội tùng xẻo.”
“Không, không, nô tỳ không nói dối, Nhị gia bảo nô tỳ nói như thế! Khi đó Nhị gia lén lút gọi nô tỳ qua một bên, bảo, bảo nô tỳ nói dối…” Tiểu Bình sợ hãi vô cùng, nói nhanh tới líu lưỡi líu lại: ” Nhị gia dọa, nếu nô tỳ không nói sẽ bàn vào thanh lâu.”
“Khi đó hắn ở đâu?”
“Nô tỳ không biết, khi nô tỷ vào thì trong tiểu viện tử không có ai, phu nhân bảo nô tỳ đợi ở nam phòng đợi. Nô tỳ đợi rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.”
“Thế thì lạ quá, không có ai mà phu nhân ngươi lại đợi không đi là vì sao?”
“Nô tỳ không biết, chắc… chắc là đợi Nhị gia về.”
“Vậy hắn về lúc nào?”
“Nô tỳ không rõ, khi Nhị gia gọi thì nô tỳ mới biết là Nhị gia đã về.”
“Khi đó Đồ bang chủ tới chưa?”
“Chưa ạ, chỉ có lang trung đang cứu phu nhân.”
“Hắn trừ bảo ngươi còn bảo ai nói dối nữa?”
“Thổ Oa ạ.”
Chỉ là một nha hoàn bình thường thôi, Lãnh Nghệ vừa dùng chút thủ đoạn là có thể biết những gì cần biết rồi: “Hắn trừ bắt các ngươi phải nói dối ra thì còn làm gì nữa.”
Tiểu Bình bây giờ làm gì còn dám giấu diếm gì nữa:
– Nhị gia bảo nô tỳ dọn thư phòng, khi đó thư phòng cũng bị lục lọi, nhưng không nhiều, chỉ có một giá sách bị lục thôi, nên nô tỳ dọn rất nhanh.
Những câu trả lời này xem như cũng khớp hiện trường khi đó, giải đáp được mấy mâu thuẫn, Lãnh Nghệ chưa tin hẳn, bảo Ngụy Đô đem Tiểu Bình đi, trông coi riêng, không cho giao lưu với bất kỳ ai.
Đợi Ngụy Đô đi rồi, Thành Lạc Tiệp nóng ruột hỏi: “Đại lão gia làm sao khẳng định được là Đồ Nhị không ở hiện trường?”
“Chỉ là suy đoán một trong số khả năng có thể xảy ra thôi, nhưng không rõ nguyên nhân. Giờ ta biết vì sao hắn phải nói dối, vì hung thủ lục lọi phong hắn, hắn muốn chứng minh hung thủ không lẻn vào phòng mình nên bảo người khác nói dối là mình ngủ trong phòng. Song quên đặt một cuốn sách tỏ vẻ mình đang đọc sách.” Lãnh Nghệ giải thích quá trình suy luận của mình: ” Nếu khi đó Đồ Nhị ngủ say trong phòng, hung thủ lẻn vào để trộm tiền, đã giết một người vì sao không giết luôn người đã ngủ say? Đã tim ra vàng ở phong ngủ, chẳng lẽ không nghĩ tới trong thư phòng cũng có vàng? Vậy mà Đồ Nhị lại bình an vô sự, vậy chỉ có thể là khi đó hắn không có mặt ở trong phòng.”
“Nếu hung thủ có thù với Đồ phu nhân, giết người xong giả vờ là đạo tặc giết người cướp của thì sao?”
“Thế thì càng vô lý, nếu hung thủ có thù với Đồ phu nhân, Đồ phủ rộng thế này, sao không tìm chỗ tĩnh lặng mà giết người, lại tập kích trong tiểu viện tử có người đang ngủ làm gì?”
“Đúng thế thật.” Thành Lạc Tiệp thừa nhận Lãnh Nghệ nói có lý: ” Vụ án này thật lạ, ai cũng muốn chứng minh mình không có mặt ở nơi xảy ra vụ án. Vậy mà tên Đồ Nhị này rõ ràng không ở hiện trường lại muốn người ta nói mình ở hiện trường.”
Lãnh Nghệ gật đầu, đó cũng là điều y không hiểu, tự lẩm bẩm: “Đây chính là chỗ kỳ quái của vụ án, vì sao hắn phải làm thế? Đối với một kẻ không phải lo cơm áo thì cái gì sẽ là thứ quan trọng nhất đây? Rốt cuộc hắn nói dối để che đậy hay bảo vệ cái gì?”
Thành Lạc Tiệp không có câu trả lời.
Lãnh Nghệ lại bảo Ngụy Đô đưa Thổ Oa tới, lặp lại thủ đoạn cũ, chỉ cần dọa một chút là hắn liền thừa nhận Đồ Nhị sai hắn nói dối rằng vụ án xảy ra liền đi đánh thức Nhị gia, kỳ thực lúc hắn quay về tiểu viện tử phát hiện phu nhân chết thì Nhị gia không ở trong đó.
Tiếp đó dẫn cả hai tới phòng Đồ Nhị, bảo họ lặp lại lời khai vừa rồi, Đồ Nhị nổi giận rống lên: “Hai thứ súc sinh ăn trong rào ngoài.”
Hai người sợ hãi liên tục rút lui, không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Thành Lạc Tiệp thì chắn trước mặt hai người, đề phòng Đồ Nhị ra tay giết người bịt miệng hoặc đe dọa khiến hai người kia không dám nói ra nữa, tuy tên này đã bị xích, nhưng thủ đoạn chốn giang hồ rất nhiều, cẩn thận là hơn.
Bằng vào phản ứng này đã đủ rồi, Lãnh Nghệ bảo Ngụy Đô đưa hai người ra ngoài, nhìn thẳng vào Đồ Nhị: “Nói đi, tối hôm đó ngươi đi đâu?”
Không ngờ Đồ Nhị mặt mày vốn đang tím tái vì giận lại chuyện thành nụ cười nhạo báng: “Lãnh tri huyện, ngài đã biết ta không ở hiện trường lúc xảy ra vụ án, nói cách khác ta không thể là hung thủ giết người. Vậy ta đi đâu làm gì là chuyện riêng của ta, ngài quản được à? Ta không nói, ngài làm được gì? Mau thả ta ra.”
Thành Lạc Tiệp sững người, thấy nước cờ của Lãnh Nghệ sai rồi, chứng minh Đồ Nhị nói dối, ai ngờ thành chứng tử khiến hắn thoát tội, không thể làm gì được hắn nữa.
Lãnh Nghệ cũng hơi bất ngờ, tên này lấy lại lý trí nhanh thế, định khiến đầu óc hắn hỗn loạn mà moi ra sơ hở vậy mà thất bại, đành phất tay: “Thả ra đi.”
Doãn Thứu liền cởi xích cho Đồ Nhị.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Ngày cập nhật | 14/11/2024 05:55 (GMT+7) |