Hà Hắc Kiểm mới bình thản hỏi: “Đánh đủ chưa?”
Đạt Mã Dát bị đánh tới mặt mày sưng húp, vậy mà còn hung dữ lắm, đe dọa toàn bộ người trong hang: “Các, các… các ngươi mà không trả châu báu cho ta, ta sẽ giết các ngươi.”
Lãnh Nghệ thấy tình hình cứ thế này không ổn, thở dài hỏi: “Rốt cuộc là châu báu gì?”
“Là dây chuyền ta đeo trên cổ, xâu rất nhiều bảo thạch, trí giá mấy nghìn lượng bạc.”
“Nói láo!” Hà Hắc Kiểm không tin: ” Nếu ngươi có tiền như thế đã chẳng chạy tới cái nơi chim chẳng thèm ỉa này, lại còn một thân một mình như thế.
“Ngươi điếc à? Ta nói rồi, ta gặp phải cường đạo, chúng giết người đi cùng ta, ta đem hết thứ quý giá lên người rồi bỏ chạy… sau đó bị bọn chúng truy đuổi, cho nên mới lạc đường, không ngờ lại gặp đám ác tặc các ngươi.” Đạt Mã Dát bò dậy hét:
Hà Hắc Kiểm trừng mắt: “Ăn nói tử tế chút, nếu không bọn ta đuổi ngươi ra ngoài.”
Đạt Mã Dát đột nhiên cúi đầu húc thẳng về phía trước, thì ra là Hà Nhị Ngưu vừa mới bò dậy liền bị hắn húc cho né không kịp, trúng thẳng bụng, lăn lông lốc không dậy nổi.
“Đừng đánh Nhị thúc!” Trư Vĩ Ba vừa khóc vừa xoè tay ra: ” Ta cho ngươi cái này.”
Hà Nhị Ngưu và Tiết Tử Nương nào ngờ đứa bé này lại cầm một viên về, muốn cản mà không kịp.
Đạt Mã Dát giật ngay lấy, phát hiện ra đúng là thứ của mình, xách cổ Trư Vĩ Ba lên, quát: “Thằng nhãi con, thì ra là ngươi ăn trộm, số còn lại giấu ở đâu?”
“Ở, ở mắt, mũi… mồm.” Trư Vĩ Ba sợ hãi lắp bắp:
Đạt Mã Dát không biết là nó nói thật, siết chặt tay: “Cái gì, mày muốn chết.”
Đúng lúc này mạng sườn của Đạt Mã Dát trúng một đòn mạnh, hắn tức thì ngạt thở, sức lực tiêu tán, tay buông đứa bé ra.
Lãnh Nghệ nhẹ nhàng đòn lấy Trư Vĩ Ba, xoa đầu nó cười: “Không sao chứ?”
Trư Vĩ Ba vừa khóc vừa gật đầu.
Lãnh Nghệ xem da thịt non nớt của đứa bé đã có vết bầm, xoay người lại đối diện với Đạt Mã Dát: “Có gì nói tử tế, ra tay với một đứa bé, ngươi có biết xấu hổ không?”
Đạt Mã Dát gập người thở một lúc đã lấy lại sức, đối mắt đầy oán độc từ từ chuyển lên dao chọc tiết ở bên đống lửa. Hắn vừa di chuyển vớ lấy con dao chưa kịp đâm tới thì Lãnh Nghệ cho hắn một đá gập bụng, tiếp đó là cú vật người qua vai cơ bản, cả lưng hắn nện xuống nền đá mấp mô, rú lên rùng dợn, hết bò dậy nổi.
Tay không đấu dao, trêu vào đúng thứ mà Lãnh Nghệ đã phải luyện không biết bao nhiêu lần, với bản lĩnh kinh qua nguy hiểm của y bây giờ, Đạt Mã Dát sống được là may rồi, đó là do Lãnh Nghệ không muốn giết người thôi.
Đặt con dao về chỗ cũ, Lãnh Nghệ giúp Trư Vĩ Ba lau nước mắt: “Nói cho thúc thúc biết, số cục đá còn lại ở đâu?”
Trư Vĩ Ba chỉ tay: “Ở trên người người tuyết ạ, Ngưu Nhị thúc lấy cho cháu làm mắt, mũi tai của người tuyết.”
Lãnh Nghệ không đi ra tìm ngay mà vì y phát hiện vừa rồi trong lúc Đạt Mã Dát tra hỏi đứa bé, Lỗ đại tẩu và Tiết Tứ Nương đã lẻn ra ngoài, còn cả Lão Lưu Đầu vốn im ỉm từ đầu tới giờ cũng biến mất, khỏi nói cũng biết là họ đi đâu.
Hà Hắc Kiểm giờ mới hiểu ra số châu báu quý gia kia bị đem làm đồ chơi rồi, liền chạy đi ngay, tiếp đó là Hà Nhị Ngưu cũng cố gượng bò dậy mà đi, cuối cùng là Đạt Mã Dát cũng hùng hổ chạy nốt. Lãnh Nghệ thở hắt ra, đến nước này y chẳng buồn để ý nữa rồi, thế nào cũng có chuyện. Bế Trư Vĩ Ba lên gọi Trác Xảo Nương dẫn cả hai đi vào sâu trong hang động, bảo họ ngồi đó. Còn y một mình ngồi bên đống lửa lặng lẽ chờ đợi.
Chẳng mấy chốc bên ngoài truyền tới tiếng kêu thảm, tiếng đấm đá, tiếng chửi bới.
Thêm một lúc nữa, Lỗ đại tẩu và Tiết Tứ Nương túm tóc nhau đi vào, Hà Nhị Ngưu thì tóm cổ áo Lão Lưu Đầu, liên tục vả mặt ông ta. Đạt Mã Dát và Hà Hắc Kiểm truy đuổi nhau vòng quanh, quát tháo liên hồi.
Lãnh Nghệ nhìn trò hề mà không nói.
Cuộc chiến ba chọi ba diễn ra rất dữ dội, thi thoảng đổi đối thủ đánh nhau, Lãnh Nghệ mặc kệ, chỉ cần có ai tới gần là y cho một cước đá ra, không cần biết nam nữ.
Cuối cùng cả sáu nằm trên mặt đất mà thở, hai nữ nhân lộ cả da thịt chẳng để ý mà che đậy nữa.
Giờ Lãnh Nghệ mới cầm dao chọc tiết đứng dậy, cổ ngoẹo trái phải tạo ra tiếng răng rắc, gằn giọng: “Đánh đủ rồi hả? Giờ đem hết bảo thạch ra, đặt trên mặt đất, đừng để ta tốn công.”
Sáu người ai nấy trố mắt, giờ nhận ra mình ngu xuẩn thế nào thì muộn rồi, con dao nhọn hoắt chĩa vào cổ, lần lượt từng người ngoan ngoãn lấy châu báu mình nhặt được ra, đặt trên mặt đất, trong lòng thầm chửi bới Lãnh Nghệ không biết bao lần, chửi luôn cả bản thân ngu ngốc.
Lãnh Nghệ đi một vòng gom hết số đá quý thu được, không ngờ lại đặt trước mặt Đạt Mã Dát: “Kiểm tra xem đủ chưa?”
Đạt Mã Dát còn tưởng Lãnh Nghệ định ăn cướp, hắn còn đem viên hồng bảo thạch lấy từ Trư Vĩ Ba ra nộp, giờ mới hiểu là người ta giúp mình lấy lại châu báu, còn không dám tin cơ. Đến khi Lãnh Nghệ quay về đống lửa nướng thịt thì hắn mới dám bò dậy, luôn mồm cảm ơn, cuối cùng hét lên: “Thiếu một viên, chính là cửu nhãn thạch, không có ở đây… Kẻ nào, kẻ nào giấu, trả ta…”
Nói rồi hắn bò dậy lục người mấy người kia, khi tìm tới Tiết Tứ Nương thì Lãnh Nghệ ngăn lại, bảo Trác Xảo Nương lục soát hai nữ nhân, kết quả không có.
Đạt Mã Dát như nổi điên: “Viên cửu nhãn thạch đó trị giá bằng tất cả số bảo thạch cộng lại, có thể bán được 800 lượng bạc, nhất định trên người các ngươi, cởi ra, cởi hết ra mau cho ta…”
Lãnh Nghệ cau mày: “Ngươi dẫn mấy nam nhân kia ra ngoài, bảo họ cởi hết quần áo ra tìm, hai nữ nhân kia do nương tử ta tìm giúp ngươi.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Ngày cập nhật | 03/12/2024 05:55 (GMT+7) |