Bên ngoài sơn động, ba nam nhân kia bị cởi rạch sẽ rồi, nhưng không tìm ra cái gì hết. Lát sau Trác Xảo Nương đi ra cũng nói không tìm thấy gì.
Cái mặt Đạt Mã Dát quá đen, nên khó nhận ra biểu cảm, song có thể nhận ra cảm xúc của hắn qua giọng nói, rõ ràng hắn đang hoảng lắm, vào hang cầm lấy một thanh củi, chạy ra ngoài tìm.
“Những người khác không được nhúc nhích.” Lãnh Nghệ bình thản nói một câu trước khi mấy người kia định làm gì:
Năm người kia đã đánh tới kiệt sức rồi, chỉ biết lết tới đống lửa sưởi ấm, không ho he.
Lãnh Nghệ cầm dao nhọn chỉ Lão Lưu Đầu: “Ta nhớ ngươi chuồn ra sớm nhất, là ngươi giấu hả? Trả cho người ta đi, tên đó điên lắm, cẩn thận không còn mạng mà hưởng thụ đâu.”
Lão Lưu Đầu xua tay: “Nếu hắn không nói ta còn không biết số đá đó đáng tiền, nói gì mà biết viên nào giá trị nhất chứ. Đó là bảo thạch Thổ Phồn, không giống bảo thạch Trung Thổ, có phi ở đây chả đáng tiền.”
Nói xong chỉ Tiết Tứ Nương: “Cô ta chạy ra ngay sau ta, có khi cô ta giấu.”
“Ta không giấu.” Tiết Tứ Nương nào còn vẻ thùy mị nhút nhát như mới đầu, lúc này đầu tóc bù xù như ả điên, giọng the thé: ” Ta tìm thấy hai viên, đều lấy ra rồi.”
Hà Nhị Ngưu ôm một bên mặt bị Đạt Mã Dát đấm cho sưng húp: “Chắc rơi xuống tuyết, khi đó quá loạn, người tuyết cũng bị đổ, ai cũng mò mẫm trong tuyết nhặt, có khi còn sót. Chắc hắn tìm thấy thôi.”
Nhưng đợi đúng một bữa cơm Đạt Mã Dát mới mang theo giọng người chết về: “Tìm không thấy… Ta đã tìm từng tất đất, đều không thấy.”
Hà Nhị Ngưu bị tên đó đánh đau giờ thấy hắn như thế thì hả hê: “Thế thì ngươi phải đợi tuyết tan thôi.”
“Ngươi, chính ngươi, đều tại ngươi cả, ai bảo ngươi lấy cho đứa bé đắp người tuyết.” Đạt Mã Dát nổi điên gào lên xông tới: ” Đền cho ta, nếu không đền lão tử giết ngươi.”
Hà Nhị Ngưu giờ đã biết tên này là kẻ điên, vội né ngay: “Ta thấy ngươi đáng thương, sắp chết đói trên tuyết nên mang ngươi về, giờ thành lỗi của ta à?”
“Ngươi cứu ta, ta tất nhiên cảm kích, báo đáp ngươi. Nhưng ngươi trộm đồ của ta, rồi làm mất, ngươi phải đền! Nếu không lão tử giết ngươi.”
“Lão tử sợ ngươi à? Giỏi qua đây.”
“Dừng lại.” Hai tên cao lớn chuẩn bị lao vào nhau bị một tiếng quát khẽ làm không khác gì trúng bùa định thân, Lãnh Nghệ vẫn thong thả nướng thịt không nhìn họ: ” Thứ đó rốt cuộc có phải rơi trong tuyết không thì giờ khó nói lắm. Ngoài kia tuyết lớn, trời lại tối, không dễ tìm. Đợi mai hẵng tìm, nếu còn đó chẳng mất đâu được.”
“Thế cũng được.” Đạt Mã Dát sắp kiệt sức rồi, mấy miếng thịt kia chưa đủ giúp hắn khôi phục thể lực, gườm gườm nhìn Hà Nhị Ngưu: ” Dù sao chuyện này chưa xong đâu, mai không tìm thấy, lão tử giết ngươi.”
Tên này nói đi nói lại chỉ biết mấy dùng chữ “lão tử giết ngươi” đe dọa người ta.
“Ta sợ ngươi chắc.” Hà Nhị Ngưu trừng mắt: ” Bọn họ cũng tham gia cướp châu bóc, sao ngươi cứ nhắm vào ta?”
Lão Lưu Đầu bị đánh toàn thân ê ẩm, tức lắm: “Ai bảo ngươi lấy của người ta trước, nếu không làm gì có chuyện này, không tìm ngươi thì tìm ai?”
“Đủ rồi, đừng cãi nhau, đồ là của người ta, các ngươi tham lam cướp bừa, giờ làm mất thì nghĩ cách tìm cho người ta, cãi nhau làm gì?” Lãnh Nghệ chia thịt nướng cho Trác Xảo Nương và đứa bé, ra lệnh ngắn gọn: ” Ăn, ngủ! Có chuyện gì mai nói.”
Bấy giờ trong động mới không cãi nhau nữa, cắm cúi ăn, chắc đánh nhau một trận, đói ngấu rồi, món thịt nướng chẳng có gia vị, chẳng ngon lành gì, mà họ ăn hết nguyên con sói.
Ăn xong cho thêm vài thanh củi vào lửa để cháy lớn hơn, mỗi người tự tìm chỗ ngủ. Cứ tưởng thế là hết, có vấn đề gì phải đợi mai, ai ngờ được một lúc, Hà Nhị Ngưu và Tiết Tứ Nương muốn ra ngoài. Đạt Mã Dát ngủ gần sơn động tức thì đứng dậy chắn đường: “Không được ra ngoài!”
“Vì sao?” Hà Nhị Ngưu nổi giận:
“Châu báu của ta ở ngoài, các ngươi không chừng giấu đi, định ra đó chuyển chỗ chứ gì?”
“Ngươi thật vô lý, bọn ta ra ngoài đi tiểu cũng không cho, chẳng lẽ muốn ta tiểu lên đầu ngươi?”
Đạt Mã Dát khăng khăng: “Ta kệ, không được ra.”
Lãnh Nghệ đã quyết định sáng mai dậy rồi đi, kể cả tuyết còn rơi cũng rời khỏi đây, đám người ngu ngốc ở chỗ hoang vu không biết đoàn kết với nhau mà sống lại đi tranh giành đói chẳng thể ăn khát chẳng thể uống, thở dài bất lực: “Thế này đi, mấy món kia chỉ có thể rơi ở chỗ ngươi bị ngã cho tới người tuyết, ngươi ra đó mà đứng canh, không cho họ đến gần là được. Không thể ngăn người ta xử lý việc riêng.”
Đạt Mã Dát nghĩ rồi gật đầu tránh đường: “Vậy các ngươi chỉ có thể đi tiểu bên phải.”
“Có bệnh!” Ha Nhị Ngưu chửi một câu dắt Tiết Tứ Nương ra ngoài:
Đạt Mã Dát vội chạy theo, thấy họ đi về phía phải sơn động còn chưa yên tâm, tới thẳng chỗ đắp người tuyết đứng. Tuyết đã nhỏ đi rất nhiều, trời tuy tối, nhưng nhờ vào tuyết phản quang, vẫn nhìn thấy cửa sơn động.
Tiếp đó hắn lại thấy có người trong sơn động đi ra, chắc ăn no, muốn đi giải quyết.
Đợi khi tất cả về rồi hắn mới về sơn động, còn cẩn thận đếm đủ người rồi mới nằm chắn ngang cổng sơn động, thi thoảng lại còn nhìn ra ngoài, xem có người khác tới lấy châu báu của hắn không?
Mọi người đều ngủ rồi, chỉ còn Đạt Mã Dát là mở to mắt nhìn khắp nơi, cuối cùng khi đêm khuya, hắn không chịu nổi, bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Vừa thiếp đi thì có người đi qua bên cạnh, Đạt Mã Dạt mở choàng mắt ra: “Ngươi định đi đâu?”
Hà Nhị Ngưu không ngờ tên này thính thế, bực bội đáp: “Đại tiện, không được à?”
“Không phải đi rồi sao?”
“Lão tử muốn đi tiếp, ngươi quản được chắc?”
Đạt Mã Dát đang định nổi giận, sợ làm ồn Lãnh Nghệ mất ngủ sẽ khó chịu không giúp mình nữa, mình thân cô thế cố không làm gì được đám người tham lam kia, đành để Hà Nhị Ngưu đi.
Không ngờ Hà Hắc Kiểm cũng đi ra, nói là muốn đại tiện, rồi Lỗ đại tẩu cũng đi, Đạt Mã Dạt nhìn chằm chằm họ đều đi về phía phải mới yên tâm. Về sau hắn cũng thấy bụng không thoải mái, phải tìm chỗ làm một đống.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Ngày cập nhật | 03/12/2024 05:55 (GMT+7) |