Đứa bé này mặt sáng sủa lanh lợi, mồm miệng lưu loát: “Hôm đó bọn cháu tới con kênh phía trước mò cá, khi trở về đi qua đây thấy một người nằm đó, đầu toàn máu, xung quanh trắng trắng đỏ đỏ sợ lắm. Bọn chúng nó không dám tới, nên cháu tới một mình, sau đó nhận ra là Tô đại ca, đầu bị nát rồi, bọn cháu vòng qua bờ ruộng vừa chạy vừa hô, Tô đại ca chết rồi. Cháu tới tận cổng Tô gia đại viện, sau đó người nhà họ khiêng về, còn bảo cháu đi gọi lý trưởng, chỉ thế ạ.”
“Vậy các cháu phát hiện thi thể lúc nào?”
“Sắp ăn cơm ạ.”
Thấy đứa bé trả lời mơ hồ, Liêu tri phủ bổ xung: “Khoảng chính ngọ, đấy là do Tô gia nói, nhà họ mỗi ngày ăn cơm vào chính ngọ, hôm đó Tô đại thiếu gia ra ngoài tới giờ cơm mà chưa về, đang định đi tìm thì mấy đứa bé chạy tới báo.”
Lãnh Nghệ hỏi đứa bé: “Khi đó cháu không đụng vào thi thể chứ?”
Đứa bé lắc đầu ngay: “Đáng sợ như thế, ai mà dám đụng vào ạ.”
“Vậy ai đụng vào thi thể đầu tiên?”
“Chắc là phó tòng Tô gia, bọn cháu gọi họ tới rồi họ khiêng thi thể về.”
“Thế khi phát hiện thi thể, bên cạnh có ai khác không?” Lãnh Nghệ lại hỏi:
“Có ạ, Đại Trụ ca, Du Bình ca, Đầu Bẹt ca, Ngưu Cổ ca, Đào Hoa tỷ, Thủy Tiên tỷ, họ đều đang làm việc ngoài ruộng, nghe cháu kêu lên liền chạy tới, bảo cháu đi gọi người.” Đứa bé gập ngón tay tuôn ra một tràng những cái tên:
Lãnh Nghệ xoa đầu khen nó thông minh, y xuống thôn quê nhiêu rồi, ít đứa bé được như thế lắm, bảo lý trưởng gọi mấy người vừa được kể tên, trong thời gian đó hỏi những đứa bé khác, chúng đều trả lời tương tự.
Lát sau mấy người kia tới, Lãnh Nghệ bảo họ đứng ở vị trí khi đó, hỏi đứa bé lớn có đúng không, nó nói không chú ý lắm, chỉ nhớ đại khái.
Lãnh Nghệ cho gọi Đại Trụ to đen lùi lũi như cái cột tới: “Khi đó ngươi có thấy Tô đại thiếu gia đi qua không?”
Đại Trụ lắc đầu: “Khi đó tiểu nhân đang xới đất, khi nghe tiếng la mới chạy tới.”
“Ngươi có thấy người khác đi qua không, nghĩ thật kỹ hẵng nói.” Lãnh Nghệ nhìn thẳng vào mắt hắn:
Đại Trụ không né tránh mắt y: “Tiểu nhân vừa làm đất vừa trò chuyện với Du Bình và Ngưu Cổ, không để ý cái khác, song cũng không thấy người nào đi qua.”
Tiếp đó Du Bình và Ngưu Cổ tới cũng được hỏi, bọn họ xác nhận là vừa làm việc vừa tán gẫu với Đại Trụ. Lãnh Nghệ lần lượt hỏi mấy lần, không phát hiện ra điều gì.
Liêu tri phủ thấy Lãnh Nghệ đã tra hỏi xong mới tới tới bên cạnh: “Sao rồi?”
Lãnh Nghệ chắp tay nói: “Đại nhân, người chết bị hung thủ dùng đá đập vào đầu nhiều lần mà chết, theo ghi chép trên thi cách thì thi thể không có dấu vết ẩu đả, chứng tỏ là hung thủ tập kích. Vừa rồi theo đám Đại Trụ nói, bọn họ không nghe thấy động tĩnh gì, cũng không thấy ai đi qua. Ngọc bội và túi tiền còn nguyên, bài trừ khả năng giết người cướp của, vậy khả năng cao là mưu sát có tính toán. Cho nên phương hướng điều tra của ti chức là kẻ thù người chết.”
Gãy gọn súc tích dễ hiểu, hơn cái đống quyển tông kia nhiều Liêu tri phủ rất hài lòng: “Rất có lý, đi, ta dẫn ngươi tới Tô gia.”
Muốn điều tra kẻ thù vậy phải tới Tô gia, khi họ tới nơi thì Tô gia lão đại và lão tam với mấy tôn tử nghênh tiếp, lão nhị đang ở kinh thành.
Trạch viện Tô gia hết sức khí phái, xây theo hướng từ bắc tới nam, trước cổng có hai cái cột cờ lớn cao tới năm trượng, đại môn cũng treo hai tấm biển, một đề Tô phủ, một là tấm biển chữ vàng “Nhất môn lưỡng tiến sĩ”.
Đi qua đại môn liền thấy chính đường đặt trên đường trung trực, bên trái bên phải đều có nhĩ phòng, các phòng nối liền nhau, các gian đối diện nhau, xây hết sức vuông vức quy củ, nha hoàn gia đinh ăn mặc sạch sẽ, nghi lễ chu đáo. Vừa nhìn một cái, cảm giác đầu tiên của Lãnh Nghệ là gò bó.
Tới phòng khách chia chủ khách ngồi xuống, Tô Đại chắp tay: “Gia phụ tuổi cao, thương tâm tôn tử, cho nên bệnh không ra đón được, mong các vị đại nhân lượng thứ.”
Liêu tri phủ qua loa vài câu rồi giới thiệu: “Đây là Lãnh tri huyện được bản phủ chuyên môn mới tời vì vụ án này, bản lĩnh phá án của Lãnh tri huyện rất cao.”
Tô Đại là trung niên, ăn mặc kiểu văn sĩ, râu dài rất đẹp, từ ánh mắt là biết thuộc hạng cao ngạo, song có chút trầm uất của kẻ bất đắc chí, ông ta hiểu nhiên không coi một tri huyện nhỏ nhoi ra gì: “Cao hay thấp tại hạ không quan tâm, chỉ quan tâm ai giết nhi tử mình thôi.”
Lãnh Nghệ càng lạnh nhạt: “Ta cũng muốn biết đáp án này, vì thế phải điều tra trong phủ, hy vọng các vị phối hợp.”
“Được!” Tô Đại trả lời đơn giản, như thể người trên cho phép kẻ dưới:
“Vậy ta muốn hỏi riêng ngươi trước.” Lãnh Nghệ chắp tay một cái:
Tô Đại liền cho người khác đi ra, ngồi đó ung dung đợi, dáng vẻ quân tử thẳng thắn, không có bất kỳ điều gì cần che giấu.
Lãnh Nghệ bắt đầu đặt câu hỏi: “Tô đại thiếu gia hôm đó ra ngoài lúc nào, ra ngoài làm gì?”
“Chuyện này về sau ta mới biết, khi đó ta đang trò chuyện với lão thái gia, nghe gác cửa nói, nhi tử ta đi tới trưa chua về, đi làm gì thì trông cửa không hỏi.”
“Tô đại thiếu gia không có phó nhân sao?”
“Có nhưng nó không cho người đi theo, chỉ đi một mình, vì chuyện này ta treo tên phó tòng đó lên tra hỏi mấy ngày, hắn chỉ nói thiếu gia không cho đi theo mà không nói nguyên nhân.” Tô Đại trả lời rất thản nhiên:
Lãnh Nghệ trầm ngâm: “Chính xác Tô đại thiếu gia ra ngoài lúc nào?”
“Khi đó trông cửa cỏ hỏi, sắp cơm trưa rồi thiếu gia còn ra ngoài ạ, hắn không trả lời đã đi.”
“Vậy khi nào có tin Tô đại thiếu gia bị giết?”
“Sau giờ cơm, chừng một tuần hương.”
“Tô đại thiếu gia có kẻ thù không… hy vọng trả lời thật, chỉ có thế ta mới có phương hướng phá án chính xác.”
“Được!” Tô Đại cau mày suy nghĩ: ” Nói thế nào đây, Tô gia là gia tộc lớn, có ruộng có đất, không thể thiếu người ghen ghét, nếu nói tới kẻ thù không phải không có.”
“Bất kể là nguyên nhân gì, chỉ cần có thù oán tới mức có thể giết người xin Tô lão gia nỏi ra.” Lãnh Nghệ nghiêm túc nói:
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Ngày cập nhật | 23/11/2024 05:55 (GMT+7) |