Quan Tri huyện


Update Phần 295

Phần 233: Đấu rượu. (2)

Bạch Hồng rõ ràng hơi ngây ra, nàng chợt nhận ra, ra vào dễ dãi thế này thì quá giống trò đùa rồi, nhưng ai bảo tiền lệ xấu do nàng tạo ra, còn nói gì được nữa, đành bỏ qua vấn đề này. Hơn nữa năng lực tới giờ chưa có lời giải của Lãnh Nghệ qua việc giết Đồ bang chủ là điều nàng rất cần, vì thế Bạch Hồng gợi ý: “Ta vẫn hy vọng ngươi cân nhắc nhiệm vụ đó.”

Lãnh Nghệ dứt khoát từ chối, y muốn sống yên ổn, không muốn dây vào rắc rối: “Ngươi đã nói người ủy thác giết ta đã không muốn giết ta nữa, vậy ta cần gì giết hắn?”

“Đương nhiên không cần, nhưng hoàn thành nhiệm vụ này, đủ tiền cho ngươi tiêu mấy đời không hết.”

“Ta đủ tiền tiêu rồi.”

“Ai lại chê nhiều tiền chứ?”

Lãnh Nghệ gạt đề tài này đi: “Nếu muốn tìm được nữ bộ đầu kia thì cần bao lâu?”

“Nếu không có gì bất ngờ thì năm ngày hẳn là có tin rồi, ta sẽ thông báo cho ngươi.” Bạch Hồng biết y cố chấp chỉ đành gác lại:

“Vậy cáo từ.” Lãnh Nghệ xong việc đứng dậy đi luôn:

Hai người ngay từ lần đầu gặp nhau quan hệ đã quái dị rồi, về sau tuy tiếp xúc nhiều hơn, cũng hiểu thêm về đối phương, nhưng không có nghĩa là quan hệ phát triển, ngược lại càng có bức tường rõ ràng ngăn cách hai bên.

Bọn họ đơn giản là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

Mấy ngày sau đó Lãnh Nghệ bận rộn chuyện lương thực phù trợ, tuy y không phá được án, Liêu tri phủ vẫn giữ lời, còn Đổng sư gia thì khéo léo lo lót mọi bề, dù là vậy các loại thủ tục phức tạp vẫn mấy ngày mới xong.

Lương thực nhận được không nhiều, nhưng Lãnh Nghệ không phải đem cứu tế, mà lấy nó ra thí nghiệm kho Thường Bình, hy vọng nó trở thành vòng tuần hoàn tốt, vừa cứu tế được bách tính, vừa kiếm được tiền, từ đó cứu tế được nhiều người hơn nữa.

Ngày nhận được lương thực cũng là ngày Bạch Hồng phái người tới mời y đến tửu lâu Hạnh Hoàng nhắm rượu.

Tối hôm đó trời đổ mưa nhỏ, Lãnh Nghệ mặc một bộ nho phục xanh đơn giản, đeo lên chiếc mặt nạ thanh niên hết sức bình thường, tay cầm cái ô, thong thả dạo bước, tựa hồ một văn nhân đi tìm thi hứng trong cơn mưa xuân.

Cơn mưa nhỏ lại làm cho cái tửu lâu chả thèm chú trọng kinh doanh kia làm ăn không tệ, có lẽ nhiều năm kinh doanh tạo thành phong cách riêng của nó, người tới đây đa phần đi một mình, khá trầm tính, nên khách đông mà không ồn ào, đa phần tự rót tự uống.

Không biết trong đó bao nhiêu người là khách thật, bao nhiêu người là sát thủ, Lãnh Nghệ từng chú ý quan sát, nhìn ai cũng khả nghi, nhưng lại không tìm thấy điểm khả nghi cụ thể gì.

Lãnh Nghệ tới nhà phòng thì Bạch Hồng đã đợi trước, một thân áo trắng xuất trần ngồi quỳ bên cái bàn thấp, ánh mắt nhìn xa xăm, không biết là ngắm mưa hay là suy nghĩ điều gì, khí chất trên người tỏa ra tựa ánh trăng rọi đến tận chốn thâm sơn cùng cốc, thanh nhã u tĩnh.

Không vội hỏi kết quả, Lãnh Nghệ thu ô lại đặt ở góc phòng, cởi giày, ngồi khoanh tròn, y không chịu nổi kiểu ngồi quỳ.

Bạch Hồng tháo mặt nạ xuống, khẽ lắc đầu để mái tóc dài đen nhánh thoải mái buông xõa sau vai, tương phản với da thịt băng ngọc của nàng, tròng mắt như bảo thạch lấp loáng ngời ngời, như sao sáng trên bầu trời đêm, nàng khẽ thở một hơi: “Suốt ngày đeo cái thứ này, ngốt chết đi được.”

Lãnh Nghệ trong một thoáng khó lòng khống chế mình ngây ngốc nhìn nàng, phải thừa nhận nàng là nữ nhân đẹp nhất y từng gặp, thanh lệ thoát tục như một đóa sen trắng nở rộ, không vướng chút dung tục nào. Nhưng không quên nhắc bản thân, đó là vẻ đẹp chết chóc, nàng có thể hạ thủ giết người, tuyệt đối không có chút mềm lòng, nếu y không có tấm áo giáp kia thì đã mất mấy cái mạng rồi…

“Trước tiên uống rượu đi, ta nghe nói tửu lượng của ngươi không tệ, nếu ngươi có thể chuốc ta say, ta sẽ đem kết quả nói cho ngươi.” Bạch Hồng đưa ra một đề nghị khó nam nhân nào cự tuyệt được:

Lãnh Nghệ cũng bỏ mặt nạ ra: “Nếu không say?”

“Tất nhiên cũng sẽ nói cho ngươi, nhưng ngươi phải đồng ý với ta một việc.”

“Ta không nhận nhiệm vụ kia đâu đấy.”

“Đương nhiên là không phải, chỉ là một việc nhỏ thôi, ngươi hoàn toàn có thể làm được, coi như ta nhờ ngươi giúp.”

“Vậy thì được.”

Bạch Hồng nhoẻn miệng cười, nụ cười làm người ta hoa mắt.

Lãnh Nghệ thở dài: “Xem ra tửu lượng của ngươi rất cao, ta phải giúp là cái chắc rồi.”

“Chưa chắc.” Bạch Hồng nhấc vò rượu lên, gỡ si niêm phong, mở nắp, tức thì hương rượu ngào ngạt, nàng lấy hai cái bát lớn, đổ đầy: ” Con người ta nhanh gọn dứt khoát, ta biết ngươi nóng lòng muốn biết chuyện kia, vậy uống thôi.”

“Đây đâu phải là chuyện một cô nương nên làm, có điều ta thích.” Lãnh Nghệ không nhiều lời, cầm bát rượu lên uống ừng ực như trâu:

Bạch Hồng hai tay cầm bát, nàng uống rượu cũng đẹp như con người nàng, gần như chẳng nghe thấy tiếng động nào.

Lãnh Nghệ khà một tiếng, đặt mạnh bát xuống: “Tiếp!”

“Thế thì thành trâu uống à, ăn chút đi rồi uống.” Bạch Hồng cầm đũa lên:

Hai người lặng lẽ ăn, chẳng ai nói gì, chỉ có tiếng mưa rả rích ngoài cửa sổ làm cảnh đêm càng thêm vắng vẻ.

Lại uống thêm một bát nữa, lần này gò má trắng như bạch ngọc của Bạch Hồng nhuốm một màu hồng lựng quyến rũ. Lãnh Nghệ tuy sắc mặt như thường, nhưng đầu óc có hơi choáng.

Vẫn thế, hai người tựa hồ đều thích lặng lẽ nghe tiếng mưa bên ngoài, chẳng ai nói một lời, ăn rồi uống.

Bát thứ năm, gương mặt diễm lệ vô song của Bạch Hồng đã thành đóa hoa đào quyến rũ, Lãnh Nghệ thì không có gì biến hóa, nhưng đó là bề ngoài, y là thế uống bao nhiêu cũng không đỏ mặt, nhưng dạ dày đã làm phản rồi, cố lắm mới áp được.

Bát thứ sáu, đôi mắt long lanh huyền ảo như mộng như mơ, làm mê đắm lòng người của Bạch Hồng tựa như cũng đang sóng sánh rượu.

Lãnh Nghệ người nóng râm ran, định lực ngày một kém, tựa như ngửi được mùi u hương cơ thể nàng tỏa ra, tuy nàng mặc nam trang vẫn không cha giấu được sức quyến rũ, vòng eo thon nhỏ khiến người ta hận không được ôm vào lòng. Thôi xong rồi, yếu quyết của nàng là ở đây, tinh thần vừa xao động là bụng nhộn nhạo, Lãnh Nghệ biết trúng kế, chắp tay một cái quyết đoán nói: “Bội phục, không ngờ một cô nương lại có tửu lượng cao như vậy! Ta thua!”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290
Phần 291
Phần 292
Phần 293
Phần 294
Phần 295
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Tri huyện
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang
Ngày cập nhật 23/11/2024 05:55 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Những kỷ niệm vào đời (Full) - Tác giả Vạn Cổ Thiên Đế
Phần 25: Sau cơn Mưa Trời lại sáng! Từ ngày Thanh Loan rời đi, tôi không còn tha thiết gì với mọi thứ xung quanh. Tâm trạng ngẩn ngơ lúc nào cũng nhớ đến hình bóng của nàng. Người đi rồi để lại căn phòng lạnh lẽo trống không, còn mình tôi ngồi đây hồi tưởng về những ký ức đẹp đã qua. Tôi chưa giao trả nhà trọ ngay mà giữ lại thêm vài tuần, để thỉnh thoảng trốn tiết nằm ở giường ngủ. Nơi mà lưu lại những kỷ niệm hai đứa và mùi hương của nàng. Ngồi học cũng chẳng buồn ghi chép nghe giảng, thậm chí là giờ kiểm tra cũng mặc cho số phận...
Phân loại: Truyện sex dài tập Bố chồng nàng dâu Truyện bú cặc Truyện liếm đít Truyện sex cô giáo Truyện sex Full Truyện sex mạnh Truyện sex ngoại tình Truyện sex phá trinh
Sex học đường (Update Phần 27)
Phần 27 Sau khi thưởng thức bát mì tôm trứng thì Hải ngồi đó ngắm nhìn An đang ngồi cạnh bên mình... Em biết em đẹp rồi... hihi... An tươi cười vừa nói vừa đưa tay lên lấy rau dính trên môi hắn. Nụ cười thật rạng rỡ và hạnh phúc... Đi chơi chứ... Một ý kiến không tồi chút nào... Hải về nhà chuẩn bị một thứ trước khi mượn con xe nouvo và ít tiền của lão Phi... Còn hai con mắt chưa kín kìa... Thích tui trăng hay đen... An bịt kín từ trên xuống giới, chỉ trừ ra để có đôi mắt để nhìn. Hải nhìn mà đã phát nóng thay...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện bú vú Truyện liếm lồn Truyện sex cô giáo Truyện sex học sinh
Quyền – Sắc (Update Phần 116) - Dịch giả Meode
6 Chu Thông đi đến trước mặt yêu thương vuốt ve mái tóc Trịnh Phi Yến, nhu tình mà nói: Yên tâm đi, còn có em... Trịnh Phi Yến mệt mỏi dựa vào tại trên thân Chu Thông, trong mắt nàng ẩn chứa nước mắt, nhiều ngày qua áp lực đã làm cho nàng cảm giác khó có thể chịu nỗi, bản thân tuy rằng chưa có tới mức luân lạc phải dựa vào Chu Thông nhờ hắn che chở, nhưng mà trong lúc mình đang cần những lời nói trợ giúp an ủi, lúc này chỉ có một Chu Thông mà thôi, mấy ngày nay Trịnh Phi Yến nhận thức được quan trường tàn khốc cùng nhân...
Phân loại: Truyện sex dài tập Dâm thư Trung Quốc Làm tình với đồng nghiệp Truyện sex ngoại tình

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng