Quan Tri huyện


Update Phần 260

Phần 256: Châu báu hoàng gia. (2)

Trạch viện này xây theo kiểu tứ hợp viện tiêu chuẩn, đi qua đại môn rẽ trái sẽ thấy dãy nhà giành cho phó tòng ở, đi tiếp qua nhị môn là sân rộng cỡ sân bóng rổ, ở giữa có một cây hoa quế, hiện giờ chính là mùa quế ra hoa, nên toàn cây đều mẩy đầy sắc hoa trắng nhỏ, làn hương dìu dịu. Mé trái có giàn nho nữa nhưng không có quả, một khóm trúc, một hòn giả sơn. Có ba dãy phòng rộng rãi. Còn có cổng vòm dẫn ra sân rau, trồng ít rau cỏ.

So với nội trạch nha môn Âm Lăng thì nhỏ hơn không ít, nhưng độc lập, không khí ấm cúng, cảm giác không tệ.

Liêu tri phủ dẫn y đi xem nhà xong lại dẫn về quan thự nơi Lãnh Nghệ làm việc.

Ở đây toàn bộ thuộc cấp của Lãnh Nghệ cũng đợi sẵn, bao gồm ba ban nha dịch. Đứng trên cùng ai ngờ là tỷ muội Thành gia và Doãn Thứu.

Thành Lạc Tiệp thì không nói, niềm vui lộ rõ ra mặt nàng rồi, Thành Lạc Tuyền cúi đầu xuống, má hơi đỏ, nàng chẳng ngờ gặp lại Lãnh Nghệ sớm thế, lần trước chia tay gần như thổ lộ tình cảm rồi, xấu hổ lắm.

Doãn Thứu tuổi cao lão thành, là người đầu tiên rời hàng hô: “Bọn thuộc hạ bái kiến thông phán đại lão gia.”

Tất cả những người còn lại cũng đồng thanh thi lễ.

Lãnh Nghệ đáp lễ, Liêu tri phủ nghiêm giọng huấn thị một phen, đại ý là mọi người phải nghe lệnh thông phán, tích cực làm việc. Những lời này không có gì, nhưng tri phủ lại đích thân tới chống lưng cho thông phán, đây là chuyện cực hiếm, e chẳng bao lâu truyền khắp phủ nha.

Chỉ là gặp mặt, Lãnh Nghệ còn chưa vào việc, tất nhiên không có gì sai bảo, tiễn Liêu tri phủ đi rồi cũng cho những người khác lui hết, chỉ để lại Doãn Thứu và tỷ muội Thành gia.

Lãnh Nghệ ngồi xuống cái bàn dài của mình, bảo người khác cùng ngồi xuống: “Chuyện khẩn cấp, vậy thì nói luôn đi.”

Doãn Thứu chắp tay nói: “Đại lão gia, chuyện là thế này, ở Ba Châu có một người đọc sách, tên Tạ Huy, một đồng hương của vì có việc phải ra ngoài đã giao cho hắn một cái hộp để bảo quản. Hắn vô tình phát hiện ra, trong hộp đều là châu báu, vừa vặn không có tiền lên kinh khảo thí, hắn nổi lòng tham đem một cái ngọc như ý đi cầm đồ. Định sau này đỗ đạt có tiền chuộc lại. Nhưng hiệu cầm đồ phát hiện đó là thứ triều đình phát công văn truy lùng liền báo quan.”

Nói tới đây ông ta ngừng lại, đây là chuyện liên quan tới một bí mật trọng đại. Ông ta phụ trách chính trong nhóm bộ khoái lục phiến môn xuống Ba Châu điều tra, nhưng nói tới liên quan mật thiết không bằng tỷ muội Thành gia, nên nhường họ nói.

Lãnh Nghệ có chút hồi hộp, thứ khiến y khốn đốn thời gian dài sắp lộ diện, y cũng tò mò lắm.

“Bọn thuộc hạ tới Ba Châu tìm châu báu hoàng cung bị lấy trộm.” Thành Lạc Tiệp xưng hô rất chính thức, vẻ mặt nghiêm túc: ” Ngọc như ý đó là một trong số thứ bị mất. Ngày thái tổ hoàng đế giá băng, số châu báu này bị đám thái giám thị vệ nhân lúc trong cung rối loạn mà lấy trộm bỏ trốn khỏi kinh thành.”

“Sau khi phát hiện ra đồ bị mất, đương kim hoàng thượng nổi giận, hạ chỉ truy lùng. Khai Bảo hoàng hậu và Tề vương cũng rất quan tâm, phái bọn thuộc hạ đi tìm. Mới đầu hoài nghi đại lão gia vì tên thái giám lấy trộm đồ từng ở dịch trạm Âm Lăng cùng lúc với ngài. Sau đó tên thái giám đó chết, đồ lại không ở trên người hắn.”

“A, thế là các ngươi bày kế trộm thuế, muốn dùng cách này ép ta phải bán châu báu nộp thuế chứ gì?” Lãnh Nghệ vỗ trán hiểu ra:

“Vâng! Nhưng đại lão gia bị dồn ép thế nào cũng không mang thứ đó ra, bọn thuộc hạ ở bên cạnh đại lão gia cũng tìm rất lâu không có. Thế rồi nha môn Cự Châu truyền tin, có một món đồ ngọc bị truy lùng được đem cầm đồ. Vì thế bọn thuộc hạ lập tức tới Cự Châu điều tra.” Thành Lạc Tiệp thuật lại: ” Món đồ ngọc đó do một tên ăn mày đem đi cầm đồ, khi nha môn đương địa khống chế hắn thẩm vấn xác nhận, tên ăn mày đó nhặt được của người lạ qua đường, khi đó trời tối, hắn không nhìn ra tướng mạo, chỉ biết đó là một nam nhân, vóc dáng tầm trung. Bọn thuộc hạ tìm khắp Cự Châu không ra manh mối. Sau đó có tin một chiếc ngọc như ý xuất hiện ở Ba Châu nên quay về, đồng thời hoàng hậu cũng đề bạt đại lão gia để tra vụ án này.”

Xem ra không đơn giản chỉ là châu báu đâu, thứ mất trong ngày Tống thái tổ băng hà, không khỏi khiến người ta sinh ra vài liên tưởng. Lãnh Nghệ trầm ngâm một hồi mới nhận ra Thành Lạc Tiệp đã ngừng nói: “Tiếp đi!”

Doãn Thứu báo: “Hiệu cầm đồ Ba Châu sau khi phát hiện ra ngọc như ý đó là đồ triều đình truy lùng thì một mặt cầm chân thư sinh kia, một mặt báo cáo nha môn. Người của nha môn tới nơi kiểm tra, xác nhận đúng là một trong số những món châu báu hoàng gia bị đánh mất. Vì vậy bắt thư sinh kia thẩm vấn.”

“Tiếp đó từ nhà thư sinh kia tìm ra được phần còn lại của châu báu đánh mất. Nhưng đồng hương gửi đồ cho hắn bảo quản lại không rõ tung tích. Qua nhiều lần thẩm vấn, tất cả thủ đoạn đều dùng rồi, nhưng không biết gì thêm. Người gửi đồ thực sự chỉ là một đồng hương, hai người quan hệ bình thường, thậm chí không biết cụ thể người kia ở đâu, chỉ vì khẩu âm giống nhau mà nhận là đồng hương. Hai bên quen biết nhau chưa lâu.”

Thành Lạc Tiệp bổ xung thêm một câu: “Bọn thuộc hạ đã qua các nha môn phát ra lệnh try nã, nhưng không có tin tức gì.”

Lãnh Nghệ tổng kết lại: “Nói thế mọi manh mối đều đứt rồi hả?”

Cả ba người đồng loạt gật đầu, chính vì manh mối không còn, bọn họ bế tắc, cho nên lần này mới không phải là mời Lãnh Nghệ hiệp trợ điều tra, mà trực tiếp thăng lên làm thông phán Ba Châu, để tiện điều tra. Nói xong ba người, nhìn Lãnh Nghệ trông đợi, đi theo y một thời gian, họ đều biết y sự nhạy bén khác thường với các vụ án.

Manh mối không phải ở trên trời rơi xuống, không có phải chủ động tìm kiếm, Lãnh Nghệ hỏi: “Đã điều tra những người xung quanh thư sinh đó chưa? Đặc biệt là thân thích bằng hữu của hắn.”

Thành Lạc Tiệp không hiểu: “Tra những người đó để làm gì? Ngay cả bản thân thư sinh đó còn không quen thuộc người kia, vậy người xung quanh biết sao được, tra cũng vô ích.”

May mà nha đầu nàng còn xinh đẹp đấy, Lãnh Nghệ cười mắng thầm trong lòng, đặt câu hỏi: “Sao mọi người không nghĩ ngược lại, người gửi đồ đã không quen thuộc thư sinh kia, vì sao gửi gắm đồ quý trọng như thế? Trong chuyện này ắt phải có nguyên nhân.”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Tri huyện
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang
Ngày cập nhật 19/11/2024 05:55 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Cô vợ hư hỏng - Tác giả Leysek
Phần 65 Lúc này cả bốn người chúng tôi đang trong trạng thái bị kích thích mạnh, đầu óc vì có men rượu, men tình nên ai cũng chỉ nghĩ đến sex mà không nghĩ gì khác đến cái gọi là chuẩn mực xã hội. Khi xe về đến nhà, bốn người chúng tôi đi vào và cả bốn nhìn nhau cùng cười vì hiểu ý tất cả đang nghĩ gì. Không muốn vội vã nên tôi đề nghị: Có làm chai bia nữa không hả mọi người? Bia uống mãi căng hết cả bụng rồi anh ơi. Có rượu thì lôi ra uống mới phê. Thu máu lửa đề nghị. Ừ làm chén rượu đi chồng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Cho người khác đụ vợ mình Con gái thủ dâm Đụ công khai Đụ lỗ đít Đụ máy bay Đụ tập thể Đụ vợ bạn Gái một con Làm tình nơi công cộng Làm tình tay ba Làm tình với đồng nghiệp Tâm sự bạn đọc Thọc tay vô đít Truyện bóp vú Truyện liếm đít Truyện liếm lồn Truyện sex có thật Truyện sex ngoại tình Vợ chồng
Lời trăn trối của vợ - Tác giả Why Not Me
Phần 8 Sáng hôm sau, khi xuống ăn sáng, bà nói khẽ vào tai tôi: Mình thấy cặp vợ chồng ở bàn bên cạnh không... em thấy họ nhìn mình với con mắt sao sao đó... « Sao sao » là sao? Mình nói gì vậy? Em có cảm tưởng như họ cười mà có vẻ như giễu cợt... Tôi cũng ghé miệng vào tai bà mà nói: Tôi biết rồi! Họ là khách có phòng sát bên cạnh phòng mình đó mà. Thì sao? Tôi đoán, họ cười không phải là chăm chọc gì đâu. Họ cười thú vị đó mà. Là sao? Chắc tối hôm qua họ nghe được hết...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ em vợ Đụ lỗ đít Đụ mẹ vợ Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện bú vú Truyện les Truyện loạn luân Truyện người lớn Truyện sex Full Truyện sex phá trinh
Ra đời (Update Phần 18)
Rời nhà chú Thuận cũng gần trưa, từ chối lời mời ở lại ăn cơm cùng cô chú, tôi chạy đến khách sạn để đón Huyền. Cũng không đợi lâu, Huyền đã xuất hiện ở cửa kính, cô mặc bộ vest văn phòng sẫm màu, khoác ngoài là cái áo dạ đồng màu. Đôi chân dài đi thành một đường thẳng, mỗi bước đều nhau, mái tóc dài buông xõa bồng bềnh theo mỗi bước chân, khuôn mặt cô nhìn thẳng về phía chiếc xe của tôi bỏ qua những ánh mắt nhìn theo khi cô đi qua. Mắt tôi cũng không thể rời khỏi cô, trên người Huyền như tỏa ra một luồng hào quang, cảm giác...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện sex nhẹ nhàng

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng