Quan Tri huyện


Update Phần 280

Phần 270: Đổi vai, lại là đổi vai. (1)

Về tới nha môn, Thành Lạc Tiệp thấy Lãnh Nghệ ngủ như chết thì đau lòng lắm, để y ngủ thêm một chút, trong lúc đó sai người đun nước nóng. Nước được rồi mới đánh thức y, vò khăn nóng đắp lên mặt, cách này hiệu quả hơn cả dùng nước lạnh kích thích.

Lãnh Nghệ vỗ vỗ mặt tỉnh táo, vào phòng xác lấy dao giải phẫu thi thể. Thi thể tên thái giám kia chưa chôn, vì nha môn bận rộn chẳng để ý, xác vứt trong phòng để xác, giờ đã bốc cái mũi kinh khủng không ai ngửi nổi, y hí hoáy một hồi cuối cùng moi ra một đống thứ từ dạ dày của thi thể đó.

Thành Lạc Tiệp bóp mũi nói: “Đây là bùn sao?”

“Đúng rồi, chính là bùn.”Lãnh Nghệ rất hài lòng với kết quả này, vì nó xác nhận suy đoán của y: ” Mọi người còn nhớ chứ, hắn ngã trên bãi cỏ, làm sao trong bụng lại có nhiều bùn như thế?”

Doãn Thứu trầm giọng nói: “Hẳn là sau khi trúng kiếm thì hắn rơi xuống nước, nước mang theo lượng lớn bùn chui qua vết thương vào bụng.”

“Đúng.” Lãnh Nghệ gật đầu: ” Nói chuẩn xác thì hắn bị trúng kiếm dưới bụng, mọi người còn nhớ vết thương của hắn rất kỳ quái, giống như có người đâm kiếm vào, sau đó rút ra một đoạn lại rạch ngang không… Khi đó chúng ta cứ suy đoán mãi mà không hiểu nguyên do, giờ ta hiểu rồi, hắn bị thanh kirrdm buộc vào khúc gỗ đâm trúng trôi theo dòng sông đâm trúng.”

Cả hai người kia tròn mắt, nghe mà chẳng hiểu y nói gì.

“Hắn buộc kiếm vào đầu thanh gỗ, bản thân đứng trong nước lũ ngập tới hông, để cho kiếm đâm vào ngực mình, vì nước lũ đẩy đi, thanh kiếm xoay tròn rồi trượt khỏi thân thể hắn, tạo thành vết thương dài ngang ngực… Nước lũ không phải kiếm khách, không xuống dễ hơn rạch ngang… Vết thương này đại khái giống với vết thương của Hồng Kiệt, chỉ khác một người vô tình bị đâm ở phía sau, một người cố ý để kiếm đâm nên ở phía trước.”

Doãn Thứu ngỡ ngàng, nghe hết sức khó tin, nhưng sự thực bày ra trước mắt như thế, tin hay không vẫn vậy: “Đại lão gia nói thế thì hắn tự sát à… tội gì hắn phải làm chuyện phức tạp như thế chứ?”

Kẻ tự sát lại muốn ngụy trang thành có người giết mình, tất nhiên phải có ý đồ, Lãnh Nghệ chỉ ra: “Một tên thái giám đang trốn tránh truy ngã, đi ăn uống bên ngoài mà ngang nhiên dùng vàng thanh toán để người ta chú ý rồi bám theo ăn cướp, không phải vô lý sao?”

Doãn Thứu kêu lên: “A, thuộc hạ hiểu rồi, hắn cố ý, nếu hắn dụ ba kẻ kia tới cướp mình, vậy thì chuyện ném quyển trục xuống sông là ý đồ của hắn, hắn biết thế nào chúng ta cũng tra ra ba tên lưu manh kia, muốn mượn miệng chúng để truyền tin, thứ kia bị mất rồi.”

“Vậy vì sao hắn tự sát?” Thành Lạc Tiệp vẫn chưa hiểu nên hỏi:

Doãn Thứu là người có tư cách trả lời câu này nhất, vì ông ta là cao thủ tra tấn: “Vì tên thư sinh, đồ hắn gửi cho tên thư sinh đã vô tình bị lộ ra rồi, bao nhiêu người đang truy tìm gắt gao như vậy, hắn biết nếu mình sa lưới sẽ không chịu nổi khốc hình mà nói ra chân tướng, nên hắn tự sát để chúng ta dứt bỏ suy nghĩ về thứ kia, để chúng ta cho rằng thứ đó đã mất trong nước lũ.”

“Nói vậy thứ đó vẫn còn à?” Hơi thở của Thành Lạc Tiệp trở nên gấp gáp:

Lãnh Nghệ đi qua đi lại, đầu óc y lúc này không còn tỉnh táo, đấm đầu tới mấy lần: “Nếu ta đoán không sai, thứ này ở trong nhà tên thư sinh được nhờ bảo quản.”

Lần này cả đến cả Doãn Thứu cũng phải hô lên: “Vì sao?”

“Tên thái giám đó có bác vụn, lại dùng vàng trả tiền, khẳng định đã nhìn ra ba tên lưu manh kia không phải người tốt! Vì sao làm thế? Dụ chúng cướp mình, nguyên nhân Doãn bộ đầu phân tích rất đúng. Nhưng ở đây còn có một vấn đề vì sao hắn làm thế khi chúng ta điều tra vụ án tên thư sinh được ủy thác giữ đồ? Chẳng lẽ chỉ là sự trùng hợp thôi sao?” Lãnh Nghệ đặt câu hỏi:

“Thu hút sự chú ý của chúng ta!” Cứ tưởng rằng thứ kia bị mất rồi vụ án coi như chấm dứt, mình sớm muộn gì cũng bị triệu tập về kinh thành, ai ngờ vào lúc không ai ngờ nhất lại xuất hiện hy vọng lớn, Thành Lạc Tiệp hưng phấn vô cùng:

“Tên thư sinh đó vì kiếm lộ phí lên kinh dự thi mà bán ngọc như ý bị phát hiện, hắn lo chúng ta tiếp tục tiều tra tên thư sinh, tìm ra món đồ đó, nên không ngại dùng mạng mình đánh lạc hướng. Vậy thứ đó phải ở trong tay tên thư sinh.”

“Đó chỉ là suy đoán của ta thôi, không biết có chính xác không.” Lãnh Nghệ đương nhiên không thể nói chắc cả mười phần:

Doãn Thứu không nghĩ thế: “Đại lão gia, thuộc hạ đã tra khảo hắn nhưng không có kết quả, hắn không nói dối đâu.”

Lãnh Nghệ giơ ngón tay lên lúc lắc: “Hắn không biết không có nghĩa là thứ đó không ở nhà hắn.”

Thành Lạc Tiệp gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng đúng, nói không chừng ở ngay nhà hắn mà hắn không biết, có khi là người nhà của hắn.”

Doán Thứu vỗ trán: “Rất có khả năng, chúng ta vừa bắt đầu điều tra thân thích bằng của hắn thì liền xảy ra biết bao là chuyện, kỳ thực không phải trùng hợp mà là có chủ ý để đánh lạc hướng… Đi thôi, chúng ta tiếp tục thẩm vấn người nhà tên thư sinh đó.”

“Khoan đã.” Lãnh Nghệ thấy Doán Thứu sốt sắng mà đi thì gọi lại: ” Doãn bộ đầu, tra hỏi bình thường thôi, đừng dùng cực hình với họ, họ đều là người bình thường vô tình bị cuốn vào việc này.”

“Đại lão gia, xin thứ lỗi, thuộc hạ đã nhận được nghiêm lệnh, phải không từ thủ đoạn, bất chấp mọi giá phải tìm ra những vật đó.” Doãn Thứu tuy cung kính với Lãnh Nghệ nhưng tỏ ý vẫn làm theo phận sự của mình:

Lãnh Nghệ thở dài, có chỉ thị từ hoàng gia, bọn họ sẽ không nghe mình đâu, với lại y mệt lắm rồi, không còn sức nữa, cố gắng lê người về công thự, ở đó có gian nhỏ để nghỉ tạm, lăn quay ra ngủ.

Trong lúc Lãnh Nghệ ngủ, Trác Xảo Nương được tạo đãi chạy về nhà báo cho biết trượng phu về rồi, nàng làm ít cháo gà, mang sang cho Lãnh Nghệ ăn. Chỉ là thấy y mặc nguyên quan phục bẩn thỉu ngủ say như chết, không nỡ lòng đánh thức, khẽ khàng đắp cho y một cái chăn mỏng. Để lại bát cháo gà, dặn người nha môn khi nào đại lão gia tỉnh lại nhớ dặn đại lão gia ăn rồi về. Lát sau đã quá bữa, biết Lãnh Nghệ ngủ dậy sẽ đói, nàng lại sai Thảo Tuệ mang thêm cho Lãnh Nghệ ít bánh điểm tâm.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Tri huyện
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang
Ngày cập nhật 21/11/2024 05:55 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Người con gái ấy – Quyển 1
Phần 33 Anh... Anh ngủ đấy à. Em vỗ nhẹ vào má khi thấy tôi im lặng nhắm mắt hồi lâu. Hai cánh tay tôi ôm quàng lấy hông em thật chặt, đầu hơi dụi vào người em như đang làm nũng vậy. Không. Để yên anh ôm em một chút. Hay là mình về nhà đi. Ngoài đường gió lắm. Anh lại đang xỉn nữa. Không sao. Một lát thôi. Chẳng phải là một cái kịch bản Hàn Quốc hay phim truyện nào cả, tôi không thể xài mấy cái cách như mấy thằng cha đạo diễn đó được. Đã có một bài học khi nói câu chia tay, em sẽ đau khổ, sẽ lại...
Phân loại: Truyện sex dài tập Người con gái ấy Tâm sự bạn đọc Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện người lớn Truyện sex có thật Truyện sex hay Truyện sex phá trinh
Phá trinh 4 mỹ nhân – Quyển 1 - Tác giả Tiểu Long
Phần 5 Âm ma bật một cười dài rồi nói lớn: Bọn ta tưởng rằng thả mồi bắt cá sẽ tóm được nhân vật gì lợi hại. Không ngờ chỉ có mình ngươi đến đây chịu chết. Không hiểu hai con yêu nữ thường đi với gã minh chủ dỡ người La Linh hiện có ở đây không ? Bạch Thái Tiên Hồ trong lòng lo lắng. Nàng biết với ngần này cao thủ thì cơ hội sống còn của nàng cũng không cao rồi. Bây giờ bên cạnh nàng lại vướng thêm người nữ đệ tử đang bị thương nặng thì khả năng thoát đi quả thật hiếm hoi. Độc cước lão tà cười rộ: Nghe nói...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện cổ trang Truyện sắc hiệp Truyện sex phá trinh Tuyển tập Phá trinh 4 mỹ nhân
Chat sex
Hướng dẫn Tuấn ngồi xuống ngay mép giường, Như lại một lần nữa đắn đo rất nhiều về cái kế hoạch dại dột này. Không khéo có thể nàng sẽ trở thành nạn nhân của cái trò chơi này mất. Có nên không nhỉ? Nếu Tuấn không vâng lời nàng thì mọi chuyện sẽ trở nên tai hại. Nhưng nếu dừng lúc này thì mãi mãi Như không thể trả lời được câu hỏi của cái đêm ở ngoài biển... Em đâu rồi? Giọng Tuấn làm Như trở lại thực tế. Như ơi, mày bản lĩnh mà, có gì mà phải sợ, nàng tự trấn an mình. Chỉ cần dừng lại đúng lúc là không có vấn...
Phân loại: Truyện sex dài tập Chat sex Con gái thủ dâm Đụ công khai Đụ tập thể Đụ vợ bạn Làm tình nơi công cộng Làm tình tay ba Thác loạn tập thể Trao đổi vợ chồng Truyện 18+ Truyện bóp vú Truyện liếm lồn Truyện người lớn Truyện sex mạnh

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng