“Vâng ạ, tối hôm đó đợi học sinh say rượu đi ngủ rồi, hắn mới đưa cho thê tử học sinh một phong thư. Thì ra thê tử học sinh trước khi gả đi có một thanh mai trúc mã ở quê, nhưng trong nhà không đồng ý, cho nên chuyện không thành.”
Phong thư này do tên thanh mai trúc mã kia viết, nói hắn có vài thứ muốn nhờ nàng bảo quản giúp, nhờ người đồng hương kia mang tới, qua một thời gian sẽ lấy, có thể là vài năm. Hy vọng thê tử học sinh nể tình cũ mà bảo quản, ngàn vạn lần đừng nói với ai, gửi kèm thư còn có lót giày làm tín vật chứng minh. Thê tử học sinh liền nhận lời. Đó là một cái hộp gỗ, có khóa, còn dán cả niêm phong.
Thư sinh đó uống thêm mấy ngụm trà: “Học sinh tò mò tên thanh mai trúc mã kia rốt cuộc gửi cho nàng cái gì, vì thể dùng cuốc nhỏ cào nát một góc rương, dù khi trao lại cũng có thể nói là cất dưới gầm giường, bị chuột gặm.”
Lãnh Nghệ gật gù: “Đúng là một cách hay.”
Thư sinh đỏ mặt: “Thực sự học sinh không muốn làm thế đâu, nhưng là đồ của tên thanh mai trúc mã nàng…”
“Ta hiểu, ta hiểu.” Lãnh Nghệ vỗ vỗ vai hắn, ghen mà, ai chẳng có: ” Nếu đối lại là bản quan có khí cho một rìu vỡ luôn rồi ấy chứ, ha ha ha, nói tiếp.”
“Đa tạ đại lão gia.” Thư sinh thở phào, dù sao hành vi đó không quang minh chính đại, với người đọc sách thì càng không nên: ” Học sinh ra cào ra mới phát hiện, bên trong là châu báu, liền đoán ra hai khả năng, hoặc là kẻ kia phạm tội, hoặc là vì trốn chủ nợ nên mới gửi cho thê tử học sinh. Dù sao không phải hắn nói gửi mấy năm à, học sinh chẳng ưa hắn, lại đang thiếu tiền… Cho nên, cho nên…”
Rốt cuộc là ngươi đọc sách, dù bao nhiêu lý do bao biện thì vẫn là sai, nên nói ra hổ thẹn lắm.
Lãnh Nghệ an ủi thư sinh, nói cố gắng làm rõ vụ án này, minh oan cho hắn, rồi sai tạo đãi giải lại nhà lao, dặn bọn họ phải đối xử khách khí với hắn chút. Bản thân khẩn cấp tới nhà thư sinh, không giàu có gì nhưng cũng không tệ, nhà là viện tử độc lập trong ngõ sâu gần chợ, u nhã tĩnh mịch, mang ý vị đại ẩn vu thị. Đây là điều bình thường, nuôi một người đọc sách là điều rất tốn kém, không có kinh tế nhất định không làm được.
Chỉ là nơi này quả nhiên đã thành địa ngục nhân gian, chẳng những bị xới tung lên, cây cối nhổ cả gốc, gạch đá lát nền cũng bị lật lên hết. Hơn nữa tất cả người trong nhà, bao gồm thê tử của thư sinh bị Doãn Thứu dùng khốc hình tra hỏi, nhưng hiển nhiên không có thu hoạch.
May mà Lãnh Nghệ tới kịp thời, nếu không cái nhà này dù có sống sót e cũng để lại thương tật cả đời, hơn nữa còn uổng công vô ích.
Lãnh Nghệ quát dừng lại, sai đưa thê tử của thư sinh đó tới phòng ngủ, không cho người khác tới gần, chỉ có y và Thành Lạc Tiệp thẩm vấn.
Phụ nhân đó toàn thân lấm tấm máu, thương tích đầy mình, gần như không gượng dậy được, chỉ biết nằm trên mặt đất rên rỉ.
Với mỗi người khác nhau phải dùng cách thẩm vấn khác nhau, vì nàng là phụ nhân, Lãnh Nghệ không thể tỏ ra hòa nhã thân thiết như với thư sinh kia, mà dùng quan uy ra, nghiêm giọng nói: “Phu quân ngươi đã khai rồi, rương châu báu kia là do thanh mai trúc mã của ngươi ủy thác ngươi bảo quản.”
Có hai tiếng “á” vang lên cùng lúc, phụ nhân kia thì kinh hãi. Thành Lạc Tiệp thì bất ngờ, không hiểu y lấy tin này ở đâu ra, nhìn phản ứng của thê tử tên thư sinh thì rõ ràng nói trúng.
Lãnh Nghệ lạnh lùng nói: “Ngươi nhận khốc hình như vậy hẳn là hiểu những gì phu quân ngươi phải chịu rồi chứ, hắn còn bị bắt vào đại lao, thảm hơn ngươi rất nhiều. Cho nên nói đi, đừng để phu quân ngươi oan uổng, hắn là người tốt, lại không biết gì cả.”
Phụ nhân kia tựa bị sét đánh, nước mắt trào ra, lúc này còn che giấu gì nữa: “Hắn, hắn tên là Kha Cường.”
“Cái gì, ngươi nói gì? Ngươi vừa nhắc tới Kha Cường à?” Thành Lạc Tiệp đi thẳng tới trước mặt phụ nhân hỏi gấp:
“Vâng!”
Lãnh Nghệ không hiểu sao Thành Lạc Tiệp lại phản ứng mạnh như vậy, đừng nói là thanh mai trúc mã của nàng đấy nhé.
Thành Lạc Tiệp trở lại bên cạnh Lãnh Nghệ, dùng giọng gần như không thể nghe thấy nói:
– Là một trong số thị vệ trộm châu báu hoàng cung rồi bỏ trốn với tên thái giảm.
Thế thì hợp lý rồi, Lãnh Nghệ sắc mặt không đổi:
– Nói đi, từ lúc các ngươi quen nhau ấy.
Phụ nhân nước mắt xụt xùi: “Hắn và dân nữ là láng giềng, khi còn nhỏ thường chơi với nhau, luôn che chở, bảo vệ dân nữ. Có lần vì dân nữ mà đánh nhau, bị người ta đánh vỡ đầu, dân nữ băng bó vết thương cho hắn nói, lớn lên sẽ gả cho hắn. Nhưng khi cả hai lớn lên rồi, cha dân nữ lại không nhận lời cầu thân của hắn, lại chấp nhận hôn sự hiện giờ.”
“Trước khi gả đi, dân nữ tặng hắn đôi lót giày làm kỷ niệm. Thời gian trước hắn đột nhiên nhờ một đồng hương mang lót giày đó tới cùng một phong thư, nhờ bảo quản một cái rương. Dân nữ luôn cảm thấy có lỗi với hắn, nên đồng ý, không ngờ gây ra họa này…”
Lãnh Nghệ ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Bức thư và cái lót giày đâu?”
“Thư bị lục soát lấy đi cùng rất nhiều thứ rồi, lót giày vẫn ở trong hộp.” Phụ nhân chỉ cái hộp gấm trên bàn:
Lãnh Nghệ đi tới, đó là cái hộp rất đẹp loại thường đựng trang sức của nữ nhân, trang sức bị lấy hết rồi, chỉ còn lại mỗi hai cái lót giày chẳng có giá trị vứt đó: “Cái này ta mang đi, nếu không có vấn đề sẽ trả lại cho ngươi.”
Phụ nhân cười thảm: “Không cần, chính thứ đó hại dân nữ nhà tan cửa nát, dân nữ không muốn thấy nó nữa.”
Lãnh Nghệ cất lót giày vào lòng, sai tạo đãi đưa phụ nhân đi, dù lời nàng nói rất đáng tin, nhưng giờ nàng mới là nghi phạm trọng yếu hơn cả thư sinh.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Ngày cập nhật | 21/11/2024 05:55 (GMT+7) |