Quan Tri huyện


Update Phần 300

Phần 291: Mua cửa hiệu. (2)

Đêm đã khuya, Thảo Tuệ ra gian ngoài ngủ, Trác Xảo Nương thì hưng phấn lắm, có quá nhiều chuyện vui, nên nàng không ngủ được, cứ ríu rít nói mãi không ngừng. Lãnh Nghệ nghe một lúc hôn nhẹ lên má nàng một cái, ngáp dài vươn người nói: “Được rồi, mai còn có việc… Ừm, chúng ta ngủ thôi.”

“Dạ!” Đôi mắt Trác Xảo Nương thoáng qua chút thất vọng, vì chuyện nước lũ dâng lên, rồi lại chuyện cứu nạn sau đó, phu thê hạ đã cả tháng rồi không gần gũi. Hôm nay tâm trạng cả hai rất tốt, nàng còn mong đợi, không ngờ trượng phu muốn ngủ rồi, yếu ớt đáp lại rồi bò xuống góc gường định thổi tắt đèn:

Lãnh Nghệ chỉ chờ có thế, nhịn cười nhìn chiếc váy mỏng ôm lấy bờ mông tròn lẳn của nàng, bật dậy ôm lấy nàng từ phía sau.

Trác Xảo Nương giật nảy mình, giờ mới hiểu mình bị trêu rồi, vừa xấu hổ vừa giận dỗi: “Quan nhân, quan nhân cứ thích bắt nạt người ta.”

“Nàng nói đúng rồi đó, ta thích trêu nàng nhất, chẳng lẽ nàng muốn ta đi bắt nạt người khác.” Lãnh Nghệ rất dịu dàng vuốt ve bầu ngực của thiếu nữ, y thích thấy nhìn từng biến hóa của nàng theo sự vuốt ve của mình, thích thú nghe thấy nàng không chịu được kích thích mà rên rỉ:

Trác Xảo Nương vừa qua tuổi đôi tám thân thể vẫn đang gia đoạn phát triển, bầu ngực đã dần dần nảy nở, chấm nhỏ sau yếm lót bị sờ nắn căng lên thấy rõ, ngượng đến nỗi mặt nóng hầm hập. Trước khi y phục bị cởi hết giữ tay Lãnh Nghệ, xấu hổ van nài: “Quan nhân, để thiếp tắt đèn đã.”

“Không!” Lãnh Nghệ cúi người ghé sát vành tai nhỏ của nàng, giọng ôn nhu mà bá đạo, ngón tay hết sức chậm rãi tháo rút thắt duy nhất còn lại trên yếm lót của nàng giật nhẹ: ” Vì nương tử của ta xinh đẹp như thế, ta muốn ghi nhớ từng tấc da thịt trên người nàng, để kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, mãi mãi không quên.”

Những lời âu yếm tình tứ đó vừa làm Trác Xảo Nương thích mê lại ngây ngất xấu hổ không sao chịu nổi, hai tay che lấy khuôn mắt đỏ bừng, mặt áp hẳn xuống đệm. Mặt thì che được rồi đấy, nhưng tư thế đó làm đường cong mê người dọc hai bên thân nàng lượn xuống tạo nên một vẻ thanh nhã và gợi cảm, uốn lượn lên xuống nhịp nhàng, bờ mông tròn vành vạnh trắng phau phau đập thẳng vào mắt Lãnh Nghệ, ai có thể kìm nổi ý nghĩ ám muội.

Thế là trong đêm chỉ còn lại hơi thở gấp và tiếng rên rỉ mê người…

Triều đình mang lương thực cứu tế tới một cách hết rầm rộ, Vương Kế Ân còn đi khắp nơi ủy lạo thăm hỏi, bách tính toàn thành đều biết sắp có chẩn tai rồi, mọi người đều nóng lòng đợi thông báo của nhà môn. Rất nhanh cáo thị đã dán khắp nơi trong toàn thành, thông báo nói rõ, vì trận lũ này bách tính ở các hương thôn gặp nạn nặng nhất, cho nên vật tư cứu tế sẽ ưu tiên phát cho bọn họ trước.

Chuyện này tất nhiên khiến người vui người buồn rồi, trong thành hiện cũng có ít bách tính hoàn toàn mất nhà cửa vào thành lánh nạn, chạy đi loan báo tin mừng. Số khác thở dài, dù sao nha môn cũng dùng tiền của Kim chưởng quầy giúp họ xây dựng lại nhà cửa, cho nên phản ứng không mạnh.

Lãnh Nghệ buổi sáng làm việc ở nha môn, đến trưa về nhà ăn cơm, sau đó thay y phục, gọi riêng Thảo Tuệ vào phòng, lấy cái mặt nạ nữ tử đưa nó.

Thảo Tuệ cảm thấy hết sức mới mẻ: “Tỷ phu, cái gì đây?”

“Mặt nạ đấy, muội đeo vào, chúng ta đi thu mua cửa hiệu, như thế họ không biết chúng ta là ai.” Lãnh Nghệ cũng đeo lên mặt nạ thư sinh hết sức bình thường làm mẫu, dùng thứ này một thời gian, y đã quen thuộc, không như mới đầu chỉ biết đeo lên mặt nữa, giờ còn biết phải để tóc thế nào che giấu, ăn mặc ra sao cho thích hợp. Ngoài ra kết hợp với loại phấn và dụng cụ trang điểm nữa thì ngay cả dùng giữa ban ngày cũng khó nhận ra là đeo mặt nạ:

Tất nhiên là đối với những người không nghĩ tới loại mặt nạ tỉnh xảo này thôi, nếu như y đã biết rồi thì ai đeo mặt nạ có thể nhận ra tức thì.

“Muội hiểu rồi.” Thảo Tuệ đeo mặt nạ lên mặt, Lãnh Nghệ giúp nó chỉnh trang lại, đây không phải là mặt nạ thiếu nữ mà là một phụ nhân trung niên. Thảo Tuệ nhìn mình trong gương mà không nhận ra được, không nhịn được cười.

Nếu thời hiện đại cho một cô bé mười hai mười ba đóng giả một người trung niên có vẻ không thỏa đáng lắm, nhưng thời này thì khác, do dinh dưỡng thiếu thốn, nhiều người thực sự gày gò quá mức, đôi khi nam nữ còn khó phân biệt nữa là. Trong khi đó Thảo Tuệ ở nhà họ nửa năm qua ăn uống tẩm bổ đầy đủ, thân thể đang tuổi phát triển mạnh nhất, thoắt cái từ cô bé còi cọc tác xác xơ đã có chút bóng dáng thiếu nữ phổng phao rồi. Vì vậy hóa trang không thành vấn đề.

Lãnh Nghệ gạt tóc hai bên mai Thảo Tuệ xõa xuống một chút, lại lấy phấn đánh thêm vào chỗ nối giữa mặt nạ và da mặt, lấy cái khăn xanh vuông buộc đầu nó, ngắm nghía một lúc rất hài lòng với tác phẩm của mình, cảm giác mình hóa trang ngày càng lên tay: “Đợi lát nữa thương lượng do muội phụ trách. Nhớ, không chỉ mua cửa hiệu, quan trọng nhất là mua toàn bộ tiền sắt còn lại của họ. Chúng ta dùng vàng để mua, nếu không muốn thì thôi.”

Thảo Tuệ vẫn rất hứng thú với khuôn mặt mới đang ngắm nghĩa trong gương, hết há mồm lại sờ lên mặt, nghe vậy quay đầu: “Dùng vàng đổi tiền sắt thì tất nhiên họ muốn quá rồi, nhưng vì sao chúng ta muốn mua tiền sắt?”

Lãnh Nghệ chưa định giải thích lúc này, vò đầu nó: “Không cần hỏi, muội cứ làm theo ta là được.”

Hai người lén lút ôm một rương vang đi ra cổng sau, chuồn khỏi nhà như ăn trộm. Thảo Tuệ cười khúc khích suốt, cảm thấy chuyện này hết sức thú vị.

Kỳ thực tính tình Thảo Tuệ không hề hướng nội như Lãnh Nghệ nghĩ ban đầu, tất cả là bởi vì những chữ xăm trên mặt, khiến nó không dám ngẩng đầu lên nhìn người khác, sợ đón nhận ánh mắt kỳ thị khinh bỉ của họ. Dù nó đã được tự do rồi, có văn điệp xác nhận, nhưng đâu thể gặp ai cũng đưa ra cho người ta xem được. Lần này đeo lên mặt một cái mặt nạ, thế là nó có thể ngẩng cao đầu rồi, cảm giác như thế giới thoáng một cái trở nên tươi đẹp.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290
Phần 291
Phần 292
Phần 293
Phần 294
Phần 295
Phần 296
Phần 297
Phần 298
Phần 299
Phần 300
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Tri huyện
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang
Ngày cập nhật 23/11/2024 05:55 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Dục vọng gia đình (Full)
Trong phòng, tôi nằm giữa 2 nàng tiên là chị em ruột, vợ tôi hỏi chị 3. Chị không ghen à? Ghen sao không, nhưng đó là quá khứ, với lại em nghĩ coi ngày anh chị cưới nhau chị cũng đâu còn trinh. Chị cũng chơi biết nhiêu con cu rồi. Chưa tính giờ có thêm con cu của chồng em nữa... kkk... Chị cười mà tôi ngượng ngùng. Khi chị đang nói thì tay chị luồn vào quần tôi mà sóc. Tôi cũng không nghĩ chị 3 dâm vậy, trên người của 2 người vẫn bận áo ngực và quần xì. Tay tôi trái tôi thì bóp vú chị 3, tay phải thị mân...
Phân loại: Truyện sex dài tập Cho người khác đụ vợ mình Đụ máy bay Đụ mẹ vợ Làm tình với chị vợ Some Trao đổi vợ chồng Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện loạn luân Truyện móc lồn Truyện nuốt tinh trùng Truyện sex mạnh Truyện sex ngoại tình Truyện swing
Không khép nổi chân (Full)
8 Từ Nhuyễn chưa kịp phản ứng, đã bị anh xoay người hướng mặt về biển mênh mông, vén váy áo cô lên. Không cởi váy ra mà trực tiếp vén váy lên sau đó bẻ cánh mông đang ướt đẫm, trực tiếp đâm vào, vừa rồi bắn không ít tinh dịch vào bên trong nên chất lỏng theo dọc bắp đùi chảy xuống. Cô chưa phục hồi tinh thần từ đợt lên đỉnh khi nãy mà hiện tại lại tiếp tục bị anh đâm, hơn nữa còn đứng trước biển mênh mông, sắc trời đã tối đen, trời ngày càng tối, người phía sau đút dương vật vào, bắt đầu đột nhiên dùng sức đâm lồn, dương vật...
Phân loại: Truyện sex dài tập Dâm thư Trung Quốc Truyện bóp vú Truyện dịch Truyện liếm lồn
Thằng Đức – Quyển 2 (Full) - Tác giả Lạtma
Phần 243 Thật ra trong thâm tâm thấy đề nghị của Ngọc Hoa không tệ, nếu để nàng làm “President” nhưng hắn không thích bị người khác yêu sách này nọ. “Nathalie? Giỡn sao?” Ngọc Hoa bĩu môi tỏ vẻ khinh thường. “Vậy đi, tôi sẽ suy nghĩ đề nghị của cô” Đức đứng dậy, tỏ vẻ không quan tâm nhưng cũng không khước từ. Hắn nhận ra Ngọc Hoa là người đam mê quyền lực, đây không phải là chuyện xấu nhưng cần phải được “giáo huấn” thêm nhiều trước khi “sử dụng”. “Được. Tôi chờ tin cậu” Mỉm cười, Hoa đứng dậy, lắc mông đi. Nàng tin tưởng hắn có một lựa chọn tốt, đó chính là nàng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bóp vú Truyện bú lồn Truyện bú vú Truyện loạn luân Truyện người lớn Truyện sex tống tình Tuyển tập Thằng Đức

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng