Triệu Đình Mỹ vì làm sôi động không khí ra sức vỗ tay: “Lãnh đại nhân mau mau đọc ra, ta rửa tai lắng nghe đây.”
Bên kia ba nữ nhân cũng ngừng chuyện trò nhìn sang bên này, đợi Lãnh Nghệ đọc thơ.
Lãnh Nghệ ngâm ra bài Ngu mỹ nhân truyền tụng thiên cổ:
Xuân hoa thu nguyệt tự bao giờ?
Chuyện xưa biết được bấy nhiêu…
Gác nhỏ đêm qua đông lại đến…
Trăng sáng quay đầu nhớ cố hương…
Điêu lan ngọc thế vẫn còn đây…
Chỉ tại người xưa đã không còn…
Hỏi chàng sầu bao nhiêu nỗi?
Tựa dòng xuân chảy nước về đông.
Đây kỳ thực chính là tác phẩm có tính đại biểu nhất của vị hoàng đế Nam Đường Lý Dục trước mắt, chỉ sau này hắn ta mới làm, giờ Lãnh Nghệ lấy trước của hắn ta, không phải muốn cướp thơ của hắn ta khoe khoang, mà vì cứu hắn ta.
Vì trên lịch sử, Lý Dục chính vì làm bài thơ trứ danh nhớ nước này mà Triệu Quang Nghĩa quyết định giết ông ta trừ hậu họa. Giờ Lãnh Nghệ lấy bài thơ rồi, hy vọng sau này không xuất hiện bài thơ chọc giận Triệu Quang Nghĩa nữa, giữ cho ông ta cái mạng nhỏ.
Lãnh Nghệ đã thay “cố quốc” trong bài thơ Ngu mỹ nhân của Lý Dục thành “cố hương”, nhưng toàn bộ phần ưu mỹ nhất của thi tử không đổi, dù giọng đọc của y cũng không thê lương ai oán như cảm xúc bài thơ. Nhưng thế là quá đủ khiến Lý Dục, Tiểu Chu hậu và Triệu Đình Mỹ chấn động.
Bọn họ sững sờ không nói lên lời, đặc biệt là Lý Dục, đó chẳng phải điều hắn ta thường cảm thán sao, mới chỉ hai năm, hắn ta từ một nam nhân phong lưu tài tuấn thành lão giả tang thương, tóc mai điểm bạc. Hắn ta không dám nhìn lại chuyện cũ đã qua, sợ đau lòng, nhưng nhớ nhung càng kìm nén càng như nước sông chảy dài không dứt.
Lý Dục bị ý cảnh trong bài quấn lấy, tuy Lãnh Nghệ nói là tác phẩm y hoài niệm cố hương, nhưng hắn ta là ai chứ, là từ đế, nhìn ra Lãnh Nghệ dùng bài thơ này, đang giúp hắn ta biểu đạt nỗi niềm chôn sâu trong lòng, giúp hắn ta phát tiết bi thương khổ muộn trong lòng.
Nhất thời lòng nổi sóng cồn, bao ngọt bùi chua cay quá khứ ùa về, cảnh cố quốc hiện ra trước mắt, muốn nói một lời cảm tạ, lại không biết nói ra sao, lời nghẹn ở cổ.
Tiểu Chu Hậu cũng là hành gia thi tử, nàng càng hiểu nỗi nhớ nhung của trượng phu về cố quốc đã trở thành đau thương không phát ra lời, giờ được Lãnh Nghệ dùng thi từ hoàn mỹ nhất biểu đạt ra, cảm xúc dạt dào vừa là mừng cũng là thương tâm.
Còn Triệu Đình Mỹ từ nhỏ thích thi từ, vì thế chẳng ngại kỵ húy làm bạn với một quốc chủ quy hàng, thường xuyên cùng nhau uống rượu làm thơ. Giờ Lãnh Nghệ làm bài từ này, cũng cùng phong cách của Lý Dục, thậm chí chỉ hơn không kém, khép mắt lại lẩm nhẩm bài thơ, tới giờ chưa mở ra.
Trong phòng thoắt cái im phăng phắc, chỉ có đôi mắt to chớp chớp của Trác Xảo Nương còn hoạt động, cứ thế mãi cũng kỳ, Lãnh Nghệ hơi ngại ngùng ho một tiếng chắp tay: “Bêu xấu rồi.”
Không ngờ Triệu Đình Mỹ đứng bật dậy làm người ta giật mình: “Lãnh đại nhân, à không, Lãnh huynh, bài thơ này ắt lưu truyền thiên cổ, Lãnh huynh là bậc thánh thủ trong đạo này, ta thật sự nhìn nhầm.”
Lãnh Nghệ vội đứng dậy đáp lễ: “Vương gia quá khen.”
Triệu Đình Mỹ sầm mặt: “Ta đã gọi ngươi là huynh đệ rồi, ngươi vật xưng vương gia, chẳng lẽ xem thường ta?”
Lãnh Nghệ giật mình, vốn đề phòng người này, tự nhiên thân thiết thế làm người ta không quen: “Không dám, Triệu huynh.”
“Thế mới đúng chứ… Ta và Trọng Quang cũng là huynh đệ đồng đạo, sau này cứ gọi ta là Văn Hóa huynh cũng được, chúng ta lấy thi từ kết giao không cần quá để tâm tới tục thế phải không Trọng Quang… Trọng Quang! Trọng Quang! Huynh làm sao thế?”
Mọi người đều đêm chú ý hướng về Lãnh Nghệ, khi nhìn sang Lý Dục mới phát hiện mặt hắn đờ đẫn, miệng chảy nước dãi.
Tiểu Chu hậu phát hiện trượng phu bất thường, hoảng lên ôm lấy: “Lão gia, lão gia, làm sao thế này?”
“Bấm nhân trung, mau bấm nhân trung.” Lãnh Nghệ nói vội:
Triệu Đình Mỹ ra tay rất nhanh, bấm huyệt nhân trung, miệng gọi không ngừng, Lý vương phi cho gọi thái y.
May mà chỉ bấm chốc lát là Lý Dục đã tỉnh, nhưng hắn vừa tỉnh là khóc nức nở, Tiểu Chu hậu hiểu bài thơ quá hợp tâm cảnh khơi lên nỗi đau sâu đậm nhất trong lòng trượng phu, ôm hắn: “Lão gia, chúng ta về thôi.”
Lý Dục gật đầu, như người mất hồn.
Triệu Đình Mỹ biết trong thời gian ngắn người có tình cảm phong phú như Lý Dục e khó khôi phục lại bình thường, bữa tiệc không thể tiếp tục, đành hẹn ngày khác gọi người chuẩn bị kiệu đưa phu thê Lý Dục về.
Ngoài sân tuyết đã rơi, Tiểu Chu hậu đỡ Lý Dục lên xe, kiệu đi ra con đường vắng, lặng lẽ đi xa rồi biến mất trong tuyết trắng mênh mông, trong đầu Lãnh Nghệ vẫn ghi sâu nụ cười buồn bã ảm đạm kèm cái gật đầu của Tiểu Chu hậu với mình trước khi hạ rèm xuống.
Đều là con người đáng thương.
Lũng Tây công phủ.
Đây là tòa phủ đệ hành tráng không thua vương phủ, ở mặt này bất kể Triệu Khuông giận hay Triệu Quang Nghĩa cũng không tới mức hẹp hòi mà bạc đãi họ. Chỉ là từ trong ra ngoài, chẳng có chút không khí náo nhiệt của ngày Tết, tòa phủ đệ vốn yên ắng, giờ lại thêm tiếng khóc rấm rứt càng làm nó trông thê lương bội phần.
Chẳng biết khóc bao lâu, Lý Dục rốt cuộc đã mệt, co quắp thân hình gầy gò nằm trong chăn ngủ mất.
Trời cũng đã tối hẳn.
Tiểu Chu hậu đắp chăn cho Lý Dục xong, thẫn thờ đứng dậy đi ra hành lang, ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy trong sắc đêm, từng bông tuyết trắng lất phất theo gió lạnh rơi xuống, có cái dính lên vai ngọc của nàng.
Tuyết đọng trên vai nàng ngày một nhiều, hơi lạnh thấm vào thân thể, bốn bề chỉ có tiếng gió thi thoảng rít lên như ma quỷ than khóc. Tiểu Chu hậu thấy bơ vơ, nàng chỉ muốn một bờ vai kiên cường dựa vào chốc lát, nhưng chẳng có. Trượng phu bản tính nhu nhược, nàng ngược lại còn thành chỗ dựa của hắn, nếu dựa vào hắn, cả hai sụp đổ rồi.
Nàng ngồi xuống lan can ngọc thạch, nơi đó lạnh lắm, nhưng nàng kệ, mặc cái lạnh bao phủ toàn thân, nàng đưa tay ra vuốt ve hoa văn tinh xảo khắc trên đó, để cái lạnh buốt xương qua mười ngón tay lan tỏa khắp người.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Ngày cập nhật | 12/12/2024 05:55 (GMT+7) |