Quan Tri huyện


Update Phần 400

Phần 397: Lại là tà ma

Bài hát vô cùng hợp cảnh, lại thêm Lãnh Nghệ hát bài này cũng đôi phần nhớ lại thế giới cũ, giọng ca tuy không hay nhưng thực sự đã đưa được cảm xúc của người hát vào trong đó, vì thế y hát xong hồi lâu tất cả vẫn ngồi tĩnh mịch.

Lãnh Nghệ cười ngại ngùng: “Bêu xấu rồi.”

Lý Dục bấy giờ cũng như hồn vía mới quay lại, đứng lên cầm chén rượu lảo đảo tới trước mặt Lãnh Nghệ: “Lãnh đại nhân! Không, Lãnh hiền đệ, chúng ta lấy từ khúc tương giao, nếu thế cho ta gọi một tiếng hiền đệ.”

Lãnh Nghệ cũng thoải mái chắp tay: “Lý huynh!”

Lý Dục lại nói, lần này đã có chút nghẹn ngào: “Khúc ca này đâu phải chốn thôn dã có được, ca từ ý cảnh cao nhà, càng không giống sơn ca tục nữ. Chỉ có thi từ tài tình như đệ mời làm ra bài hát tình thâm nghĩa trọng bao hàm thiên cơ như thế. Đa tạ hiền đệ tặng ta một khúc ca biệt ly như vậy, nó sẽ bầu bạn với ta trong năm tháng tương lai…”

Lãnh Nghệ quả thực cũng có ý này, với người si mê thi từ như Lý Dục, không có gì giá trị hơn một bài thơ hay để hắn có thứ tưởng niệm, cùng hắn nâng chén uống cạn.

Lúc này quan lại phụ trách áp tải đi tới, thì thầm với Triệu Đình Mỹ vài câu, Triệu Đình Mỹ quắc mắt quát: “Sợ cái gì?”

Lý Dục quay sang hỏi: “Sao thế?”

Tần ngự Lưu Châu nghe thấy bi thương đáp: “Vị đại nhân áp giải này nói, trời sắp tối rồi, theo quy củ, phải lên đường trước khi trời tối mới coi là khởi trình, nếu không là kháng lệnh. Ngài ấy giục chúng ta lên đường.”

Mọi người mới nhận ra, bất tri bất giác đã hoàng hôn, giờ chia tay đã điểm.

Lý Dục nhìn ra ngoài lán, mưa vẫn liên miên che kín trời, quả nhiên sắp tối, hắn đặt chén rượu xuống: “Thiên hạ không có tiệc nào không tàn, chúng ta từ biệt ở đây thôi.”

“Lão gia.” Tiểu Chu hậu gọi như đứt từng khúc ruột:

Lý Dục nắm tay nàng, kéo tới trước mặt Lãnh Nghệ, nói: “Hiền đệ, nàng họ Chu, khuê danh Gia Mẫn, tự Nữ Anh, từ nay ta giao phó nàng cho đệ, chúng ta quen nhau chưa lâu, nhưng ta coi đệ như tri kỷ. Giờ ta sắp tha hương, chỉ sợ đời này không gặp lại nữa, ta giao nàng cho đệ, chỉ có đệ mới làm ta yên tâm…”

Khuê danh nữ tử thời xưa không dễ lộ ra ngoài, Lãnh Nghệ hiểu ý của hắn, hít sâu một hơi chắp tay: “Huynh yên tâm, đệ sẽ chiếu cố Nữ Anh muội muội thật tốt.”

Một câu muội muội này coi như một lời hứa rồi, thể hiện Lãnh Nghệ sẽ coi nàng như người trong nhà, Lý Dục thấy được an ủi nhiều, trong lòng hắn chỉ còn nỗi lo này thôi giờ đã được giải quyết rồi: “Đa tạ, đa tạ… Chi tiếc chúng ta gặp nhau quá muộn, không có phúc cùng đệ giao lưu thi từ, thật tiếc nuối! Nếu như còn có mai này, cùng hiền đệ và Văn Hóa uống rượu ngâm thơ, sẽ là chuyện hạnh phúc nhất đời người.”

“Nhất định sẽ có, đệ kiễng chân ngóng ngày cùng huynh trưởng tái ngộ, ba chúng ta sẽ say một trận.” Triệu Đình Mỹ xúc động nói:

Lãnh Nghệ gật đầu nói thêm: “Lý huynh phải bảo trọng ngày sau còn gặp lại, nếu không là thất hứa đó.”

“Ha ha ha, ngu huynh không chết nhất định sẽ tới… Cáo biệt ở đây đi.” Lý Dục lần lượt nắm tay hai người, nhìn mưa ngoài trời lớn hơn rơi rào rào như giục giã, sải bước ra ngoài không quay lại, lớn tiếng ngâm trong mưa:

Ngoài mưa tí tách…

Xuân ý điêu tàn…

Năm canh lạnh ngắt thấu chăn đơn…

Giấc mộng bỗng quên mình tác khách…

Một phút truy hoan…

Đừng có tựa lan can…

Man mác giang san…

Khó khăn hội ngộ dễ lìa tan…

Nước chảy hoa trôi xuân bặt nẻo…

Thượng giới nhân gian…

“Lão gia.” Tiểu Chu hậu kêu lớn, loạng choạng đuổi theo, trượt chân ngã xuống bùn:

Lãnh Nghệ rùng mình, vì y biết đây là tuyệt bút của Lý Dục, khi Triệu Quang Nghĩa đưa rượu độc cho Triệu Đình Mỹ tặng cho Lý Dục, hắn viết bài thơ này sau đó uống cạn chén rượu mà chết.

Chẳng lẽ Lý Dục đi chuyện này thực sự sẽ âm dương cách biệt?

Tiểu Chu hậu bò trên mặt đất mất bước, chống tay ngẩng đầu nhìn trong mưa Lý Dục đã lên thuyền, đứng ở đầu thuyền mắt hướng ra, thân như pho tượng, đi xa dần, biến mất trong mưa…

Nội đình hoàng cung.

Triệu Quang Nghĩa đang rất tức giận.

Long căn của ông ta liên tục bị tàn phá, đầu tiên là đang lúc phấn khích bị tiếng hổ gầm dọa teo lại, sau đó giữa trời giá rét ngâm nước lạnh, rồi lại bị Tiểu Chu hậu suýt bóp nát. Lần này nằm giường gần nửa tháng, được Hoa Minh Tôn dày công chữa trị, rốt cuộc đã khỏe.

Nhưng khỏe thì khỏe, long căn đình công luôn rồi, dù có xem ảnh khỏa thân của Tiểu Chu hậu, có cung nữ dùng thủ pháp điêu luyện giúp đỡ cũng không dựng lên được nữa.

Đối với người ham sắc dục như ông ta, khác nào lấy mạng.

“Thần y, bệnh này của trẫm rốt cuộc là sao, sao không trị được.”

Hoa Minh Tôn biết nguyên nhân Triệu quang Nghĩa liệt dương, cười suốt mấy ngày, chữa được ông ta cũng chẳng chữa, vuốt râu làm ra vẻ nghiêm trọng: “Không phải thần cuồng vọng chứ, bệnh gì thần cũng chữa được, loại tình trạng do ngoại thương dẫn tới như quan gia, thần cũng trị cho cả trăm người rồi. Nhưng bệnh của quan gia rất lạ, thuốc thang vô hiệu, thậm chí Quỷ Môn Thập Tam Châm của thần cũng không được việc gì. Tình huống này chỉ có một khả năng thôi.”

Triệu Quang Nghĩa hỏi gấp: “Là gì?”

“Tà ma giở trò.”

Nếu là người khác không trị được bệnh đổ cho ma quái quỷ thần thì Triệu Quang Nghĩa cho lôi ra ngoài chặt đầu không chừng, nhưng ông ta không nghi ngờ lời Hoa Minh Tôn, người này chết còn chẳng sợ, cần gì phải bao biện cho bản thân: “Trương thiên sư đã thu phục được rồi mà.”

Vương Kế Ân nói nhỏ: “Quan gia, phải chăng chưa thu phục được, hôm đó Trương thiên sư chiến đấu rất vất vả, chẳng phải cũng nói nếu không có uy của bệ hạ trấn áp thì thua rồi. Hay là nó đã thoát được mà ông ấy không nhận ra?”

Triệu Quang Nghĩa tỉnh ngộ: “Thần y, quả thật là tà ma chứ?”

“Không sai được, còn là loại lợi hại nhất nữa, quan gia cũng biết Quỷ Môn châm pháp của thần chuyên trị tà ma, vậy mà vô hiệu, vậy thì chỉ có thể là đạo hanh của con quỷ này cao hơn thần. Chuyên diệt tà ma chỉ có Trương thiên sư mà thôi.”

Thế là Trương thiên sư lại được gọi vào cung thi pháp.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290
Phần 291
Phần 292
Phần 293
Phần 294
Phần 295
Phần 296
Phần 297
Phần 298
Phần 299
Phần 300
Phần 301
Phần 302
Phần 303
Phần 304
Phần 305
Phần 306
Phần 307
Phần 308
Phần 309
Phần 310
Phần 311
Phần 312
Phần 313
Phần 314
Phần 315
Phần 316
Phần 317
Phần 318
Phần 319
Phần 320
Phần 321
Phần 322
Phần 323
Phần 324
Phần 325
Phần 326
Phần 327
Phần 328
Phần 329
Phần 330
Phần 331
Phần 332
Phần 333
Phần 334
Phần 335
Phần 336
Phần 337
Phần 338
Phần 339
Phần 340
Phần 341
Phần 342
Phần 343
Phần 344
Phần 345
Phần 346
Phần 347
Phần 348
Phần 349
Phần 350
Phần 351
Phần 352
Phần 353
Phần 354
Phần 355
Phần 356
Phần 357
Phần 358
Phần 359
Phần 360
Phần 361
Phần 362
Phần 363
Phần 364
Phần 365
Phần 366
Phần 367
Phần 368
Phần 369
Phần 370
Phần 371
Phần 372
Phần 373
Phần 374
Phần 375
Phần 376
Phần 377
Phần 378
Phần 379
Phần 380
Phần 381
Phần 382
Phần 383
Phần 384
Phần 385
Phần 386
Phần 387
Phần 388
Phần 389
Phần 390
Phần 391
Phần 392
Phần 393
Phần 394
Phần 395
Phần 396
Phần 397
Phần 398
Phần 399
Phần 400
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Tri huyện
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang
Ngày cập nhật 03/12/2024 05:55 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Gia đình dâm loạn (Update Phần 37)
Phần 37 Một ngày đẹp trời, Phương đang ngồi ghế đá một mình trong khuôn viên trung tâm, nàng vừa ngồi vừa suy nghĩ gì đó. “Không biết có nên hẹn bác ấy ra không nhỉ?” Phương tự hỏi mình. Mấy ngày nay nàng luôn nghĩ về người đàn ông ấy, có lẽ chỉ gặp mặt mới giải tỏa được sự nhớ nhung này. Phương đang suy tư chợt thấy Rina đang đi qua, giờ cũng là giờ tan nên Phương nghĩ chắc Rina sẽ về nhà. Phương đánh liều gọi Rina: “Rina...” “Chị Phương... chị còn chưa về ngồi đây làm gì?” Rina hỏi. Phương đảo mắt suy nghĩ giây lát, sau đó đáp: “Nay con chị về ngoại...
Phân loại: Truyện sex dài tập Bố chồng nàng dâu Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện loạn luân
Liên minh nữ thần
Phần 20 Đinh Dương Lực chỉ đẩy được chưa đầy 1 phút thì đã ra, vì ăn chơi quá độ, chơi gái cũng quá độ nên Đinh Dương Lực không còn phong độ được như xưa nữa. Ngày xưa ông ta có thể chiến đấu với 5 nàng cùng lúc, và có thể chơi mỗi nàng 4 5 hiệp, vừa xuất tinh xong với em này thì có thể ngay lập tức dựng lên rồi tiếp tục với em thứ hai. 5 nàng mà mỗi nàng 4 5 hiệp vậy tổng cộng 20 25 hiệp . Thế bây giờ thì khác rồi, vì ngày xưa chịch như thế thì hỏi sao...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ máy bay Truyện bóp vú Truyện bú lồn Truyện bú vú Truyện liếm lồn
Duyên phận
Ngọc Lam tháo con bọ nhựa ra khỏi miệng hai người đẹp, rút dưới gần giường ra một cây roi nhựa để lên vai rồi nặng giọng hỏi: “Hai con chó cái này dám làm bẩn con cặc yêu quý của chị, phải xử lý chúng mày như nào đây”. “Em... Sao lại...” “IM LẶNG” Nghe những lời nhục mạ của Ngọc Lam hắn liền quay sang tỏ thái độ khó chịu với nàng nhưng bị nàng quát cho một phát đến lặng người. Kim Thảo chống hai tay xuống bò bằng đầu gối như một con cún thật sự tiến lại đưa mũi sát vào dương vật của Tiên: “Em thèm con cặc của chủ nhân...
Phân loại: Truyện sex dài tập Chat sex Truyện liếm đít Truyện liếm lồn Vợ chồng

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng