“Vâng!” Minh Không lí nhí: ” Mỗi sáng tiểu tăng đều phải quét sân một lượt.”
“Nhưng chẳng bao giờ quét sạch.” Tên gày Minh Thù đột ngôn xen vào chuyện không liên quan: ” Nó toàn lười biếng, chưa bao giờ quét dọn tử tế.”
Hòa thượng già râu trắng cũng nói: “Đúng đấy, bảo nó mang cho ông già này cái bô tiểu, nó cũng mặt nặng mày nhẹ, như ai thiếu tiền của nó.”
Tên mặt ngựa Minh Tông dè bỉu: “Ông cũng lười quá đấy, phòng của ông bên cạnh nhà xí, buổi tối đã đành, ban ngày ông cũng ỉa đái trong phòng bắt người ta đổ, ai mà chịu được?”
Hòa thượng râu trắng hừ một tiếng: “Ta không nói gì ngươi, ngươi lại cắn ta à?”
Đám người này hết nói nổi, sư huynh đệ của mình mới chết, vậy mà họ còn quay sang cãi nhau chuyện không đâu, Lãnh Nghệ tiếp tục hỏi tiểu hòa thượng Minh Không: “Ai có thể chứng minh ngươi quét sân?”
Tiểu hòa thượng Minh Không chắp tay khom người: “Bọn họ đi tụng kinh sáng đều đi qua bên người tiểu tăng, ai cũng thấy.”
“Tụng kinh sáng vào lúc nào?”
“Đúng giờ Thìn, mỗi ngay nửa canh giờ, niệm kinh xong ăn sáng. Chỉ là đọc kinh sáng xong không thấy cơm đâu nến mọi người mới đi xem.”
“Tụng kinh buổi sáng thì cả chùa phải tham gia à?”
“Vâng, trừ tiểu tăng.”
Mặt Ngựa Minh Tông nói vào: “Nó pha trà rót nước cho mọi người, bọn tiểu tăng đều nhìn thấy.”
Tên gày Minh Thù cũng khẳng định: “Chuẩn bị trà nước xong thì nó đứng bên nghe bọn tiểu tăng tụng kinh, sẵn sàng thêm nước nóng.”
Lãnh Nghệ lại hỏi: “Vậy đầu bếp Minh Viễn không cần tham gia tụng kinh sáng sao?”
“Không cần.” Phương trượng Giác Tuệ trả lời: ” Hắn phải chuẩn bị bữa sáng, nên không cần tham gia tụng kinh buổi sáng.”
“Vậy buổi tụng kinh buổi sáng hôm nay trừ Minh Không và Minh Viễn, số còn lại đều tham gia cả chứ?”
“Đều tham gia, không thiếu ai.”
Nói vậy thì từ 8 tới 9 giờ là họ tụng kinh buổi sáng, tất cả ở một chỗ làm chứng cho nhau vậy Lãnh Nghệ có thể thu hẹp thời gian tử vong từ 7 tới 8 giờ sáng rồi.
“Hay là có người ngoài lẻn vào chùa giết người?” Mày xếch Minh Tịnh đề xuất ý kiến:
Tên béo Minh Trí trừng mắt với hắn: “Ngươi bị ngốc à? Bão tuyết lớn như thế thì ai mà tới đây cho được?”
“Vậy có khi là ma quỷ giết đấy.”
Tên gày Minh Thù nghe Minh Tịnh nói vậy thì như đỉa phải vôi, vì hắn chuyên kể chuyện ma, phản ứng dữ đội: “Ngươi ám chỉ cái gì? Ngươi nghĩ ta bịa chuyện nói dối à?”
“Ta không có ý đó.” Mày xếch Minh Tịnh vội nói: ” Chắc là ngươi nghe nhiều chuyện ma quỷ quá nên mới thuận miệng nói ra.”
“Ngươi cứ đợi đi, rồi sẽ có ngày ma quỷ sẽ tìm tới ngươi đấy.”
“Đủ rồi.” Lãnh Nghệ nhiều lần bị đám này quấy nhiễu cắt ngang, rốt cuộc không nhịn được, quát to:
Mấy tên hòa thượng thói quen đấu khẩu với nhau, quên mất đại lão gia ở bên, không thể nói bừa, vội cúi đầu xuống.
Lãnh Nghệ tiếp tục hỏi tiểu hòa thượng Minh Không: “Vậy trước khi tới nghe kinh rót trà nước thì ngươi làm cái gì? Quét sân à, có ai chứng kiến không?”
“Vâng tiểu tăng quét sân.” Tiểu hòa thượng Minh Không do dự: ” Buổi sáng khi tiểu tăng quét tuyết ở đại môn thì nhìn thấy dưới núi có người chôn cất. Ngay dưới dốc núi trước chùa, tiểu tăng vừa quét vừa xem… À đúng, quan tài đó màu đen.”
“À, vậy là gầy đân có thôn làng.” Lãnh Nghệ hôm qua nhìn qua ống ngắm đêm rõ ràng thấy một cái thôn, khi đến chùa thì nghĩ mình nhìn lầm, hóa ra mình không nhìn lầm mà là đi lạc tới chùa rồi gặp chuyện này, đúng là đen đủi:
“Không phải.” Giác Tuệ đính chính: ” Thôn gần nhất cũng cách chùa nửa ngày đường, chỉ có điều thôn dân thích chôn ở gần chùa, mong được Phật Tổ phù hộ. Cho nên dù ở xa, những thôn dân kia cũng sẵn sàng khiêng quan tài đi cả đêm, để buổi sáng chôn ở dốc trước chùa.”
“Té ra là thế.” Lãnh Nghệ tiếp tục nói với Minh Không: ” Điều vừa rồi ngươi nói chưa thể chứng minh được gì cả, lúc chôn cất ngươi chỉ nhìn một lần đủ.”
“Không phải Minh Không giết đâu đại lão gia.” Mày xếch Minh Tịnh quả quyết:
“Khi bọn tiểu tăng tới bếp, trên mặt đất chỉ có một hàng dấu chân.” Tên béo Minh Trí chỉ chỗ có dấu chân chưa bị dẫm đạp lên, tuy bị tuyết che lấp gần hết, nhưng vẫn nhìn ra được: ” Đây, chính là cái này, dấu chân to như thế không thể nào là của Minh Không được.”
“Ngươi chắc chắn chỉ có một dấu chân chứ?”
“Tiểu nhân cắc chắn. Chỉ có một thôi, thế nên không thể nào là Minh Không được.”
“Đúng thế thật.” Lãnh Nghệ nhìn đám hòa thượng một vòng, thở dài: ” Nói thế không cần tra nữa rồi, nếu chỉ có dấu chân của người chết, không có dấu chân của người khác, vậy là không có người khác tới đây. Người chết biết đâu do tai nạn, bản huyện trước đó chắc là suy đoán sai.”
Không thấy ai tỏ ra nhẹ nhõm cả, đây là thủ pháp cũ rồi, nhưng đối phó với thủ phạm non gan thì hiểu quả rất tốt. Lãnh Nghệ đột nhiên trở giọng: “Tuy nhiên vết chân trên tuyết không thể chứng minh được, vì có rất nhiều cách có thể xóa đi dấu chân… Minh Không, ngươi có chứng cứ nào khác không?”
Tiểu hỏa thượng Minh Không sắp khóc tới nơi rồi, không biết phải chứng minh mình thanh bạch thế nào.
Đến lượt râu trắng Minh Thông lên tiếng: “Bần tăng có thể chứng minh nó không giết người. Trời còn chưa sáng thì bần tăng đã dậy, bần tăng tuổi cao, ngủ ít nên dậy sớm. Ra ngoài thấy dưới núi chôn người chết, bần tăng lên lầu chuông xem náo nhiệt. Nơi đó có thể thấy đại môn, bần năng nhìn thấy Minh Không luôn ở ngoài đại môn quét tuyết.”
Câu này của hòa thượng già rất khéo không chỉ chứng minh Minh Không không ở hiện trường, cũng chứng minh ông ta không ở hiện trường, Lãnh Nghệ truy hỏi những người khác: “Vậy mọi người thì sao?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Ngày cập nhật | 14/11/2024 05:55 (GMT+7) |