– Bị lừa rồi! Trừng phạt cô một chút nho nhỏ, tôi thay cô bảo quản cái chìa khóa này. Nếu trong vòng hai giờ mà cô nghĩ thông suốt, chỉ cần xin lỗi chúng tôi, vậy chúng tôi sẽ trả lại cô chìa khóa ngay. Nhưng nếu vẫn không nghĩ thông, rất xin lỗi, cô cũng chỉ có thể một mình ngồi ngây ngốc, cô đơn ở đây vài giờ nhé.
Hắn vẫy tay với mấy người Tào Thù Lê, còn không quên vẫy tay chào tạm biệt cô gái trong xe, sau đó giơ tay dắt ngựa:
– Đi, hoa hải nguyên rất rộng rất đẹp, chúng ta phải thoải mái vui chơi một chút.
Tào Thù Lê đi ngang qua cửa xe, nói với người ở bên trong:
– Nghĩ nhanh lên nha, chơi một mình không có gì thú vị cả. Nếu xin lỗi chúng tôi, còn có thể chơi cùng với chúng tôi.
– Vô sỉ. Khốn khiếp. Kẻ lừa đảo!
Cô gái trong xe thở hổn hển mắng.
Tào Thù Lê không cãi lại, chỉ thè lưỡi rồi đi. Mễ Huyên đi tới, vỗ vỗ cửa xe, lắc đầu thở dài nói:
– Nói lời xin lỗi lại không có tổn thất gì. Hơn nữa quả thật là cô có lỗi, cô không chịu thừa nhận sao? Con gái tội gì phải tự khó xử mình thế, đúng không? Thời gian đừng để lãng phí. Không thèm quan tâm à? Không quan tâm thì thôi, cô cứ tự mình thành thật ngồi chờ ở đây đi. Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, ở đây có khi còn có sắc lang (Mễ Huyên chơi chữ: Kẻ háo sắc – Chó sói háo sắc) đấy.
– Đúng, trên thảo nguyên có chó sói đấy. Cô phải cẩn thận một chút, đừng để bị chó sói ăn thịt.
Hoàng Hải còn không quên cắm một câu, ra vẻ thần bí nói.
Mặc kệ mấy người khiêu khích châm chọc như thế nào, người trong xe từ đầu tới cuối đều không thèm ngẩng đầu, cũng không thèm liếc nhìn họ chút nào, chỉ một mình ngồi ngơ ngẩn.
Hạ Tưởng lắc đầu. Thật sự là một quái nhân, cũng không biết vì sao lại quật cường như vậy, hay là tự cho là cao ngạo có thể nhìn xuống hết thảy, không chịu cúi đầu trước mặt mấy tiểu nhân không thuộc về thế giới của bọn họ? Mặc kệ cô ta, cứ cho cô ta chờ vài giờ, coi như đỡ tức, cũng khiến cô ta nhớ kỹ chuyện này cũng tốt.
Đầu tháng tám, thảo nguyên đã có hơi thở của mùa thu, trời cao mây nhẹ, thỉnh thoảng còn có chim nhạn bay qua, tiếng kêu rất xa khiến người ta vui vẻ thoải mái. Tào Thù Lê và Mễ Huyên đã từng đi tới thảo nguyên, tuy nhiên rốt cuộc vẫn là con gái. Mà bản tính trời sinh của con gái chính là yêu thích hoa cỏ. Hai người liền giống như những con bướm nhỏ không ngớt xuyên qua xuyên lại giữa đám hoa cỏ, người xinh hoa đẹp, cả đất trời như chỉ có các cô với nụ cười vui vẻ.
Hạ Tưởng và Hoàng Hải đi cùng nhau ở phía sau hai cô, tùy tiện nói chuyện, trong lòng lại tính toán thấy sắp tới mùa đông, nấm khẩu bắc và rau quyết của Cổn Long Câu sẽ bị hỏng ở trong khe suối. Cho dù động tác của Phùng Húc Quang có nhanh hơn nữa cũng không còn kịp rồi, trong khoảng thời gian ngắn không thể kịp xin nhận thầu Cổn Long Câu. Muốn xây dựng xong nhà xưởng, sau đó tổ chức nhân lực thu hoạch, chỉ có thể đợi tới mùa xuân năm sau.
Nghĩ đến bao nhiêu thứ tốt như vậy lại bị hỏng hết, Hạ Tưởng khá đau lòng. Nếu đổi thành tiền, có thể khiến bao nhiêu thôn dân mua được một bộ quần áo bông không tồi để sống qua mùa đông?
Đề tài vô tình liền chuyển tới Cổn Long Câu, nói vài câu, Hoàng Hải nói:
– Hai hôm trước Tổng giám đốc Lưu tới đây lấy nấm khẩu bắc, bảo tôi đi lấy, cũng không biết vì sao lại đột nhiên chuyển biến nói chuyện rất dễ chịu, còn tặng tôi hai bao thuốc lá, tôi mới đáp ứng làm việc cho anh ta.
Nghe thấy Hoàng Hải nói Lưu Hà biết mình và Phùng Húc Quang tới Cổn Long Câu, sắc mặt Hạ Tưởng trầm hẳn xuống.
Không phải ban đầu hắn không tính tới việc Hoàng Hải sẽ để lộ tin tức. Hắn không bảo Hoàng Hải giữ kín bí mật vì kỳ thật có nói y giữ bí mật cũng vô ích. Chỉ cần cho đủ lợi ích, Hoàng Hải sẽ không thể nào trung tâm được. Huống chi giữa hắn và Hoàng Hải mới chỉ là quan hệ quen biết sơ sài, nếu xét kỹ thì khẳng định Hoàng Hải sẽ tin tưởng Lưu Hà hơn.
Dù sao Lưu Hà chính là người sinh ra và lớn lên ở huyện Bá.
Chỉ có điều hắn thật không ngờ chính là, tin tức từ Bắc Kinh lại lâu đến như vậy. Trước khi có tin tức xác thực truyền đến, hắn cũng không mạnh mẽ yêu cầu Phùng Húc Quang lập tức đề xuất với huyện xin nhận thầu Cổn Long Câu. Tuy nhiên nếu hiện tại Lưu Hà đã biết hắn cố ý muốn nhúng tay vào Cổn Long Câu, khẳng định sẽ có phòng bị, có lẽ cũng sẽ nghĩ ra biện pháp để hợp pháp hóa.
Có cạnh tranh là chuyện tốt, Hạ Tưởng nghĩ thông suốt, muốn cướp thịt từ trong miệng hổ không phải là chuyện đơn giản. Lưu Hà không đề cập tới việc nhận thầu Cổn Long Câu còn may, nếu một khi đề xuất, chẳng khác nào đặt sự tình lên mặt bàn, sẽ không thể dùng một số thủ đoạn sau lưng được. Xét theo một phương diện khác thì đây là chuyện tốt.
Tuy nhiên sau khi trở về phải nhắc nhở Phùng Húc Quang một chút, mau chóng bắt tay vào việc xây dựng nhà máy, đồng thời cũng phải nói cho Lý Đinh Sơn, phải đứng vững trước áp lực, không thể để công ty của Lưu Hà đoạt trước một bước, nắm lấy Cổn Long Câu trong tay.
Tào Thù Lê và Mễ Huyên vui chơi thỏa thích. Chờ khi hai người chơi đùa xong thì trên người họ đã dính đầy các loại hoa đủ màu sắc, còn cả màu xanh của lá cây, lá cỏ. Nhìn tình hình này thì có rửa cũng không thể sạch được. Hơn nữa váy Tào Thù Lê còn rách một vết, trên mông còn có hai dấu vết, rõ ràng là đặt mông ngồi trên mặt cỏ.
Hình tượng của Mễ Huyên còn hơi đỡ một chút nhưng quần bò của cô cũng đã bị nhuộm thành đủ vết màu sắc. Chiếc áo trắng trên người lại càng thê thảm hơn, nhất là hai ngọn núi trước ngực ướt một mảng, có xanh có đỏ, cũng không biết là làm thế nào thành như vậy. Điều này khiến Hoàng Hải lén nhìn mấy lần, lại bị Mễ Huyên phát hiện, hung hăng trừng mắt nhìn y, làm cho y sợ tới mức vội quay người lại, vội vàng chạy đi dắt ngựa.
Hạ Tưởng giả vờ không thấy sự khác lạ trên ngực Mễ Huyên. Tào Thù Lê đang nhào nặn một đám cánh hoa rơi trong tay như thể một cái chảo nhuộm lớn, màu sắc gì cũng có. Đột nhiên cô giơ hai tay tập kích Hạ Tưởng. Hạ Tưởng không kịp tránh, bị hai tay cô dán vào ngực, lập tức trên ngực áo xuất hiện hai dấu tay ướt đầy màu sắc.
Hắn rốt cục hiểu tại sao trước ngực Mễ Huyên lại xuất hiện hai vết ướt như vậy, trong lòng không khỏi âm thầm phát lạnh: Cô bé là không biết thật hay là giả vờ không biết? Sao lại cố ý tập kích vào ngực người khác như vậy? Đàn ông còn dễ nói, tập kích vào ngực phụ nữ rất dễ khiến người ta sinh ra những liên tưởng cổ quái.
Tào Thù Lê đánh lén thành công, cười khanh khách không ngừng:
– Đáng đời anh, ai bảo anh không chịu chơi!
– Anh làm sao cơ?
Hạ Tưởng khó hiểu hỏi:
– Anh đắc tội em cái gì?
Tào Thù Lê không nói gì chỉ quay đầu lại thì thầm gì đó với Mễ Huyên. Hai người cùng nhau cười to.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ cũng mỉm cười, không biết các cô thảo luận chuyện gì sau lưng mình, dù sao cũng không phải là chuyện tốt, cũng không thể tự mất mặt tới hỏi được. Mấy người trở lại trước chiếc xe Land Rover, phát hiện đã hơn hai giờ trôi qua mà người trong xe vẫn ngồi im không nhúc nhích, cái mũ che trên mặt, dường như đang ngủ.
Thật sự là một quái nhân, Hạ Tưởng giơ tay đập cửa kính xe. Giam chân cô ta ở đây hơn hai giờ, cũng coi như đã trừng phạt hành động điên cuồng mà cô ta đã gây ra, Hạ Tưởng chuẩn bị trả lại chìa khóa xe cho cô.
Người trong xe bừng tỉnh, mũ rơi sang một bên, trên mặt không đeo kính râm, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp kinh thế hãi tục. Mặt trái xoan tiêu chuẩn, mắt to, cằm hơi nhọn, hai má từ trên xuống dưới là một đường cong vô cùng hoàn mỹ, có một vẻ đẹp cổ điển khiến người ta vô cùng giật mình ngưỡng mộ. Chỉ có điều sắc mặt hơi tái nhợt, khiến cả người cô đều có vẻ yếu ớt và uể oải. Không biết vì sao, vừa nhìn thấy ánh mắt cô, trong lòng Hạ Tưởng liền vô cớ phát lên một tiếng thở dài, cũng không biết là tiếc hận hay thương cảm.
Hạ Tưởng đưa chìa khó cho cô, nói:
– Hy vọng về sau cô lái xe chú ý một chút, nếu chẳng may đụng phải người ta, chết người, cho dù nhà cô có quyền thế tới mức nào cũng không thể cứu được cô. Hơn nữa, mạng người cũng không phải cứ có nhiều tiền là mua được. Lái xe phải có đạo đức lái xe, tôn trọng người khác chính là tôn trọng bản thân.
Cô gái nhận lấy chìa khóa, lạnh lùng nhìn Hạ Tưởng:
– Nhiều lời vô nghĩa!
Vẻ nóng bỏng của Mễ Huyên lập tức mờ đi trước vẻ đẹp của cô. Tuy rằng ngoài miệng không thừa nhận nhưng trong lòng Mễ Huyên phải thừa nhận cô gái này quả thật quá xinh đẹp, xinh đẹp kinh người. Cô tiến lên vỗ vào cửa xe:
– Bắc Kinh tới à? Bắc Kinh tới thì rất giỏi sao? Nói cho cô biết, đi tới huyện Bá thì cũng phải cúi người. Trời cao hoàng đế xa, đừng có tưởng nhà mình có chút tiền dơ bẩn là coi trời bằng vung.
Tào Thù Lê kéo Mễ Huyên ra phía sau, lại chặn trước mặt Hạ Tưởng, cũng không biết là vô tình hay cố ý, vừa lúc chặn tầm mắt Hạ Tưởng. Cô nói với giọng khoa trương:
– Chị, chị xinh thật. Có phải tiên nữ giáng trần hay không? Em nói cho chị này, kỳ thật bọn em cũng không có ác ý, chính là chị lái xe quá nhanh, dọa cho ngựa của bọn em kinh hãi. Em vốn nhát gan, cũng không dám cưỡi ngựa, ngựa kinh hãi làm em suýt nữa thì ngã xuống đất. Nếu không có Hạ Tưởng ôm lấy em, có khi em đã ngã vỡ đầu chảy máu rồi.
Nói xong lời cuối cùng, giọng Tào Thù Lê hơi run lên, trên mặt toát lên vẻ hoảng sợ, trông rất khổ sở đáng thương.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 22/07/2017 23:38 (GMT+7) |