Quan Trường - Quyển 1

Phần 115

Việc Mạnh Vân lên làm phó trưởng phòng thường trực của phòng Tài chính huyện thì để Lý Đinh Sơn xử lý. Bên trên phó trưởng phòng thường trực còn có trưởng phòng, phía dưới còn có vài phó phòng khác, muốn lôi kéo mấy phó phòng có tâm tư muốn tiến bộ không phải là chuyện gì quá khó đối với một Bí thư huyện ủy. Điều khiến Lý Đinh Sơn cảm thấy không biết nên khóc hay cười chính là Ngưu Hồng Muội xin nghỉ vì bị bệnh. Ông ta căn bản không hề có ý định làm gì Ngưu Hồng Muội, nhưng không ngờ Lưu Thế Hiên lại có quyết tâm dũng sĩ tự cắt tay, trực tiếp để Ngưu Hồng Muội xin nghỉ bệnh. Lần này Ngưu Hồng Muội hy sinh hơi không đáng giá, trở thành vật hy sinh mà Lưu Thế Hiên thể hiện ra cho Lý Đinh Sơn thấy.

Đến trưa, Hạ Tưởng đi ăn với Tào Thù Lê và Mễ Huyên. Mễ Huyên vừa thấy hắn liền kinh ngạc nói:

– Thăng quan hả? Thành cán bộ cấp phó phòng rồi à? Sao chẳng thấy khác gì bình thường vậy? Chẳng thấy cậu có thêm uy phong chút nào.

Tin tức truyền đi nhanh thật. Hạ Tưởng cười nói:

– Ban Tổ chức cán bộ chưa gửi công văn chính thức, còn chưa tính.

Tào Thù Lê ngồi trên giường, đung đưa chân nói:

– Chẳng có gì thú vị, như anh trước kia vẫn tốt hơn. Hiện tại thành một vị tiểu quan liêu, cả ngày đấu đá với nhau, chẳng có gì hay ho cả. Hiện giờ tăng lên phó phòng, bước tiếp theo lên trưởng phòng, sau đó là phó giám đốc sở, giám đốc sở, đúng không?

– Bước tiếp theo còn chưa tính tới, tuy nhiên trước mặt đang có một việc cực kỳ quan trọng cần phải làm….

Hạ Tưởng thấy Tào Thù Lê bĩu môi, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ không vui, biết cô cố ý giả vờ, cũng cố tình trêu đùa cô:

– Huyện Bá đang thu hút đầu tư, em có muốn lấy thân phận nhà đầu tư tới huyện Bá thành lập công ty đầu tư không?

– Anh đùa em đấy à?

Tào Thù Lê trợn mắt nói:

– Em vẫn còn là sinh viên, kính nhờ, cũng không phải là thương nhân, làm gì có tiền đến đầu tư? Hơn nữa em còn trẻ thế này, em nói tới đầu tư, ai sẽ tin tưởng chứ? Có khi còn nghĩ rằng em là kẻ lừa đảo nữa cơ.

Hạ Tưởng cười đáp:

– Đúng đấy, anh đang muốn em làm kẻ lừa đảo. Chính là muốn em tìm một công ty ở thành phố Yến, tới huyện Bá với danh nghĩa khảo sát đầu tư, sau đó đề xuất xin nhận thầu núi hoang, cuối cùng tìm một lý do nói không phù hợp với triển vọng phát triển của công ty, sau đó bỏ đi là được.

Tào Thù Lê mở to hai mắt:

– Vì sao thế? Sao lại phải lừa người? Đây không phải là rỗi hơi bày trò đấy chứ?

– Hạ Tưởng rất khôn ngoan, khẳng định là muốn tìm một công ty làm quân xanh. Nói đi, cậu muốn làm gì?

Mễ Huyên đúng là đã làm kinh doanh nhiều năm, vừa nghe vậy đã biết ý đồ của Hạ Tưởng.

Kỳ thật Hạ Tưởng muốn tìm thêm một công ty ở thành phố Yến, bề ngoài là cạnh tranh nhưng thực tế là tới trợ giúp Phùng Húc Quang một tay. Như vậy cũng có vẻ toàn bộ quá trình đều là công khai, công bằng, khiến cho Lưu Thế Hiên không thể nói được gì. Mễ Huyên đã không phải là người ngoài, cũng không cần phải gạt cô làm gì. Hắn liền nói ra việc Phùng Húc Quang đến xây dựng nhà máy thực phẩm, đương nhiên, việc công ty Thương mại Bối Hà cũng không giấu diếm. Với sự thông minh của Mễ Huyên, cho dù không đoán được nhưng chỉ cần hỏi Vương Toàn Hữu là sẽ biết rõ.

Mễ Huyên vốn ngồi song song với Tào Thù Lê, vừa nghe xong suy tính của Hạ Tưởng, liền hô một tiếng, đứng thẳng trên giường, dọa cho Tào Thù Lê giật bắn mình, khiến cô bé bất mãn trừng mắt nhìn Mễ Huyên mấy lần.

Mễ Huyên cố tình không để ý tới Tào Thù Lê, sốt sắng nói:

– Ở thành phố Chương Trình tôi có một công ty, có thể làm quân xanh cho cậu. Cậu cũng không cần phải lo lắng. Tôi không có hứng thú với việc kinh doanh nấm khẩu bắc và rau quyết, tuy nhiên tôi cũng có điều kiện….

Cô đảo mắt mấy vòng, lộ ra vẻ giảo hoạt

– Cậu phải đáp ứng tôi!

Hạ Tưởng bị cô nhìn cho phát sợ. Mắt Mễ Huyên vừa mảnh lại vừa dài, khi nhìn người khác thì thích nheo mắt lại làm cho người ta có cảm giác như đang khiêu khích. Cô giống với Tiếu Giai, vừa quyến rũ vừa gợi cảm. Nhưng khác với Tiếu Giai chính là, vẻ quyến rũ của Tiếu Giai là sự gợi cảm, quyến rũ một cách tự nhiên, còn sự quyến rũ của cô lại khiến người khác có cảm giác là cố ý. Tiếu Giai là sắc không mê người mà người tự mê, còn Mễ Huyên lại là cố ý dụ dỗ người ta.

Trước mặt Mễ Huyên, Hạ Tưởng đành phải giả vờ thỏ non, vò đầu nói:

– Sẽ cố hết sức.

Mễ Huyên kích động muốn nắm lấy cánh tay Hạ Tưởng. Hạ Tưởng còn chưa kịp tránh thì Tào Thù Lê đã nhanh tay nhanh mắt, ôm lấy cô từ sau lưng, đè chặt xuống giường, còn véo vào cánh tay cô, nói:

– Nói chuyện thì nói, đừng có động tay động chân. Dọa Hạ Tưởng sợ thì sao?

Mễ Huyên cười lăn cười lộn:

– Cô nhóc Lê ghen kìa. Yên tâm, chị sẽ không cướp lấy Hạ Tưởng của em đâu. Cậu ta còn quá nhỏ, chỉ là một thằng nhóc ranh. Chị thích đàn ông trưởng thành, chín chắn cơ. Thẩm mỹ của chị khác của em.

Tào Thù Lê hừ một tiếng, mặt đỏ lên, cũng không nói gì nữa.

– Em sẽ giới thiệu cho chị làm quen với Phùng Húc Quang…

Mễ Huyên vừa mới nói thích đàn ông trưởng thành, chín chắn, vậy mà Hạ Tưởng lại lập tức nói câu này, rất dễ khiến người ta hiểu lầm cô có ý tưởng gì đối với Phùng Húc Quang. Tuy nhiên thật ra Hạ Tưởng không nghĩ vậy, bởi vì hắn vừa nghĩ một chút liền hiểu ý tưởng của Mễ Huyên.

Quả nhiên câu tiếp theo của Mễ Huyên đã nói thẳng ra mục đích chân thật của cô, cũng không lệch mấy so với suy nghĩ của Hạ Tưởng:

– Tôi muốn hợp tác với anh ta, mở một đại lý của siêu thị Giai Gia tại thành phố Chương Trình!

Hạ Tưởng đúng là vô cùng bội phục ánh mắt và cách suy nghĩ vượt xa người thường của cô. Ở một thành phố lạc hậu như thành phố Chương Trình mà kinh doanh tiệm ảnh, vốn tiệm ảnh còn phải mất hai, ba năm mới có thể phát triển, hiện tại đã có chủ ý đối với siêu thị. Với mức độ phát triển hiện tại của thành phố Chương Trình, muốn nhân dân chấp nhận siêu thị ít nhất cũng phải mất thời gian hai năm. Chẳng những ánh mắt của Mễ Huyên vượt mức bình thường mà còn có sự nhạy cảm kinh doanh của một nữ thương nhân ưu tú.

Hợp tác là sự việc tốt hai bên cùng thắng, Hạ Tưởng lập tức đáp ứng. Hắn lại lợi dụng ưu thế biết trước, kể lại và phân tích tỉ mỉ triển vọng phát triển của siêu thị cho Mễ Huyên. Như thế nào là cung ứng hàng hóa, như thế nào thu hút đầu tư, như thế nào tuyên truyền, vân vân, hoàn toàn không giữ lại chút nào mà nói hết cho cô nghe. Mễ Huyên vừa nghe vừa liên tục gật đầu, cảm thấy thu được lợi ích không phải là ít. Khi Hạ Tưởng nói xong câu cuối cùng, hai mắt cô tỏa sáng, nhìn chằm chằm Hạ Tưởng không rời. Xem ra, nếu không có Tào Thù Lê ở bên cạnh, có lẽ sẽ có một màn hổ đói vồ mồi, ôm chầm lấy Hạ Tưởng để bày tỏ sự kích động trong nội tâm

Tuy nhiên Mễ Huyên vẫn cưỡng chế sự kích động trong lòng, quay người ôm lấy Tào Thù Lê, dùng sức ôm thật chặt, nói:

– Cô nhóc Lê này thật có phúc. Chị ghen tị với em đó, biết không? Chàng trai này là cực phẩm, làm quan nhưng không quan liêu, kinh doanh lại rất tài hoa. Em nói xem đàn ông ưu tú như vậy cực kỳ hiếm hoi sao em lại gặp được chứ? Ông trời thật là không công bằng, chị thật sự không kìm nổi muốn cướp cậu ta khỏi tay em. Tuy nhiên dù sao cậu ta vẫn còn quá nhỏ, ít hơn chị mấy tuổi. Hơn nữa em lại là em gái tốt của chị, sao chị có thể nhẫn tâm ra tay được chứ? Ôi, phiền toái….

Tào Thù Lê bị cô ôm chặt không thở nổi, ra sức đẩy cô ra:

– Chị thật là quá đáng, Hạ Tưởng là đàn ông hay là trẻ con chị biết được sao? Toàn ăn nói lung tung, tự quản lý cái miệng của chị đi. Sao em thấy ánh mắt chị có gì đó không ổn. Đúng, đúng, dường như mắt sói vậy. Ai chà….

Tào Thù Lê đột nhiên bật cười:

– Hóa ra thật sự có nữ sắc lang (phụ nữ háo sắc). Em còn tưởng rằng chỉ là truyền thuyết, hôm nay xem như mở rộng tầm mắt!

– Đánh chết con bé xấu xí này bây giờ. Sao lại mắng chị mình như thế chứ? Thật đúng là con gái sinh ra đã hướng ngoại. Hạ Tưởng, mau mau quản lý Tào Thù Lê nhà cậu đi…

Tào Thù Lê xấu hổ đỏ bừng mặt, lại lao vào đùa cợt với Mễ Huyên. Hạ Tưởng đứng bên lắc đầu cười. Con gái ngoài sự dễ thương ra còn có cả sự phiền toái….

Khi ba người Hạ Tưởng đi nhà hàng ăn cơm, không ngờ giữa đường gặp cô gái lái Land Rover. Bởi vì ba người đi ăn khá muộn, hiển nhiên cô gái lái Land Rover đã ăn xong, đang đi ra khỏi cửa nhà hàng, liền gặp ngay đám người Hạ Tưởng.

Cô gái lái Land Rover đeo một chiếc kính râm che khuất nửa mặt, cũng may là không đeo khăn che mặt, nếu không khẳng định sẽ khiến người ta phải bu lại xem. Hạ Tưởng vừa nhìn thấy cô đã nhớ tới chuyện 4000 tệ, nhưng lúc này lại không mang nhiều tiền như vậy trên người, liền nói với cô:

– Xin cho tôi biết cô đang ở đâu. Lát nữa tôi trả lại tiền cho cô.

Cô gái lái Land Rover liếc Hạ Tưởng một cái, cũng không thèm để ý tới hắn, cứ thế đi qua mặt hắn.

Hạ Tưởng cười cười, cảm thấy cô thực sự cá tính, cũng không nói gì nữa. Tào Thù Lê cũng thè lưỡi, cười không sao cả. Mễ Huyên thì tức giận bất bình nói:

– Ra vẻ cái gì chứ? Định giả vờ câm điếc à?

Cô gái lái Land Rover như thể không hề nghe thấy, chân không dừng bước, cứ thế đi thẳng. Mễ Huyên hung hăng giơ nắm đấm về phía bóng lưng cô, trừng mắt nhìn vài lần. Tào Thù Lê khuyên nhủ:

– Đừng lãng phí sức lực thế, không ai để ý tới chị đâu. Người ta có cá tính như vậy, chị không thể bắt buộc người ta cũng thích đùa giỡn thanh niên trẻ giống như chị được.

– Chị làm sao chứ? Chị đùa giỡn Hạ Tưởng khi nào? Con nhóc xấu xí này thù dai gớm!

Mễ Huyên bị Tào Thù Lê trêu, liền bật cười nói.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 22/07/2017 23:38 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Quan Trường – Quyển 6
5 Đêm qua Hạ Tưởng vừa trải qua một trận chiến đấu không chút cân sức, hắn như một người đầy rẫy thủ đoạn đối phó với một kẻ mới học nghề. Nhưng dù sao mà nói thì hắn cũng như những người đàn ông khác, sau khi chiến đấu xong đều rơi vào tình trạng kiệt sức. Hiện tại, nếu hắn tiếp tục đại chiến với Liên Nhược Hạm ba mươi hiệp nữa thì cũng có thể vác súng lên ngựa, nhưng sợ rằng cũng sẽ mệt đến nổi lưng cũng không thể đứng thẳng Đàn ông, đối mặt với sự thèm muốn của đàn bà thì lúc này lại đứng ở thế kẻ yếu. Thật ra thì...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Miêu Nghị – Quyển 35
0 Vũ Văn Xuyên chắp tay, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, buồn bã nói: Tiểu nữ tử sắc như mộng, chưa gả đi, chỉ cần Ngưu Hữu Đức nguyện cưới ta sẽ đầu hàng hắn! Dứt lời vừa quay đầu liếc hắn một cái. Nữ nhi chưa gả của ngươi Cung Nghê Thường bao tuổi rồi? Mười lăm! Cung Thiên Thu chậm rãi nói ra tuổi của nữ nhi, vẻ mặt không đành lòng chậm rãi nhắm hai mắt lại, hắn cũng chỉ có nữ nhi này là chưa gả, nữ nhi lớn đã lập gia đình, gả cho Ngưu Hữu Đức là chuyện không thể nào. Mão Lộ Nguyên soái Phủ, bên...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Hạ Thiên – Quyển 4
0 Mạnh Kiến Nghiệp nhìn bộ ngực muốn nứt toác ra khỏi áo của Lãnh Băng Băng rồi nuốt nước miếng, sau đó hắn mỉm cười: Lãnh tiểu thư, vốn thủ tục không có vấn đề gì, nhưng thăm tù phải có quy định. Là thế này, chỉ có thân thuộc mới có thể thăm tù, không biết chị có quan hệ gì với Hạ Vân Sơn. Tôi là con gái của ông ấy. Lãnh Băng Băng thản nhiên nói, lúc này nàng cũng không còn do dự. Tối qua Lãnh Băng Băng nhìn hình mẹ cả đêm, nàng suy nghĩ cả buổi tối, cuối cùng cũng đưa ra quyết định này. Nàng phải dùng thân phận...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Hạ Thiên

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng