Quan Trường - Quyển 1

Phần 123

– Tôi cũng không dám lừa Phó bí thư Trịnh.

Hạ Tưởng nói với vẻ nghiêm túc, trên mặt lập tức hiện lên thần sắc kinh cẩn, hơi khom người một chút:

– Phó bí thư Trịnh yên tâm. Nếu chẳng may có chuyện gì phát sinh, tôi sẽ kiên định đứng về phía Phó bí thư Trịnh. Dù sao sự thật đúng là Trịnh Đào không tham gia sự kiện đánh người. Mọi người ở đây đều chính mắt trông thấy, cậu ấy hoàn toàn là một trong những người đứng xem. Tôi cũng có chứng cớ hiện trường, tuy nhiên hiện tại không ở trong tay tôi, qua vài ngày sẽ có được.

Từng chi tiết nhỏ lọt vào trong mắt Trịnh Khiêm khiến y hơi cảm khái. Hạ Tưởng nói chuyện và làm việc rất có chừng có mực, rất chuẩn tắc. Trong việc của Trịnh Đào, hắn chẳng những luôn bảo vệ mình, còn không lúc nào quên tỏ vẻ tôn trọng mình. Trịnh Khiêm nghĩ thầm, nếu Hạ Tưởng làm thư ký của mình có phải tốt bao nhiêu không?

Hạ Tưởng nhẹ nhàng sờ biên lai chuyển phát nhanh trong túi, thầm nhủ: ”Xe chuyển phát nhanh phải buổi tối mới có thể ra khỏi huyện Bá, ngày mai có thể tới thành phố Chương Trình, ngày kia mới có thể tới thành phố Yến. Hiện tại cũng không thể lộ ra quân bài bí mật quá sớm. Nếu không thì dù là Trịnh Khiêm hay Vương Quan Thanh, chắc chắn sẽ vận dụng quyền lực dừng xe chuyển phát nhanh lại. Đối với họ thì đó chỉ là chuyện quá đơn giản!”

Khi rời đi, Trịnh Khiêm vẫn có thái độ nửa tin nửa ngờ, Hạ Tưởng cũng mặc kệ. Trong sự kiện đánh nhau này, giữa Trịnh Khiêm và Vương Quan Thanh đã sinh ra khe hở, muốn tu sửa lại hoàn toàn cũng không hề dễ dàng. Hơn nữa Trịnh Khiêm biết trong tay mình có căn cứ chính xác chứng minh Trịnh Đào trong sạch, vậy khẳng định sẽ phải e dè nếu muốn có động tác nhằm vào Lý Đinh Sơn.

Về phần khi nào cho Trịnh Khiêm nhìn thấy chứng cớ hiện trường là ảnh chụp, Hạ Tưởng đã có tính toán riêng.

Gặp Lý Đinh Sơn, Hạ Tưởng mau chóng kể lại sự việc đã phát sinh, tiếp đó giao biên lai chuyển phát nhanh cho Lý Đinh Sơn:

– Bí thư Lý, tìm một người tin cậy ở báo chiều tỉnh Yến, cho người ta nhận lấy cuộn phim, tráng rửa ảnh và bảo quản cẩn thận. Sau này có lẽ sẽ có tác dụng quan trọng.

Hiển nhiên Lý Đinh Sơn vẫn còn chưa tiêu hóa hết niềm vui bất ngờ mà Hạ Tưởng mang tới. Ông ta cầm biên lai trong tay, vô ý thức nhìn vài lần, hỏi:

– Liên Nhược Hạm là ai? Có thể khiến Thẩm Phục Minh gọi điện thoại tới, mặt mũi không hề nhỏ. Người có lai lịch, có thân phận như vậy, sao lại một mình tự lái một chiếc xe xịn đi loạn ở huyện Bá chứ?

Lý Đinh Sơn lại gõ trán, đứng dậy mở cửa sổ, hứng không khí mát mẻ bên ngoài:

– Trong cao tầng ở Bắc Kinh, không nhớ rõ có gia tộc nào họ Liên. Họ này không hay gặp lắm, nếu gặp khẳng định là có thể nhớ rõ.

Trước kia Lý Đinh Sơn công tác ở tòa soạn báo cấp quốc gia, có thể tiếp xúc với rất nhiều bí mật mà người bình thường không biết. Một ít gia tộc cách mạng ẩn nấp rất sâu, ông ta cũng ít nhiều biết một chút. Cho nên vừa nghe Hạ Tưởng phỏng đoán Liên Nhược Hạm đến từ Bắc Kinh, có lẽ là con nhà danh tiếng, ông ta không khỏi động cân não suy tính.

Suy nghĩ nửa ngày không bắt được trọng điểm, Lý Đinh Sơn mới chuyển ý nghĩ trở về kế sách mà Hạ Tưởng vừa đưa ra, vui vẻ mỉm cười nói:

– Tôi phát hiện nếu ai đắc tội cậu, khẳng định về sau sẽ không được vui vẻ dễ chịu gì. Một việc đơn giản như vậy cũng có thể bị cậu lợi dụng, từ giữa ly gián quan hệ của Trịnh Khiêm và Vương Quan Thanh. Tôi phải thật sự bội phục cậu.

Hạ Tưởng vội vàng duy trì tác phong khiêm tốn, cẩn thận:

– Bí thư Lý đừng giễu cợt tôi. Tôi đi theo bên cạnh ngài thời gian còn chưa dài, mới học được ít bản lĩnh thôi. Ngài nói như vậy là muốn giấu riêng, không dạy tôi đạo lý đối nhân xử thế chứ gì?

Lý Đinh Sơn cười ha hả:

– Nói với cậu bao nhiêu lần rồi, không cần giở thủ đoạn với tôi. Tôi không phải người suy đoán lung tung. Đúng rồi, chuyện nhận thầu Cổn Long Câu, tôi có một ý tưởng. Nếu để một mình công ty của Phùng Húc Quang đến cạnh tranh với Thương mại Bối Hà, có vẻ thế lực hơi mỏng. Tôi vừa mới gọi điện thoại tới một người bạn ở thành phố Yến, anh ta đã đáp ứng có thể tới cùng tham gia cạnh tranh.

Hạ Tưởng liền khen Lý Đinh Sơn suy tính chu toàn, tiếp theo hắn ra vẻ chợt nghĩ ra điều gì, liền nói:

– Đúng rồi, Bí thư Lý, công ty của Phùng Húc Quang là ở thành phố Yến. Nếu ngài nói tìm một công ty ở thành phố Chương Trình cũng tham gia cạnh tranh có phải càng tốt hay không? Thương mại Bối Hà là cấp huyện, thành phố Chương Trình là cấp thành phố, Tổng giám đốc Phùng đại biểu chính là cấp tỉnh. Có đủ ba loại công ty như vậy càng có vẻ trang trọng.

– Tìm một công ty ở thành phố Chương Trình tham gia cạnh tranh. Hay thì hay thật, nhưng tôi không biết công ty nào ở thành phố Chương Trình.

Lý Đinh Sơn cũng đồng ý với quan điểm của Hạ Tưởng, nhưng không thể chỉ vì việc nhỏ là tìm một công ty mà phải mở miệng nhờ Hồ Tăng Chu hỗ trợ.

– Tôi nghe Thù Lê nói, Mễ Huyên có một công ty ở thành phố Chương Trình. Để tôi xem có thể thuyết phục được cô ấy tới tham gia cạnh tranh hay không. Nếu cô ấy có thể đến, chẳng những có thể rất tốt trong việc chèn ép Thương mại Bối Hà, hơn nữa nếu Mễ Huyên đứng ra, người biết thân phận của cô ấy khẳng định sẽ có ý tưởng khác.

Hạ Tưởng không nói ra là hắn đã tính toán từ trước chính là vì không muốn Lý Đinh Sơn cảm thấy mình việc gì cũng đều bố trí ổn thỏa hết từ trước. Một thư ký có năng lực xuất chúng cũng không phải là chuyện tốt. Mặc dù Lý Đinh Sơn không có tâm lý nghi ngờ vô căn cứ nhưng dù sao vẫn nên biểu hiện phù hợp với bổn phận thì hơn.

– Chiêu thức ấy cao minh.

Lý Đinh Sơn cầm bao thuốc trong tay, đưa cho Hạ Tưởng một điếu:

– Nếu công ty của Mễ Huyên giúp công ty của Phùng Húc Quang tham gia cạnh tranh, sẽ làm cho người ta nghĩ rằng Vương Toàn Hữu đã lựa chọn đứng thành hàng.

Hạ Tưởng vội bật lửa châm thuốc cho Lý Đinh Sơn. Lý Đinh Sơn hút một hơi, cười nói:

– Kỳ thật Vương Toàn Hữu đã có lựa chọn. Dương Phàm có quan hệ cá nhân không tồi với Vương Toàn Hữu. Ông ta đồng ý nói chuyện đỡ cho tôi, hiển nhiên là do Vương Toàn Hữu nhờ.

Hạ Tưởng hơi giật mình, không biết Lý Đinh Sơn là tự đoán ra hay là biết được từ con đường khác. Tuy rằng hắn cũng đoán được có thể Dương Phàm bán mặt mũi cho Lý Đinh Sơn là vì quan hệ với Vương Toàn Hữu. Mễ Huyên cũng đã tự mở miệng chứng thực việc này. Nhưng Lý Đinh Sơn hiểu biết quan hệ cá nhân giữa Dương Phàm và Vương Toàn Hữu là từ đâu?

Hạ Tưởng không đoán ra, cũng không tiện hỏi thẳng Lý Đinh Sơn, đành phải giả vờ ngầm hiểu rằng có ai đó đã tỏ vẻ nghiêng về Lý Đinh Sơn nên mới âm thầm thông báo cho ông ta biết ai quan hệ với ai thế nào. Nếu Lý Đinh Sơn không nói, tự nhiên là có đạo lý của ông ta. Nói gì thì nói, ông ta vẫn là lãnh đạo, không thể chuyện gì cũng nói cho mình được. Như vậy thật sự là không có đạo lý!

Buổi chiều, Hạ Tưởng không ra ngoài tìm Tào Thù Lê mà ngồi ở phòng ngoài thực hiện trách nhiệm của thư ký. Trong thời gian đó, Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ An Đào tới báo cáo công tác, nói chuyện với Lý Đinh Sơn trong khoảng thời gian không ngắn, cuối cùng tươi cười ra đi. Trước khi đi, ông ta còn bắt tay với Hạ Tưởng, nói phải rút thời gian ra cùng nhau ăn một bữa cơm.

An Đào 33 tuổi, người thành phố Chương Trình, xếp hạng gần cuối trong mấy Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ huyện ủy. Có thể là vì bị Hoàng Bằng Phi xa lánh nên từ sau khi Lý Đinh Sơn tới nhậm chức tới nay, y tới báo cáo công tác vô cùng nhiệt tình, biểu hiện đầy đủ thành ý mong muốn tiến bộ. Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn cũng đã thảo luận, cảm thấy An Đào coi như không tồi, tố chất tổng hợp khá cao, cũng tốt nghiệp đại học, chỉ có điều đối nhân xử thế hơi phiến diện, suy xét sự việc không được toàn diện, nhưng may mắn là thái độ khá tốt, có khả năng nghe và tiếp thu ý kiến của người khác, đặc biệt là rất nghe lời Lý Đinh Sơn.

Hạ Tưởng biết rõ, kỳ thật Lý Đinh Sơn vẫn luôn hoạt động. Tại huyện Bá, cũng có không ít cán bộ trẻ mong muốn được tiến bộ. Đối với một số người, sau khi thấy lãnh đạo trực tiếp của mình không quá hòa hợp với Bí thư huyện ủy, họ đều có ý tưởng riêng. Hạ Tưởng cũng đang không ngừng giao lưu với những người như vậy.

Hắn và Lý Đinh Sơn, một tay sáng một tay ngầm, đang từng bước cắn nuốt phạm vi thế lực của Lưu Thế Hiên.

Hạ Tưởng nghĩ An Đào chỉ thuận miệng nói chơi, không ngờ buổi chiều khi hết giờ, y lại chủ động tới mời. An Đào cực kỳ nhiệt tình, Hạ Tưởng cũng không tiện từ chối, liền gọi điện thoại cho Tào Thù Lê, bảo các cô tự đi ăn. Tào Thù Lê không nói gì nhưng Mễ Huyên thì cướp lấy điện thoại hỏi Hạ Tưởng làm chuyện xấu thế nào rồi. Hạ Tưởng biết cô muốn hỏi chuyện cuộn phim, chỉ cười xòa không nói gì.

An Đào từ nhỏ lớn lên ở thành phố Chương Trình, vẫn chưa từng sinh hoạt tại thị trấn, cho nên từ sau khi tới huyện Bá làm Phó ban Tổ chức cán bộ tới nay, vẫn không quá quen phương thức làm việc của dân bản xứ. Tuy đều là cán bộ Đảng và chính quyền nhưng dân ở đây thường có tính cách vội vàng, sốt sắng, nói gì thì tuyệt đối không hàm súc, thậm chí còn có chút thô lỗ, khiến y cảm thấy vừa khổ sở vừa khó có thể triển khai công tác.

Hạ Tưởng hiểu An Đào không thích ứng được tác phong làm việc kiểu đó là vì các cán bộ cơ sở đã nhiều năm công tác ở cơ sở, thường xuyên giao tiếp với nông dân, không hề có tác phong ăn nói lòng vòng, rào trước đón sau như các cán bộ chuyên ngồi văn phòng, mà nghĩ gì nói đó, gần như không bao giờ vòng vo. Cho nên người lớn lên ở thành phố lớn khi gặp phải cán bộ địa phương có đặc điểm như vậy, luôn cảm thấy rất khó hòa hợp và khó làm việc.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 22/07/2017 23:38 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Hàn Lập – Quyển 21
0 Thánh Giới Đại Kiếp Nạn thái độ uy hiếp của Hàn Lập khiến cho Nguyên Yểm không khỏi biến sắc. Nhưng hắn thân là tồn tại cao nhất trong ma tộc như thế nào lại dễ dàng cam chịu hạ phong, lúc này sắc mặt liền trầm xuống lạnh lùng nói: “Ở trên đảo này ngươi dùng Niết Bàn Thánh Thể có lẽ sẽ quần đầu với bản thánh tổ được một hai, nhưng ngươi có thể vĩnh viễn ở nơi này không bao giờ ly khai sao? Bổn tọa chỉ cần tung lưới chờ đợi bên ngoài lôi hải, lúc ngươi đi ra còn không phải sẽ rơi vào tay ta sao?” “Nếu ly khai Khổ Linh...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Lăng Tiếu – Quyển 24
0 Không được, chúng ta không thể buông tha bọn hắn, bằng không muốn lại bắt giữ sẽ rất khó khăn! Tào Thao Thương vội vàng đáp. Vậy tự ngươi đuổi theo đi, tiểu tử kia có Chân Long tương trợ, thực muốn chạy trốn, ta và ngươi không thể nào đuổi kịp đâu, không bằng trở về liên hệ các huynh đệ khác, phục giết bọn hắn trên vực lộ a! Hướng Quang Minh đáp. Ân, vậy được, ngươi về trước mang lão Khúc đi ra đi, đợi ta đuổi theo một đoạn, thật sự không được thì chúng ta lại trở về tụ hợp! Tào Thao Thương thủy chung vẫn có chút không cam...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Dương Thần – Quyển 5
3 Da của Lâm Nhược Khê thật nhẵn, cảm giác mềm mại mượt mà giống như loại tơ lụa thượng đẳng khiến Dương Thần rất thích thú. Tiếp xúc đột ngột khiến hai má Lâm Nhược Khê ửng đỏ, hành động kiểu này của Dương Thần giống như xem mình như cô học trò ấy, muốn trêu đùa mình một chút. Anh... Anh làm gì vậy? Lâm Nhược Khê thở gấp nói, may mà không có ai khác nhìn thấy, đường đường là giám đốc công ty xuyên quốc gia, tự nhiên bị người ta vuốt má như một đứa trẻ vậy. Dương Thần bật cười ha ha đánh trống lảng: Oa, cưng ơi, em nhìn đằng...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng