Kỳ thật chiếc Nissan Bluebird này là buôn lậu, chỉ mua mất năm mươi ngàn tệ, Liên Nhược Hạm cho một trăm ngàn, coi như buôn bán lời năm mươi ngàn tệ. Vương Quan Thanh lại không dám, cảm thấy dường như đối phương đang muốn hãm hại mình.
Sau khi đưa tiền, Liên Nhược Hạm cũng không đi ngay mà đề xuất muốn gặp người thứ tư có mặt ở hiện trường lúc đó. Lời của cô cũng rất rõ ràng: Lúc ấy đám người Vương Minh tổng cộng có bốn người, ba người bị cô đánh ngã, người kia không hề ra tay chỉ luôn đứng tại chỗ bàng quan, cho nên cô muốn gặp mặt y một lần. Về phần cô có mục đích gì thì cô đã không nói, không ai dám hỏi.
Người thứ tư chính là Trịnh Đào, Vương Quan Thanh biết rất rõ liền vội vàng nói cho Trịnh Khiêm. Trịnh Khiêm vừa nghe thấy lập tức nóng nảy. Đây là người ta muốn tính sổ nốt. Ba người đều nằm trong bệnh viện, chỉ còn lại một đứa cũng không thể buông tha. Không cho vào nằm viện thì ít nhất cũng phải đánh cho nằm bò ra đất. Trong lúc tuyệt vọng không nghĩ ra thứ gì để nắm, y nhớ tới Hạ Tưởng nói có chứng cớ có thể chứng minh cho sự trong sạch của Trịnh Đào, liền vội vàng tìm Hạ Tưởng nhờ giúp đỡ.
Trịnh Khiêm gặp khó, Hạ Tưởng không thể ngồi yên được. Có cơ hội tốt như vậy, sao có thể bỏ qua. Hắn lập tức đáp ứng. Treo điện thoại, hắn nói với Tào Thù Lê:
– Cô bé Lê, anh có việc phải tới phòng công an một chuyến. Em có muốn đi cùng không?
Tào Thù Lê không muốn:
– Em nghe hết rồi đấy. Anh muốn đi gặp chị xinh đẹp lái ô tô phải không? Em cũng muốn đi. Em cũng muốn trông thấy chị ấy.
– Chị lái ô tô? Cô ta tên là Liên Nhược Hạm!
Hạ Tưởng cười cười, cảm thấy Tào Thù Lê đi cũng không có gì xấu. Nếu chẳng may Liên Nhược Hạm khó đối phó, có thể để cô ra mặt. Mỹ nữ gặp mỹ nữ, có lẽ sẽ có nhiều điểm chung:
– Đừng gọi cô ta là chị. Cô ta chưa chắc đã lớn hơn em, chỉ là ra vẻ hoành tráng thôi.
Liên Nhược Hạm ngồi ngay ngắn trong phòng làm việc của Vương Quan Thanh. Vẻ mặt cô thản nhiên, vừa không ngạo mạn cao cao tại thượng, lại vừa không có sự lạnh lùng từ chối người từ ngoài ngàn dặm, mà chính là khiến người ta có cảm giác vô cùng thản nhiên, cảm thấy không thể cân nhắc được cô, đồng thời khó có thể tiếp cận. Vương Quan Thanh ngồi không ổn, đứng cũng không xong, tự mình mang nước tới cho cô lại không tìm được lời nào để nói, bị cô hỏi một câu:
– Người tôi chờ khi nào thì tới?
Vương Quan Thanh thầm mắng Trịnh Khiêm đớn hèn, khi gặp việc thì toàn lùi lại phía sau. Mình gọi điện thoại đã nửa giờ mà còn chưa thấy người đâu cả. Đường đường Phó bí thư huyện ủy mà như vậy, quả thật là mất mặt. Không biết tại sao, trong lòng y bỗng nhiên nảy lên một ý niệm: Nếu Lý Đinh Sơn gặp phải việc này, khẳng định sẽ không lùi về phía sau mà sẽ chủ động đứng ra nhận trách nhiệm.
Vương Quan Thanh hoảng sợ, y cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên nghĩ như vậy. Đúng lúc y còn đang kinh hoảng vì ý niệm trong đầu mình thì chợt có tiếng gõ cửa. Y vội vàng ra mở cửa, thấy Hạ Tưởng đang mỉm cười thản nhiên đứng ở cửa.
Vương Quan Thanh sửng sốt, trong đầu lại đột nhiên nảy ra một ý niệm: Sao nụ cười trên mặt Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm lại giống nhau như vậy, quả thật như từ cùng một khuôn đúc ra. Sự thản nhiên đó như thể hết thảy đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Lạ thật, thật sự là quá lạ! Hạ Tưởng còn nói không biết Liên Nhược Hạm, có khi việc này là do hắn và cô ta âm thầm làm ra!
Trong lòng nghĩ vậy, Vương Quan Thanh vừa hận vừa sợ Hạ Tưởng, vội vàng đón hắn vào phòng. Tào Thù Lê đi theo phía sau Hạ Tưởng, không đợi Vương Quan Thanh nói chuyện, cô đã tự nhiên thoải mái gật đầu với y, cười nói:
– Chào Trưởng phòng Vương, tôi là bạn của Hạ Tưởng.
Vương Quan Thanh cũng mỉm cười gật đầu, xem như tiếp đón, nhưng trong lòng thầm mắng, Hạ Tưởng tìm được bạn gái đẹp như vậy ở đâu thế? Huyện Bá là một nơi nghèo khổ, bình thường rất ít khi thấy mỹ nữ, hôm nay làm sao vậy, mỹ nữ thành đàn!
Hạ Tưởng vừa vào cửa, Trịnh Khiêm cũng xuất hiện phía sau. Tuy nhiên y không mang Trịnh Đào cùng vào mà bảo Trịnh Đào chờ ở phòng bên cạnh, chờ xem có thể không cần gặp hay không, xem tình hình cụ thể rồi nói sau. Trịnh Khiêm vừa vào cửa đã thấy Hạ Tưởng đang ở đó, trong lòng cũng bình tĩnh lại rất nhiều, liền chủ động chào hỏi Hạ Tưởng:
– Thư ký Hạ đến rồi à, vất vả!
Vương Quan Thanh kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: Trịnh Khiêm chủ động chào hỏi Hạ Tưởng, còn cười tươi ra mặt, chẳng lẽ là Trịnh Khiêm và Lý Đinh Sơn kết thành đồng minh? Không thể nào. Không phải là y vừa mới thảo luận điều kiện xong với Lưu Thế Hiên sao? Như thế nào vừa đảo mắt đã thay đổi? Làm người không thể thay đổi thất thường như vậy được chứ!
Trịnh Khiêm cũng không để ý tới Vương Quan Thanh mà chỉ tùy ý nhìn y một cái, sau đó có vẻ hơi kính cẩn đi tới trước mặt Liên Nhược Hạm, cười nói:
– Tiểu thư Liên, trong sự kiện đánh nhau lần trước, có một người luôn đứng ở bên cạnh nhìn xem. Hắn sợ hãi không nhẹ, hơn nữa hắn cũng không ra tay, cô xem, có thể không truy cứu trách nhiệm của hắn hay không?
Tuy rằng không biết lai lịch của Liên Nhược Hạm thế nào, nhưng có thể khiến Thẩm Phục Minh hấp tấp gọi điện thoại tới, vậy thì một Phó bí thư huyện ủy nho nhỏ như mình tuyệt đối không thể trêu vào người như vậy. Bởi thế y phải ăn nói khép nép cầu xin.
Hôm nay Liên Nhược Hạm không ăn mặc bộ bò nóng bỏng hôm trước mà đổi một bộ quần áo thoải mái, tóc không buộc đuôi ngựa mà tùy ý thả phía sau lưng, ngược lại khiến cô tăng thêm không ít hương vị thục nữ. Hơn nữa vẻ mặt cô thản nhiên, ánh mắt tịch mịch, tựa như một bông lan trong thung lũng không người.
Từ cách ăn mặc và vẻ mặt của cô, trong lòng Hạ Tưởng thầm kết luận hôm nay không phải cô cố ý tới đây tìm người, có lẽ có tính toán khác.
Liên Nhược Hạm ngẩng đầu nhìn Trịnh Khiêm một chút:
– Phó bí thư Trịnh, nếu đã mang Trịnh Đào tới đây rồi thì để tôi và hắn ta gặp mặt một lần. Cũng không có vấn đề gì chứ?
Trịnh Khiêm suýt nữa toát mồ hôi đầm đìa. Người ta chẳng những biết rõ ràng mình là ai, ngay cả việc mình mang theo Trịnh Đào tới cũng đoán được, quả nhiên là lợi hại. Việc đã tới nước này, y cũng không thể nói gì hơn, đành phải xấu hổ gật đầu, đang muốn quay người đi ra đưa Trịnh Đào vào thì Hạ Tưởng đoạt trước một bước:
– Để tôi đưa Trịnh Đào vào. Phó bí thư Trịnh cứ nói chuyện với tiểu Liên.
Tiểu Liên? Trịnh Khiêm và Vương Quan Thanh ngơ ngác nhìn nhau. Hạ Tưởng là có ý tứ gì? Sao lại nói chuyện với Liên Nhược Hạm tùy ý như vậy? Là hắn không biết lai lịch của cô không hề đơn giản, hay là hắn có quan hệ quen thuộc với cô?
Hạ Tưởng vừa đi, Trịnh Khiêm mới chú ý thấy Tào Thù Lê, đoán rằng cô có thể là bạn gái của Hạ Tưởng, liền nhiệt tình nói mấy câu. Tào Thù Lê đối đáp rất tự nhiên. Cô đã gặp rất nhiều quan chức cấp phó tỉnh, một Phó bí thư huyện ủy chẳng phải gì to tát trong mắt cô. Nói với Trịnh Khiêm mấy câu, cô liền mượn cơ hội đi tới trước mặt Liên Nhược Hạm, tự ngồi xuống trước mặt Liên Nhược Hạm, hai tay chống má, như thể một cô bé tò mò, nhìn Liên Nhược Hạm chằm chằm không chớp mắt.
Liên Nhược Hạm có thể khinh thường những kẻ tham luyến sắc đẹp của mình, có thể không thèm để ý tới ánh mắt người khác hâm mộ mình, nhưng lại không thể thờ ơ ánh mắt ngây thơ trong trẻo của Tào Thù Lê. Sau một lát, cô tức giận nói:
– Nhìn cái gì vậy? Đã nửa ngày, còn chưa nhìn đủ à?
– Chị xinh đẹp như vậy, sao em có thể nhìn đủ chứ?
Tào Thù Lê như thể không thấy Liên Nhược Hạm đang trợn mắt, vẫn cười rất hồn nhiên:
– Trước kia luôn có người nói em rất xinh đẹp, hiện tại mới biết được, so sánh với chị, em luôn cảm thấy mình kém một cái gì đó. Chị nói xem, vì sao em luôn cảm thấy trong sự xinh đẹp của chị có một thứ gì đó không nói nên lời khiến người ta trầm mê?
Nếu một người đàn ông khen cô ngay trước mặt, Liên Nhược Hạm chẳng những sẽ không để ý tới hắn mà còn có thể cho rằng hắn có ý đồ khác, có khi còn đánh hắn một trận. Nhưng hiện tại lại là một thiếu nữ xinh đẹp, thanh lịch động lòng người, rồi lại khờ dại vô hại, không hề che dấu vẻ hâm mộ trong mắt, dùng giọng điệu rất bình thường để nói ra khí chất và sự xinh đẹp của cô, cho dù Liên Nhược Hạm có kiêu ngạo, từ chối người từ ngoài ngàn dặm cũng không tránh khỏi tâm thần rung động. Cô nhoẻn miệng cười với Tào Thù Lê:
– Cô em, kỳ thật em cũng cực kỳ xinh đẹp. Thật đấy! Sự xinh đẹp của em giống như pha lê, thuần khiết mà trong trẻo, lại giống như một bông tuyết từ trên trời rơi xuống, thuần khiết như tiên nữ.
Liên Nhược Hạm cười như một bông lan cô độc đón gió, lại như mặt trời mới lên tỏa hào quang bốn phía. Chẳng những Tào Thù Lê nhất thời kinh ngạc đến ngây người mà ngay cả Trịnh Khiêm và Vương Quan Thanh ở bên cạnh cũng không tự chủ nín thở. Hai người đều nghĩ, chẳng trách cô vẫn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng không cười, hóa ra khi cô cười lên như vậy trông thật dễ thương. Nếu lúc nào cũng cười, vậy làm sao còn vẻ cao ngạo nữa?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 22/07/2017 23:38 (GMT+7) |