– Bí thư Lý, không thể bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào cũng thử thách tôi như vậy chứ! Nếu để trong lòng tôi căng thẳng quá sẽ suy sụp mất.
Lý Đinh Sơn cười mắng:
– Còn giở thủ đoạn với tôi à? Cậu còn định để tôi nói bao nhiêu lần nữa, nói với tôi thì cứ có gì nói nấy. Đương nhiên, một ít việc riêng tư cá nhân thì không cần phải giải thích. Cậu và Thù Lê khá hợp đôi đấy. Tôi nói với cậu này, cô bé đó rất thông minh, cũng rất xinh đẹp, lại có gia thế. Mặc kệ xét từ mặt nào, đều sẽ có trợ giúp rất lớn cho cậu sau này, không thể bỏ qua.
– Bí thư Lý, nói chuyện yêu đương không phải là mời khách ăn cơm, chẳng những cần phải có cảm xúc từ hai người mà còn gặp phải những lực cản từ gia đình, xã hội. Tuy rằng tôi thích Thù Lê nhưng giữa tôi và cô ấy vẫn còn khoảng cách rất lớn.
Hạ Tưởng cũng không tính toán lừa gạt Lý Đinh Sơn. Hắn cũng biết rõ, mặc dù hiện tại thái độ của Tào Vĩnh Quốc đối với hắn đã thay đổi rất nhiều, nhưng nếu thật sự muốn đồng ý chuyện của hắn với Tào Thù Lê thì hiện tại đưa ra kết luận còn hơi sớm. Hắn cũng có thể thấy được, Tào Vĩnh Quốc rõ ràng có một tia cảnh giác trong việc qua lại giữa hắn và Tào Thù Lê.
Lý Đinh Sơn gật đầu:
– Tôi cũng đã nghĩ thay cho cậu. Về sau nếu Giám đốc sở Tào thật sự vào Ủy ban nhân dân thành phố Yến, tầm mắt của ông ấy mở rộng hơn, tâm lý muốn vươn lên càng thêm mãnh liệt. Thông qua cậu ở bên trong kết nối, sau khi tôi và ông ấy quen biết nhau, nếu ông ấy là người có thể kết giao thì tôi có thể sẽ giới thiệu cho ông ấy làm quen với Triêu Độ. Tin tưởng rằng ông ấy sẽ hiểu ý tưởng của tôi. Nếu tất cả mọi người đều có ý muốn hợp tác, lại có cơ sở để hợp tác, vì sao không tiến thêm một bước hòa hợp quan hệ chứ? Cơ sở hợp tác này chính là cậu và Tào Thù Lê. Giám đốc sở Tào cũng là người thông minh. Nếu con gái ông ấy thích cậu, ông ấy còn có thể cản trở hạnh phúc của con gái mình sao?
Mặc dù ở sâu trong nội tâm, Hạ Tưởng không muốn thừa nhận rằng tình cảm giữa hắn và Tào Thù Lê sẽ bị pha trộn rất nhiều yếu tố bên ngoài, nhưng không có cách nào cả. Con người không phải sống trong môi trường chân không. Nếu hắn không hề có tên tuổi gì, cho dù Tào Thù Lê có thích hắn, có lẽ Tào Vĩnh Quốc cũng sẽ tìm cách ngăn cản bọn họ đến với nhau. Lý Đinh Sơn nói cũng là tình hình thực tế. Đầu tiên là hắn dung nhập vào gia đình Tào Vĩnh Quốc bằng tình cảm, chiếm được sự chấp nhận của Tào Vĩnh Quốc với vai trò hàng con cháu, từ đó mới chậm rãi tiếp cận Tào Thù Lê. Nếu ngay từ đầu hắn xuất hiện với thân phận theo đuổi Tào Thù Lê, chắc chắn sẽ bị từ chối từ ngoài cổng.
Lại nói tiếp, cũng là ăn nhờ quan hệ giữa bố và em trai của Tào Vĩnh Quốc mới được như vậy. Nghĩ đến cha mẹ, trong lòng Hạ Tưởng liền có chút áy náy. Kiếp trước, hắn vẫn không đạt được tâm nguyện của cha mẹ, đến chết vẫn không kết hôn. Kiếp này, nói gì thì nói cũng phải cho cha mẹ một lời giải thích. Cha mẹ không lo áo cơm, không thiếu tiền, bên người có em trai mình chăm sóc, chỉ thiếu mỗi một việc là hắn thường xuyên về nhà thăm họ, đồng thời thỏa mãn hy vọng của họ sớm được thấy ngày hắn lập gia đình.
Hắn còn nhớ rõ, lần đầu tiên khi bố đưa hắn tới nhà Giám đốc sở Tào, sau khi nhìn thấy Tào Thù Lê thì khen ngợi không dứt mồm về sự xinh đẹp và biết điều của cô. Vừa ra khỏi nhà Giám đốc sở Tào, ông liền thao thao bất tuyệt, ý tứ là Giám đốc sở Tào là người có phúc, chẳng những làm quan lớn mà còn sinh ra một cô con gái xinh đẹp. Nếu ai cưới được Tào Thù Lê chính là phúc lớn bằng trời. Cuối cùng bố Hạ Tưởng còn trêu hắn:
– Thằng ranh, nếu mày có bản lĩnh thì cố gắng cưới được con gái của một Giám đốc sở, nếu không cưới nổi con gái của Giám đốc sở thì cưới một con gái trưởng phòng cấp huyện cũng được!
Nghĩ tới vẻ mặt hâm mộ của bố mình, Hạ Tưởng không kìm nổi tự bật cười. Lý Đinh Sơn thấy hắn thất thần cười ngây ngô liền cười hỏi:
– Nghĩ đến chuyện gì hay à?
– Không có gì!
Hạ Tưởng ưỡn ngực, cố nghiêm mặt nói:
– Nếu Bí thư Lý ra sức kết hợp tôi và Tào Thù Lê như vậy thì nên cho tôi nghỉ phép, để tôi đưa cô đi chơi.
– Không thành vấn đề, phê chuẩn!
Lý Đinh Sơn cười ha hả nói:
– Tôi thấy hài lòng về Tào Thù Lê hơn nhiều so với Tiếu Giai. Hạ Tưởng, cơ hội tốt không thể bỏ qua, đời người ta không có đường quay lại đâu. Mỗi bước đều phải đi cho tốt, đừng có học tôi.
Nói tới đây, sắc mặt Lý Đinh Sơn tối sầm lại, hiển nhiên là xúc động tâm tư. Ông do dự một chút, cuối cùng nói:
– Cũng không sợ nói cho cậu. Vợ trước của tôi liên hệ với tôi. Tuy rằng không phải là cô ấy tự mình gọi điện thoại tới mà là ông cụ và con trai gọi tới, nhưng ngụ ý rất rõ ràng, cô ấy muốn phục hôn. Tuy rằng tôi rất muốn có con, cũng rất muốn có gia đình, nhưng tưởng tượng lại tính tình của cô ấy, trong lòng lại có chút chùn bước.
Ông cười đầy vẻ bất đắc dĩ, đi tới vỗ vỗ vai Hạ Tưởng:
– Tiểu Hạ, nghe tôi một câu: Một người đàn ông thành công nhất định phải tìm một người phụ nữ hiền lành. Gia đình bất hòa, cho dù cậu đi lên cao tới đâu vẫn luôn bị một sự thiếu hụt trong cuộc sống. Có những người phụ nữ là chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Xét theo ánh mắt và tiêu chuẩn của tôi, cô bé Tào Thù Lê là một cô gái tốt hiếm có, nhất định phải quý trọng.
Lời nói đầy thấm thía của Lý Đinh Sơn bao hàm nhiều cảm xúc nhân sinh, Hạ Tưởng nghe xong cũng cảm giác tâm lý nặng nề. Hắn cũng không dám phát biểu ý kiến về hôn nhân của Lý Đinh Sơn, đành phải lặng lẽ gật gật đầu:
– Bí thư Lý cũng đừng tự làm khó xử mình, hết thảy cứ để thuận theo tự nhiên là được.
Đến trưa, Hạ Tưởng ăn cơm cùng với Lý Đinh Sơn. Trong bữa ăn, Lý Đinh Sơn không nhắc lại về vợ trước của mình, Hạ Tưởng lại càng không chủ động hỏi. Việc này còn phải do Lý Đinh Sơn tự mình quyết định. Hôn nhân là chuyện của hai người, hai vợ chồng hài hòa hay không, người ngoài khó có thể nói này nói nọ. Cảm giác trong đó chỉ có đương sự mới có thể nhận thức rõ nhất.
Buổi chiều Lý Đinh Sơn phải thị sát phòng Tài chính, ông ta liền cho Hạ Tưởng nghỉ, bảo hắn liên hệ với Phùng Húc Quang, chuẩn bị tốt công tác giai đoạn trước.
Hạ Tưởng đi vào nhà khách, vừa mới gõ cửa thì cửa mở. Mễ Huyên mặc một chiếc áo ngắn tới mức không thể ngắn hơn, dưới cũng mặc một chiếc quần đùi ngắn tới mức không thể ngắn hơn, ở giữa người lộ ra một mảng da thịt trắng bóng, trên mặt đắp đầy một lớp gì đó, không dám cười to, chỉ bảo Hạ Tưởng đi vào:
– May quá, cậu tới rồi. Cô nhóc Lê lải nhải về cậu mãi làm tôi nghe điếc hết cả tai. Nếu cậu không tới chắc là tôi bị nó làm phiền chết mất.
Hạ Tưởng đi vào, phát hiện Tào Thù Lê đang nằm nghiêng trên giường. Trên người cô đắp một chiếc chăn mỏng, mắt nhắm lại, vẻ bình thản, thỉnh thoảng miệng còn khẽ động, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ hồng hào, đang ngủ say.
Hắn hồ nghi nhìn về phía Mễ Huyên, ý tứ là Tào Thù Lê đang ngủ, sao có thể nhắc tới mình chứ?
Mễ Huyên bĩu môi:
– Nói mơ! Cũng không biết là mơ thấy cái gì, lúc thì nói cậu là đồ khốn, lúc lại nói cậu là người tốt. Đại đa số là mơ hồ nghe không rõ, không biết là nó nói cái gì. Tôi cũng muốn ngủ một giấc để bảo dưỡng dung nhan, kết quả là bị nó làm cho không ngủ được. Tôi nói này Hạ Tưởng, cô bé Lê đối xử với cậu tốt như vậy, về sau nếu cậu dám bắt nạt nó, cẩn thận tôi không tha cho cậu.
Hạ Tưởng ngồi ở một bên, nhìn Tào Thù Lê đang ngủ đáng yêu như một đứa trẻ, vừa ngọt ngào vừa hồn nhiên, ngây thơ khiến người ta cảm thấy thanh thản. Hắn lặng lẽ mỉm cười, lại không đành lòng đánh thức cô dậy liền chuẩn bị đi ra ngoài một chút. Dù sao hắn ở lại trong phòng này cũng không ổn cho lắm.
Hắn vừa quay đầu lại đã thấy Mễ Huyên đi từ phòng vệ sinh ra, mặt đã rửa sạch. Không biết có phải là vì vừa mới đắp bảo dưỡng da mặt hay không mà mặt cô cực kỳ xinh đẹp và sinh động, biểu lộ xuân tình, đôi mắt như mời mọc, thái độ quyến rũ và bộ dáng yểu điệu không thua gì Tiếu Giai, thậm chí còn có vẻ thành thục, đầy đặn hơn hẳn Tiếu Giai. Càng làm cho Hạ Tưởng mở rộng tầm mắt chính là, Mễ Huyên đã là người lớn nhưng rửa mặt lại như trẻ con, trước ngực ướt một mảng lớn. Vốn cô chỉ mặc một cái áo lót khá ngắn, bên trong không mang bra, sau khi bị ướt thì giống như nửa trên để trần. Hai ngọn núi tròn đầy, run rẩy hiện ra trước mặt Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn thêm, vừa lúc quay đầu lại, thấy Tào Thù Lê đang lén mở to mắt, trong lòng hắn thầm kêu may mắn. Nếu chẳng may vừa rồi nhìn trên ngực Mễ Huyên lâu thêm vài giây, khiến cô bé thấy, vậy thì có trò hay rồi.
Mễ Huyên vẫn hồn nhiên như thể không biết gì, còn cười giễu cợt Hạ Tưởng:
– Nhìn trộm cô bé Lê đã nửa ngày còn chưa đủ à? Thật đúng là nhìn nhau không thấy chán, buồn nôn quá đi mất! Chịu không nổi các người! Này, cô nhóc Lê tỉnh rồi thì dậy đi. Đỏ mặt cái gì? Ai chà suýt nữa thì chị quên mất, trên người em không mặc quần áo, không đúng, có mặc quần lót. Được rồi Hạ Tưởng, mau đi ra, muốn nhìn lén à? Có tôi ở đây, không có cửa đâu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 22/07/2017 23:38 (GMT+7) |