Thấy trong mắt Văn Dương hiện lên vẻ tinh ranh và đắc ý, Hạ Tưởng thở ra một hơi, kìm nén sự chán ghét trong lòng, cầm lấy bản khai trên tay, nhìn qua vài lần, cười nói:
– Cảm ơn Phó Giám đốc Văn. Phó giám đốc Văn quả làm một người tốt. Tôi sẽ điền vào biểu mẫu này, tranh thủ nhanh chóng tới siêu thị Giai Gia báo tin.
Văn Dương thân thiết vỗ bả vai Hạ Tưởng, nói:
– Vậy là được rồi. Người trẻ tuổi, ánh mắt phải nhìn lâu dài một chút, trời đất bên ngoài vẫn còn rộng lớn lắm. Đừng cảm ơn tôi, dù gì cũng là đồng nghiệp, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi mà. Còn nữa, phải nhanh một chút, nghe nói bọn họ cần người rất gấp. Tốt nhất sáng mai tới luôn đi, nói tên tôi ra, xếp một vị trí tốt là không thành vấn đề.
Quả thực là khẩn cấp muốn đuổi hắn ra khỏi công ty. Hạ Tưởng cố kìm lửa giận trong lòng, cầm bản khai trong tay, đột nhiên hỏi:
– Việc này trước tiên có cần phải nói với Giám đốc Lý một chút không?
Văn Dương sửng sốt, sắc mặt cứng lại, trong lòng mắng thầm: Mày ngu thật hay giả ngu. Tao là Phó Giám đốc, sao có thể kể cho Lý Đinh Sơn biết chuyện mình tự đào tường của công ty chứ? Đây không phải là tự tát vào mặt sao? Y hơi đổi sắc mặt, lại nói với vẻ thần bí:
– Việc này không nên chậm trễ. Hạ Tưởng, nghe tôi nói đi, trước hết báo danh, sau khi sự tình đã định thì nói với Giám đốc Lý cũng không muộn. Đến lúc đó Giám đốc Lý còn có thể ngăn cậu lại sao? Cậu xem hiện tại công ty lâm vào tình huống này, đến tôi còn không có tin tưởng, cậu mỗi ngày ngồi đây làm gì? Thanh niên ai không suy tính cho tiền đồ của mình? Tôi cũng là thấy cậu thành thực tin cậy mới giúp cậu một chút. Nếu cậu cảm thấy tôi làm điều thừa, vậy cứ coi như tôi chưa nói lời này.
Hạ Tưởng vẻ mặt áy náy, cúi đầu, dùng mũi chân vẽ hai vòng trên mặt đất, nói:
– Rất xin lỗi Phó Giám đốc Văn, sếp đừng trách tôi. Tôi nhất định sẽ giữ bí mật, lập tức điền vào bản khai, ngày mai tới báo tin.
Văn Dương hài lòng gật đầu:
– Như vậy mới đúng, chú ý giữ bí mật. Công việc này rất cạnh tranh đó, nghe nói lương tháng 1500 tệ.
Ở năm 1998, lương bình quân tháng của thành phố Yến chỉ là 300-500 tệ, 1500 tệ tuyệt đối là lương cao.
Hạ Tưởng vẻ mặt thành khẩn nói:
– Đa tạ Phó Giám đốc Văn, tôi sẽ nhớ kỹ sự giúp đỡ này. Có rảnh nhất định mời sếp ăn cơm.
Chờ Hạ Tưởng rời khỏi phòng, nụ cười trên mặt Văn Dương lập tức biến mất không còn, trên mặt hiện lên thần sắc đắc ý dạt dào. Một thằng ranh ngu ngốc, cho mày cái hố mày còn tưởng là chỗ tốt liều mạng nhảy vào. Nếu thật sự ngã chết thì đừng trách người khác, phải tự trách mình quá ngu ngốc.
Tuy nhiên vừa nghĩ tới Tiếu Giai, tâm tình vui vẻ của Văn Dương lập tức trốn sạch không còn một mảnh. Tiếu Giai như một chiếc bánh bao mới ra lò còn nóng hổi, sạch sẽ thơm tho, xinh đẹp, đáng tiếc là hiện tại chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, hơi tiếp cận một chút sẽ nóng bỏng mồm. Văn Dương trái lo phải nghĩ một phen, cảm thấy không thể để tiện nghi cho Tiếu Giai như vậy. Ở thành phố Yến, Tiếu Giai không quen không thân ai, cho dù hắn cưỡng ép, sau đó ném cho mấy vạn tệ, chẳng phải là thừa sức bịt mồm lại sao?
Văn Dương âm trầm sắc mặt, nhe răng cười độc ác.
Hạ Tưởng trở lại chỗ ngồi, điền vào biểu mẫu xong liền đặt xuống, đã thấy Văn Dương gõ cửa phòng Tiếu Giai. Tiếp đó Tiếu Giai đi theo Văn Dương vào phòng làm việc của y, vừa mới đóng cửa không lâu, chợt nghe bên trong truyền tới tiếng người cãi nhau kịch liệt.
Không phải Tiếu Giai lén khắc con dấu bị Văn Dương phát hiện chứ?
Hạ Tưởng đang muốn đứng dậy xem rốt cuộc là chuyện gì thì Cổ Hợp đã ở trên lầu dậm chân mấy cái, hô to:
– Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ? Muốn ầm ĩ thì ra ngoài mà đi, đừng có ở trong này ảnh hưởng tới người khác!
Cổ Hợp kêu lên khiến bên trong im lặng, sau một lát, Văn Dương vẻ mặt xanh mét từ trong đi ra, thở phì phì đóng sập cửa lại. Tiếu Giai thì sắc mặt không đổi từ trong đi ra, thấy Cổ Hợp ở đó, cũng không đi tới mà chỉ lặng lẽ mỉm cười với Hạ Tưởng, còn vụng trộm làm một tư thế “OK”.
Cổ Hợp phát hiện điều gì đó, nhìn Hạ Tưởng rồi lại nhìn Tiếu Giai, bật cười ha hả:
– Có phải ngại tôi làm kỳ đà cản mũi hay không? Hạ Tưởng, cẩn thận một chút, Tiếu Giai thật sự lợi hại đó, là một người không bao giờ chịu thiệt đâu.
Tiếu Giai lạnh lùng nói:
– Đừng có mà nói bậy trước mặt người ta.
Rất nhanh tới lúc hết giờ, Cổ Hợp lại gọi điện thoại cho Lý Đinh Sơn, sau đó xuống lầu nói với Hạ Tưởng:
– Lý Đinh Sơn đang chờ họ ở Sở Phong Lâu.
Sở Phong Lâu ở phía bắc đại lộ Bằng Hữu, là trung tâm ẩm thực được quy hoạch của thành phố Yến vào năm 2000, tuy nhiên hiện tại đoạn đường này vẫn còn khá lạnh lùng, chưa ra hình ra hồn gì cả, mới chỉ có hai, ba khách sạn, nhà hàng. Hạ Tưởng và Cổ Hợp chạy tới nơi vừa đúng bảy giờ tối, lẽ ra đúng giờ ăn cơm là tấp nập nhất, tuy nhiên trước cửa Sở Phong Lâu lại có thể giăng lưới bắt chim, chỉ có hai, ba chiếc xe đang đỗ. Tiểu thư đón khách mặc áo sườn xám xẻ tà cao cao uể oải đứng dựa cửa, ngẩng đầu nhìn trời sao.
Lý Đinh Sơn ở căn phòng trên lầu hai. Khi Hạ Tưởng và Cổ Hợp tới, trong phòng chỉ có một mình Lý Đinh Sơn đang hút thuốc. Vẻ mặt gã tiều tụy, tóc rối bời, trông cực kỳ mệt mỏi. Hạ Tưởng vừa nhìn đã thấy động tâm, nói vậy hôm qua gã đi gặp Cao Hải cũng không được chuyện gì tốt. Nếu không có chuyện tốt, vậy có lẽ đã xảy ra vấn đề.
Quả nhiên vừa thấy mặt Hạ Tưởng, Lý Đinh Sơn liền mở miệng hỏi:
– Chuyện Lý Khai Lâm phải điều đi có thể tin được bao nhiêu phần?
Lý Đinh Sơn nóng nảy, sự tình không ngoài dự tính của Hạ Tưởng, vẫn đúng như quỹ đạo đã tính trước. Trong trí nhớ của Hạ Tưởng, sau khi Lý Khai Lâm điều đi không tới nửa tháng, công văn phê duyệt đất tới tay, chỉ tiếc rằng lúc đó Lý Đinh Sơn đã không có tài chính để làm.
– Tám mươi phần trăm!
Kỳ thật chuyện Lý Khai Lâm điều đi là chắc chắn, hiện tại chi nhánh ngân hàng hẳn là đã có công văn, chỉ chờ tới thời cơ là tuyên bố. Lý Đinh Sơn quá biết chế độ chính sách, chỉ có điều quan tâm quá sẽ bị loạn, muốn nắm lấy cây rơm cứu mạng cuối cùng.
Hạ Tưởng lại muốn rút nốt cây rơm này của Lý Đinh Sơn, làm cho gã mau chóng tắt hết hy vọng.
– Phê duyệt đất còn chưa thông qua, Cao Hải nói phải đệ trình lần nữa. Cho dù có anh ta ở giữa chu toàn, mau chóng trình Thị trưởng thẩm tra thì cũng phải một tháng sau mới có kết quả. Nếu vậy trước khi Lý Khai Lâm điều đi, phải tìm kiếm nguồn đầu tư càng sớm càng tốt mới được. Hạ Tưởng, cậu có ý tưởng gì không, nói nghe một chút.
Hạ Tưởng liếc Cổ Hợp một cái. Cổ Hợp đang cầm ấm trà rót nước cho Lý Đinh Sơn, trong ánh mắt không che dấu nổi vẻ kinh ngạc, hiển nhiên là không ngờ Lý Đinh Sơn lại trịnh trọng trưng cầu ý kiến Hạ Tưởng. Theo Cổ Hợp nghĩ, Lý Đinh Sơn tìm Hạ Tưởng tới ăn cơm chỉ là vì muốn có thêm người tiếp khách, nhưng thật không ngờ đúng là Lý Đinh Sơn có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Hạ Tưởng.
– Giám đốc Lý, xin thứ cho tôi nói thẳng, dự án màn hình tinh thể lỏng cỡ lớn hiện tại đang gặp cửa ải khó khăn rất lớn. Cho dù có thể triển khai, tìm được tài chính, tôi cảm thấy tương lai cũng không quá tốt, về sau không chừng còn có thể lâm vào khốn cảnh hơn nữa. Không bằng hiện tại thu tay lại còn kịp.
Hạ Tưởng cũng không khách khí, nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng mình, không muốn cho Lý Đinh Sơn một tia hy vọng. Bởi vì hắn hiểu, Lý Đinh Sơn hy vọng càng cao thì cuối cùng thất vọng sẽ càng lớn.
Dao sắc chặt đay rối là một loại dũng khí, cũng là một loại trí tuệ.
Lý Đinh Sơn dường như lập tức già đi rất nhiều, ngồi co rút trên ghế, khoát tay nói:
– Thu tay lại? Thu như thế nào, bỏ như thế nào? Hiện tại tôi đã không còn đường rút lui.
– Nơi này không có người ngoài, tôi xin lớn mật nói một câu…
Hạ Tưởng nhìn Cổ Hợp bên cạnh, khẽ mỉm cười nói:
– Lần trước tôi có nghe Cổ Hợp nói, mạng lưới quan hệ của Giám đốc Lý rất rộng, có bạn học cũ là quan lớn ở tỉnh… Có lẽ theo chính trị là một lựa chọn không tồi. Với mạng lưới quan hệ của Giám đốc Lý, một khi tiến vào quan trường, không tới vài năm sẽ là một Thị trưởng.
Rất nhiều việc của Lý Đinh Sơn đều là do Cổ Hợp lộ ra. Kỳ thật Cổ Hợp cũng hy vọng Lý Đinh Sơn có thể đi theo chính trị. Dù sao ở cơ quan chính phủ, cho dù thu nhập có thấp một chút nhưng ít nhất gã cũng sẽ nước lên thì thuyền lên. Là người tâm phúc bên cạnh Bí thư huyện ủy, cho dù chỉ là một lái xe cũng sẽ có rất nhiều người nịnh bợ. Nhà Cổ Hợp ở nông thôn, càng có xu hướng ham thích quyền lực. Tuy nhiên trình độ và tầm nhìn của gã có hạn, rất nhiều việc không thể nhìn thấu được, cũng không dự tính trước được, chỉ mù quáng đi theo Lý Đinh Sơn, sẽ không ảnh hưởng tới ý tưởng của Lý Đinh Sơn.
Bị ánh mắt của Hạ Tưởng ám chỉ, Cổ Hợp hiểu ý hôm nay là cơ hội hiếm có, gã cũng kiên trì nói theo Hạ Tưởng:
– Đúng vậy, tôi cũng biết Giám đốc Lý có quan hệ tốt như vậy mà không tận dụng, thật là đáng tiếc. Tôi có một chiến hữu là lái xe cho một chủ tịch xã, lương tháng chỉ 150 tệ nhưng vênh váo vô cùng, như thể chính hắn là một quan lớn vậy, mỗi lần tôi trở về đều khoác lác trước mặt tôi…
Lý Đinh Sơn khoát tay ngắt lời Cổ Hợp:
– Cổ Hợp đừng nói nữa, nghe Hạ Tưởng nói. Triêu Độ đã nói chuyện này với tôi, để anh ta ra mặt tác động, cho tôi tới huyện Giao làm Bí thư huyện ủy. Bởi vì tôi có quan hệ với tỉnh ủy, cấp bậc và kinh nghiệm đều đủ, anh ta tác động cũng không khó khăn. Đi theo chính trị cũng không phải là không thể, tuy nhiên hiện tại tình huống có chút phức tạp, không phải một hai câu là có thể nói được rõ ràng. Hơn nữa cho dù làm Bí thư huyện ủy thì cũng có thể vài năm sau lại bị gạt sang một bên không dùng đến, bị đẩy tới một bộ môn râu ria nào đó dưỡng lão.
Hạ Tưởng biết Lý Đinh Sơn lo lắng cái gì…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 22/07/2017 23:38 (GMT+7) |