– Tôi là Hạ Tưởng. Cao huynh là người nổi tiếng, bận rộn thì có vài việc không nhớ cũng là bình thường.
Hắn quay đầu lại nói với Hà Minh:
– Đều là người một nhà mà. Hà Minh, cho tôi chút mặt mũi rồi bỏ qua chuyện này được không? Hôm nào tôi mời anh ăn cơm, gọi thêm cả Thù Lê nữa?
Hà Minh không nể mặt Hạ Tưởng thì cũng phải nể mặt Tào Thù Lê. Nghe Hạ Tưởng nói đến nước này thì y cũng không thể không biết xấu hổ mà viết đơn phạt. Y lắc đầu:
– Dù sao cũng chỉ là đè vạch sơn nên bỏ qua. Cậu cũng đừng trách tôi, vừa nãy tôi đúng là rất tức giận.
Hạ Tưởng cũng biết chuyện Hà Minh vừa gặp phải nên thở dài nói:
– Ai mà lại kiêu căng như vậy, nghe giọng điệu của y đúng là khó nghe, giống như ở cả tỉnh Yến này y muốn làm gì cũng được vậy. Đúng rồi, Hà ca từ giấy mấy giấy thông hành xe có biết y họ gì không?
Hạ Tưởng làm như vậy chính là muốn Hà Minh nói ra Vũ Phái Dũng để xem Cao Kiến Viễn có phản ứng như thế nào?
Hà Minh nghe thấy việc này liền mắng to:
– Mẹ nó chứ, mấy tờ giấy thông hành rất đặc biệt. Ai bảo trên xe của hắn có cả giấy ra vào Tỉnh ủy nữa chứ, tôi ăn no không có việc đi ngăn hắn sao? Nghe nói hắn hình như họ Vũ, còn cụ thể là nhân vật lớn nào thì tôi không biết. Dù sao không phải con của Bí thư tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh. Mặc kệ hắn là ai mà trên đường có vẻ mặt như vậy đúng là không có tố chất.
– Tố chất của người này đúng là có vấn đề.
Cao Kiến Viễn chỉ nói một câu về cảm nhận của mình với Vũ Phái Dũng, sau đó y liền chuyển đề tài.
– Anh Hạ có thể giới thiệu cô đây để làm quen một chút được không?
Liên Nhược Hạm không đợi Hạ Tưởng mở miệng nói đã đi lên khoác tay Hạ Tưởng rồi cười nói:
– Cao Kiến Viễn phải không? Tôi là Liên Nhược Hạm, là bạn gái của Hạ Tưởng, rất vui được biết anh.
Mặt Cao Kiến Viễn không đổi nhưng trong mắt lại lộ ra một tia thất vọng. Chẳng qua y vẫn rất phong độ hơi khom người mà nói:
– Chào tiểu thư Liên. Tôi họ Cao, tên Kiến Viễn, tốt nghiệp đại học Anh. Không biết có vinh hạnh làm bạn của cô hay không?
Hạ Tưởng bị Liên Nhược Hạm khoác tay như vậy. Hắn và Hà Minh đều mặc áo cộc tay nên tay hai người trực tiếp chạm vào nhau. Một cảm giác mịn màng khác thường truyền tới, chẳng qua Hạ Tưởng đang trong phúc mà không thể hưởng. Liên Nhược Hạm này sao lại làm khổ hắn chứ?
Vô duyên vô cớ lại làm cho hắn có một tình địch là con Bí thư tỉnh ủy, hơn nữa còn tự nhận là bạn gái của hắn trước mặt Hà Minh. Hà Minh lại là bạn của Tào Thù Lê. Nếu như rơi vào tai Tào Thù Lê, đến lúc đó không chừng cô sẽ gọi thêm Mễ Huyên – một người mà chỉ e là thiên hạ không loạn, thì chắc chắn bọn họ sẽ nghĩ ra biện pháp dằn vặt hắn.
Hạ Tưởng đang định mở miệng thanh minh thì cảm thấy tay rất đau làm hắn thiếu chút nữa kêu lên. Không ngờ Liên Nhược Hạm lại cấu hắn. Hắn lập tức nhớ tới thủ đoạn của Tiếu Giai lần trước ở Huyện Bá và thầm nghĩ không biết có phải phụ nữ trời sinh đã biết dùng móng tay cấu người không. Móng tay sắc nhọn lướt trên da thịt đúng là rất đau.
Liên Nhược Hạm khẽ cúi xuống nhỏ giọng nói vào tai hắn:
– Anh mà dám nói lung tung thì tôi liền làm loạn, anh có tin không? Để anh làm tấm bia một chút có sao, đồ hẹp hòi.
Tấm bia? Cao Kiến Viễn không phải là mũi tên mà là pháo lớn mà? Hạ Tưởng nghĩ thầm có lẽ Liên Nhược Hạm không biết Cao Kiến Viễn là ai. Hạ Tưởng biết rõ ở tỉnh Yến này không ai có thể động tới Cao Kiến Viễn, chứ đừng nói hắn bây giờ chỉ là thư ký của Bí thư huyện ủy mà thôi. Dù là thư ký của Chủ tịch tỉnh cũng không thể trêu vào con của Bí thư tỉnh ủy.
Khó chịu nhất là ơn của người đẹp, điều này thật là chí lý.
Nhưng việc đến nước này thì hắn đúng là không biết nói gì, vì thế đành phải thật thà cười cười.
Lúc chào từ biệt thì Cao Kiến Viễn đã viết một số điện thoại di động lên trên đó, hơn nữa còn nghiêm túc mời Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm dùng cơm. Kết quả Liên Nhược Hạm lại không suy nghĩ gì mà lập tức từ chối. Điều này làm cho Hạ Tưởng rất buồn bực. Cơ hội tốt để tiếp cận Cao Kiến Viễn đến vậy mà bị Liên Nhược Hạm nhẫn tâm đánh mất.
Cao Kiến Viễn vừa đi, Hạ Tưởng có chút không chịu nổi ánh mắt cổ quái của Hà Minh nhưng cũng không tiện giải thích nên đành chào tạm biệt. Hạ Tưởng lái xe, Liên Nhược Hạm nhàn hạ ngồi ở ghế bên không nói gì. Đi được một đoạn khá xa, Hạ Tưởng mới dừng xe ở chỗ có biển cho đỗ rồi rất khó chịu nói:
– Tiểu thư Liên Nhược Hạm, nhờ cô lần sau đừng tùy hứng như vậy có được không? Cô muốn từ chối Cao Kiến Viễn thì cũng có bao nhiêu cách, vì sao cứ muốn lôi tôi ra làm bia đỡ đạn?
Liên Nhược Hạm cười nói:
– Sao vậy? Biết hắn là con của Cao Thành Tùng nên sợ ư? Anh nếu sợ hắn thì sao không sợ tôi?
Lời này đúng là không có lý lẽ, Hạ Tưởng bất đắc dĩ cười cười:
– Cô đã biết hắn là ai thì cũng biết chuyện các người là thần tiên đánh nhau có liên quan gì tới tôi? Tôi chỉ là một thư ký của Bí thư huyện ủy, là một cán bộ cấp Phó phòng mà thôi.
Liên Nhược Hạm lộ rõ vẻ không vui mà nói:
– Nói thật cho anh biết đó, Cao Kiến Viễn nếu muốn xử anh thì còn mất chút công sức. Nhưng tôi muốn xử lý anh chỉ là một câu nói.
Hạ Tưởng cũng bị thái độ không thèm để ý gì của Liên Nhược Hạm làm cho tức. Nghĩ tới quan hệ của mình và cô ả không phải bạn, không phải kẻ thù, nghĩ đến thái độ không xa không gần của cô nên tức giận nói:
– Tôi ở trong mắt cô tuy là nhỏ bé không bằng một ngón tay của cô, nhưng tôi cũng muốn nói cho cô biết là tôi không phải là tượng đất cô muốn làm gì thì làm. Cùng lắm mọi người vỗ tay rời đi. Cô có giỏi thì cô xử lý tôi đi, sẽ có một ngày tôi khiến cô hối hận.
Hạ Tưởng không ngờ Liên Nhược Hạm lại nở nụ cười, cô dịu dàng nói:
– Một người vẫn luôn trầm ổn, chín chắn không tức giận mà cũng có lúc thú tính bộc phát sao? Vậy tôi cảm ơn anh vừa nãy ra mặt giúp tôi có được không?
Thấy Hạ Tưởng vẫn không nói gì, Liên Nhược Hạm cười cười rất vui vẻ mà nói:
– Đường đường là nam nhi đại trượng phu không ngờ lại hẹp hòi như phụ nữ, đúng là hiếm thấy. Được rồi, tôi biết anh có việc cần đi gấp, tối nay tôi sẽ tìm cô bé Lê, tôi sẽ giải thích chuyện hôm nay với cô ấy.
Hạ Tưởng thực ra cũng không phải cố ý ra vẻ tức giận Liên Nhược Hạm, mà là không muốn luôn bị cô kéo đi đâu thì đi. Dù sao hắn cũng không rõ cô sao cứ đi theo hắn, không biết mục đích thật của cô là gì. Mặc dù nhìn qua Liên Nhược Hạm không có ác ý, lại nói hắn cũng không dễ bị người tính kế. Chẳng qua lai lịch của cô vẫn không rõ ràng, không chừng sẽ liên quan tới lợi ích phương nào đó nên hắn không thể không cẩn thận làm việc.
Hắn ra vẻ tức giận với Liên Nhược Hạm cũng là thử.
Sau khi Liên Nhược Hạm đi, Hạ Tưởng gọi điện cho Lý Hồng Giang bảo y đặt phòng ở khách sạn. Lý Hồng Giang nói đã sớm đặt ở khách sạn Đại Trạch Môn, chỉ chờ hắn gọi là lập tức tới. Hạ Tưởng khá hài lòng với hiệu quả làm việc của Lý Hồng Giang. Hắn liền hẹn Lý Hồng Giang thời gian gặp mặt.
Đại Trạch Môn nằm ở đường An Định, dưới chân cầu vượt. Chẳng qua bình thường kinh doanh khá tốt, khách sạn này lại chính cống nguồn gốc Bắc Kinh, lại có những món ăn như vịt nướng, thịt pha lê… chính cống Bắc Kinh, đúng là dựng lên một ngọn cờ tại Thành phố Yến. Khi Hạ Tưởng đến nơi thì Lý Hồng Giang đã sớm chờ ở cửa:
– Thư ký Hạ đến rồi à, tôi cũng vừa mới tới.
Thực ra Hạ Tưởng đã sớm nhìn ra Lý Hồng Giang ngồi trong sảnh chờ. Bây giờ y làm ra vẻ vừa tới và đi ra đón cũng coi như tỏ vẻ coi trọng, điều này làm Hạ Tưởng có ấn tượng tốt hơn đối với Lý Hồng Giang. Hạ Tưởng cũng cho rằng Lý Hồng Giang đáng làm bạn.
Hai người vào phòng và gọi một ấm trà. Hạ Tưởng không đi vòng vo mà thẳng vào vấn đề:
– Giám đốc Lý có nghe nói tới Công ty xây dựng Phương Nam không?
Lý Hồng Giang từ sau khi biết Hạ Tưởng là thư ký của Bí thư huyện ủy, bây giờ là cán bộ cấp Phó phòng thì trong lòng đúng là càng thêm kính trọng và thân thiết hơn với Hạ Tưởng. Y là Giám đốc chi nhánh của Công ty Xây dựng số 2, mà Công ty Xây dựng số 2 là cấp Quận nên giám đốc của chi nhánh là cấp phòng. Lý Hồng Giang hơn Hạ Tưởng chục tuổi mà lại thích thăng quan nên hiểu rõ đạo trong quan trường. Hạ Tưởng là thư ký của Bí thư huyện ủy, lại làm ở cơ sở thì điển hình là người rất có tiền đồ. Không giống như y cũng là cấp phòng nhưng chỉ là cấp bậc ở công ty nên sao có thể so sánh được với cơ quan bên Đảng và chính quyền.
Hơn nữa y cũng biết Hạ Tưởng là bạn trai của con gái Giám đốc sở Tào. Người này lại không ở bên cạnh Giám đốc Tào mà cùng một Bí thư huyện ủy xuống huyện, đây không phải xuống cơ sở rèn luyện thì là cái gì? Theo y thấy thì thấy thì chỗ dựa của Hạ Tưởng đúng là rất sâu và rộng. Có Bí thư huyện ủy và Giám đốc sở, bây giờ lại giới thiệu Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố cho y làm quen. Hạ Tưởng này tuổi không cao mà sao lại có chỗ dựa ở cả ba cấp huyện, thành phố, tỉnh vậy?
Lý Hồng Giang vừa hâm mộ vừa rất hưng phấn. Y cảm thấy may mắn vì có thể làm bạn với Hạ Tưởng.
– Nghe nói đến, một công ty nhỏ không được xếp hạng, một công ty không tài chính, không kỹ thuật, không tư chất không đáng để nhắc tới. Công ty xây dựng Phương Nam đã từng đề nghị sát nhập vào Công ty Xây dựng số 2 của tôi nhưng Công ty Xây dựng số 2 đã từ chối.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 22/07/2017 23:38 (GMT+7) |