Quan Trường - Quyển 1

Phần 28

Hơn bốn giờ Văn Dương đến công ty. Thấy Hạ Tưởng, đầu tiên y ngẩn ra, sau đó không hài lòng nói:
– Hạ Tưởng, cậu đến văn phòng tôi, tôi có việc nói với cậu.

Hạ Tưởng thản nhiên nói:
– Được, tôi vừa lúc có việc cần bàn với Phó Giám đốc Văn.

Hạ Tưởng bình tĩnh như vậy làm Văn Dương sửng sốt, trong lòng không vui. Y mở cửa ngồi xuống ghế rồi nói giọng kênh kiệu:
– Cậu đến siêu thị Giai Gia chưa? Đã nói chuyện với Phùng Húc Quang chưa? Nếu cậu không quý trọng cơ hội trước mặt thì trả lại tôi tờ biểu kia. Chờ siêu thị Giai Gia làm ăn tốt thì cậu sẽ thấy mình không thức thời.
Văn Dương nhíu mắt thành hình tam giác, lạnh lùng nhìn Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng không hề có ý nhân nhượng. Hắn không trả lời câu của Văn Dương mà hỏi lại một câu:
– Giám đốc Lý muốn theo chính trị, bảo anh tiếp nhận công ty, vì sao anh không biết điều?

Văn Dương tức giận đập bàn:
– Hạ Tưởng, mời cậu chú ý thân phận của mình, đây là thái độ gì mà dám nói với tôi như vậy?

Hạ Tưởng ngồi dựa lưng vào ghế, thuận tay lấy quyển sách mở ra và nói:
– Phó Giám đốc Văn, anh khác với Giám đốc Lý. Giám đốc Lý là người có lý tưởng và có nguyên tắc. Anh lại là kẻ hám tiền, vì kiếm tiền mà không từ thủ đoạn. Anh không thích hợp với quan trường. Quan trường chỉ hại anh, anh sẽ không thể phát triển. Anh năm nay đã 36 tuổi mà mới là cấp phòng, nếu xuống huyện thì làm một Trưởng phòng có tiền đồ gì? Anh nếu có năng lực theo chính trị thì sẽ không thể mãi không phát triển lúc ở tỉnh đoàn. Thực ra bây giờ anh có lựa chọn tốt nhất là tiếp quản công ty, là người đứng đầu. Nếu công ty kinh doanh tốt thì anh còn được ít lợi ích sao?

Hạ Tưởng cười cười rất tự nhiên, như có như không, không hề e ngại nói ra. Lời của hắn như lưỡi dao sắc bén đâm vào tim Văn Dương.

Văn Dương lộ rõ vẻ tức giận, người như hóa đá không nhúc nhích, mắt như tóe lửa nhìn chằm chằm Hạ Tưởng như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương. Miệng há hốc một lúc không nói thành lời.

Hạ Tưởng biết Lý Đinh Sơn có trái tim hơi mềm, không thể nhẫn tâm với người quen, không thể nói lời ác nên mới giao việc thuyết phục Văn Dương cho hắn làm. Hạ Tưởng cũng hiểu Văn Dương là kẻ có lợi là muốn dính vào. Chỉ cần có lợi thì y sẽ thuận thế mà lên, không cần biết liêm sỉ. Muốn thuyết phục y thì có khác gì bảo con chó bỏ khúc xương trong miệng. Cho nên hắn không nói lý với Văn Dương mà ra đòn cảnh cáo.

Kẻ ác phải dùng biện pháp ác.

Còn một điều làm Hạ Tưởng biết là tuyệt đối không thể để Văn Dương đi theo bên cạnh Lý Đinh Sơn. Cái khác không nói, chỉ từ việc hắn viết trộm thư là có thể kết luận Văn Dương là quả bom bên cạnh Lý Đinh Sơn. Với sự tham lam của y, ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện và sẽ kéo Lý Đinh Sơn xuống nước. Tống Triêu Độ thất thế, Lý Đinh Sơn bảo vệ bản thân còn phải cẩn thận. Nếu xảy ra chuyện thì không phải cho Cao Thành Tùng cơ hội trả đũa sao? Phải loại Văn Dương ra khỏi vòng tròn của Lý Đinh Sơn, việc này không có lựa chọn khác.

Văn Dương tức giận run lên, không ngờ thằng Hạ Tưởng mà y nghĩ là con kiến lại dám chỉ trích mình không biết điều, nỗi nhục này sao có thể nhịn. Y cầm chén trà ném đi, “Bốp” một tiếng, nước trà làm ướt bàn, ướt ống tay áo y mà y không phát hiện ra. Y đứng dậy chỉ vào mặt Hạ Tưởng mà hung dữ nói:
– Mày là gì mà nói này nói nọ tao? Trong mắt tao mày không là gì cả. Tao nói một câu là có thể để công ty đuổi mày, là có thể khiến Phùng Húc Quang không cần mày. Mày còn dám tinh tướng với tao xem tao có cho mày chết không.

Hạ Tưởng ngồi không động, thậm chí còn bắt chân lên không hề sợ hãi, hắn không thèm để ý đến sự uy hiếp và điên cuồng của Văn Dương. Đối với một kẻ ngu dốt, không có trình độ thì không để ý đến còn hiệu quả hơn là đánh trả. Quả nhiên Văn Dương càng tức hơn:
– Hạ Tưởng, mày, mày cút ra khỏi phòng cho tao. Lập tức thu dọn các thứ của mày và cút.

Hạ Tưởng đứng lên và sửa lại quần áo, sau đó thản nhiên nói:
– Tôi có phải đi hay không là do Giám đốc Lý quyết định. Siêu thị Giai Gia là do Tổng giám đốc Phùng quyết định. Cho nên tôi khuyên anh đừng phí công. Bớt giận đi, Phó giám đốc Văn, tức sẽ hại người đó.

Văn Dương thấy Hạ Tưởng không coi mình vào đâu thì rất tức. Y túm lấy hắn, gần như hét lên:
– Thằng ranh, mày có giỏi thì đừng đi. Tao bây giờ gọi cho Phùng Húc Quang, mày chờ.

Nếu có người ngoài thấy người đàn ông trung niên gần 40 bị tên thanh niên 23 tuổi làm tức đến luống cuống tay chân. Càng làm người ta ngạc nhiên là thanh niên kia có vẻ không giận mà bình tĩnh đứng đó, để mặc người đàn ông kia gọi điện, còn rất kiên nhẫn bảo đối phương đừng gấp, không nên ấn nhầm. Đúng là không thể hiểu nổi.

Văn Dương gần như tức nổ phổi. Phùng Húc Quang vừa nghe điện, y lớn tiếng nói:
– Phùng Húc Quang, tôi là Văn Dương. Hạ Tưởng lần trước tôi giới thiệu cho anh, anh có quyết định dùng hắn không? Nghe tôi nói, thằng này chọc tức tôi, hắn chẳng là con mẹ gì mà còn dám ra vẻ với tôi, dám uy hiếp tôi. Anh lập tức đuổi hắn, còn nói với tất cả bạn bè kinh doanh của anh không ai được thuê Hạ Tưởng. Nó là thằng khốn.

Văn Dương nói mà nước bọt bay tung tóe, lớn tiếng nói với điện thoại. Hạ Tưởng đứng bên thấy thế thì khẽ lắc đầu. Văn Dương như vậy mà cùng Lý Đinh Sơn đến huyện mà không thành một tên ác bá thì còn gì nữa? Có Văn Dương ở bên, con đường chính trị của Lý Đinh Sơn càng thêm khó khăn. Văn Dương ngoài việc làm loạn thì không có tác dụng gì.

Lúc trước khi Lý Đinh Sơn lập công ty thì sao lại nhìn trúng người này? Bị Hạ Tưởng nói vài câu đã tức như vậy, không biết nhẫn nhịn gì cả thì bảo sao thất bại ở Tỉnh đoàn. Nói đi lại nói lại, tính cách của y như vậy thì dù là kinh doanh hay quan trường mà thành công mới là lạ.

Giao công ty rối ren này cho y, cho y một vòng tròn mà nhảy loạn. Hạ Tưởng vốn không đành lòng, chẳng qua thấy Văn Dương như vậy, chút cảm thông trong lòng hắn đã biến mất. Hạ Tưởng khoanh tay đứng đó xem Văn Dương có thể làm gì.

Văn Dương nói một tràng, cơn giận vẫn chưa hết. Văn Dương cười cười đầy hung ác, hưng phấn nói:
– Chơi tao ư, tao cho mày chết.

Hạ Tưởng gật đầu:
– Tôi đang chờ xem Tổng giám đốc Phùng nói gì.

Văn Dương đổi điện thoại từ tai phải sang tai trái. Có thể thấy rõ vết đỏ trên tai trái y, đây là ép mic vào tai quá mạnh gây ra. Y không nói gì, vẻ mặt từ tức giận sang thành ngạc nhiên, không thể tin nổi. Đột nhiên, y dập mic vào điện thoại, “rầm” một tiếng. Điện thoại và một vài văn bản bị y gạt xuống đất, y đá vào ghế và mắng:
– Cái mẹ gì thế này, giở trò với tao sao. Nói cái gì bạn là bạn, kinh doanh là kinh doanh, hai chuyện khác nhau? Hai cái mẹ mày.

Hạ Tưởng có thể nhịn nhưng cũng không chịu nổi Văn Dương không có bản lĩnh mà lại tinh tướng. Hắn sa sầm mặt nói:
– Văn Dương, đừng trách tôi không nhắc anh. Anh nhận công ty là việc rất tốt đối với anh, vừa lúc có thể che giấu hành vi phạm pháp của anh. Nếu không anh mà rời khỏi công ty hoặc để kẻ khác tiếp nhận và tra rõ các khoản tiền thì cẩn thận anh sẽ chết đó.

Nếu đã trở mặt thì không việc gì phải nhân nhượng. Đối với loại người như Văn Dương chỉ có thể đánh cho đau, đánh phải sợ, túm lấy nhược điểm của y thì mới khống chế được y. Hạ Tưởng không thèm để ý đến vẻ mặt hoảng sợ và bỉ ổi của Văn Dương, lạnh lùng nói như đâm vào tim đối phương:
– Còn nữa, về sau đừng có ý đồ với Tiếu Giai, chỉ cần chúng ta dựa theo quy định làm việc thì sẽ bình an vô sự, nếu không…

Từ văn phòng Văn Dương đi ra, Hạ Tưởng hít sâu một hơi và thấy vừa nãy có chút kích động, thiếu chút nữa đã cãi nhau với Văn Dương. Loại người này không đáng để hắn tức, xem ra phải chú ý một chút, kiềm chế một chút. Chiêu lợi hại nhất không phải la hét mà là đánh giá sau lưng. Nếu không phải hắn âm thầm nắm giữ việc Văn Dương viết thư, sớm đạt được quan hệ tốt với Phùng Húc Quang, lại được Lý Đinh Sơn tin thì Văn Dương muốn xử lý một thằng sinh viên mới ra trường sẽ tạo cho hắn một tổn thương không nhỏ.

Hạ Tưởng lên tầng thì mới phát hiện cả Lý Đinh Sơn và Cổ Hợp đều ở đây, thấy Hạ Tưởng bọn họ không nhịn được cười. Lý Đinh Sơn không tiện cười Hạ Tưởng, Cổ Hợp lại khác, y nắm vai Hạ Tưởng:
– Được đó ông em, làm Văn Dương tức đến độ nhảy lên nhảy xuống mà còn bị chú xử lý. Giám đốc Lý nói đúng, quen Văn Dương lâu như vậy nên không tiện nói với hắn, chỉ có chú mới làm hắn phải ngoan ngoãn. Đúng là Giám đốc Lý nói chuẩn.

Nhìn Lý Đinh Sơn đang bình tĩnh hút thuốc, trên mặt nở nụ cười đầy ẩn ý, Hạ Tưởng không khỏi có chút lo lắng và thầm nhắc mình tuyệt đối không được thấy Lý Đinh Sơn chỉ có vẻ yếu đuối. Y dù sao cũng là người phụ trách một tỉnh của tòa soạn cấp quốc gia, hàng năm quan hệ tốt với lãnh đạo tỉnh, thành phố, không phải người trong quan trường nhưng vẫn hơn người trong quan trường. Bề ngoài là người bên truyền thông nhưng thực sự đã là nửa quan. Có thể ngồi ổn ở chức phụ trách một tỉnh của tòa soạn năm sáu năm, đây không phải nhân vật bình thường.

Nếu về sau tiền đồ của mình gắn chặt với Lý Đinh Sơn thì trước mặt đối phương nhất định phải giữ sự kính trọng và khiêm tốn. Cho dù mình có năng lực, lại có thể nhìn xa nhưng tất cả phải lấy Lý Đinh Sơn làm chủ, tất cả phải suy nghĩ cho lợi ích của Lý Đinh Sơn. Nếu không trước khi mình có thể bay mà lại bị Lý Đinh Sơn ghét bỏ vậy đúng là trò cười cho thiên hạ. Tất cả những gì hắn vất vả làm lụng sẽ thành trò cười.

Không thể nói Lý Đinh Sơn bảo hắn thuyết phục Văn Dương là cố ý lợi dụng hắn, trong này còn có ý thử, thử năng lực và cách làm việc của hắn. Còn Lý Đinh Sơn có ý khác nữa thì hắn không thể hiểu. Chẳng qua hắn cũng càng thêm cẩn thận, mọi người có cùng lợi ích là đúng nhưng thân là cấp dưới thì lúc nào cũng phải nhớ ai là người cầm quyền.

Hạ Tưởng đẩy Cổ Hợp rồi cười hì hì nói:
– Đừng cười tôi, nếu không có ánh mắt sắc của Giám đốc Lý, tất cả mọi việc đều do Giám đốc Lý khống chế, tôi sao dám chống đối với Văn Dương? Hơn nữa có chút việc nhỏ phải do chúng ta ra mặt. Nếu mọi việc đều cần Giám đốc Lý ra tay thì cần cấp dưới như chúng ta làm gì?

Cổ Hợp cười ha hả nói:
– Chỉ một câu này của chú, tối nay tôi mời chú ăn cơm.

Lý Đinh Sơn lúc này rất hài lòng. Câu nói của Hạ Tưởng rất dễ nghe làm y yên tâm, nhìn Hạ Tưởng càng thêm khen ngợi. Y ra hiệu cho Cổ Hợp đóng cửa văn phòng, đứng lên và ngồi xuống ghế sô pha, lại bảo Hạ Tưởng và Cổ Hợp ngồi trước mặt mình. Y nói với giọng rất bình đẳng và nghiêm túc:
– Hạ Tưởng, Cổ Hợp, chuyện coi như đã xong. Nếu không có gì bất ngờ thì trong vòng hai tháng tôi sẽ đến huyện Bá của thành phố Chương Trình làm Bí thư huyện ủy. Bí thư có thể mang vài người đến, tôi tin hai người các cậu. Cổ Hợp làm lái xe, Hạ Tưởng đi theo tôi với thân phận thư ký. Hạ Tưởng tốt nghiệp đại học, Cổ Hợp tuy không có bằng cấp nhưng các cậu đi theo tôi sẽ không bị thiệt. Trong vòng nửa năm sẽ tranh thủ biên chế cho Cổ Hợp. Còn về Hạ Tưởng thì ít nhất cũng phải bước đến cánh cửa cấp Phó Trưởng phòng.

Đây là lần đầu tiên Lý Đinh Sơn hứa hẹn. Vẻ mặt y rất kiên quyết, trên người phát ra khí thế không thể nghi ngờ. Hạ Tưởng gật đầu tỏ thái độ:
– Cảm ơn Giám đốc Lý tin tưởng. Tôi nhất định dốc hết sức thay Giám đốc Lý giải quyết một số việc nhỏ.
Ý của Hạ Tưởng chính là Lý Đinh Sơn làm chủ.

Cổ Hợp quen tùy tiện nên không quen thấy Lý Đinh Sơn đột nhiên uy nghiêm như vậy, chẳng qua hắn vẫn nghiêm túc nói:
– Tôi theo Giám đốc Lý nhiều năm, đường về sau còn dài cứ xem hành động của tôi là được.

Lý Đinh Sơn đứng lên, cầm lấy ấm nước đi tưới cho cây Thu Hải Đường mà nói:
– Đáng tiếc tôi nuôi cây này hai năm, tôi đi chỉ sợ không ai cẩn thận chăm cho nó.

Y quay đầu nhìn Hạ Tưởng:
– Hạ Tưởng, cậu cho rằng Văn Dương có thể tiếp nhận công ty không?
– Chắc là có.

Hạ Tưởng biết quả bom cuối cùng hắn tung ra nhất định sẽ khiến Văn Dương sợ hãi. Vì không bị người phát hiện ra hành vi vi phạm pháp luật của mình, chọn tiếp nhận công ty là tốt nhất, y không có đường lui.

– Không phải chắc là, mà nhất định.
Lý Đinh Sơn bỏ ấm nước xuống rồi dùng khăn lau tay và châm một điếu thuốc lá:
– Hắn viết một số thư kiếm không ít tiền, tôi không trách hắn. Đi theo tôi mà không được lợi gì, hắn khó chịu là bình thường, tôi thả hắn một lần. Chẳng qua nếu dám lấy trộm danh nghĩa của công ty, còn lấy danh nghĩa tòa soạn báo mà viết thư thì phải dám làm dám nhận trách nhiệm. Giao công ty cho hắn khiến hắn biết thế nào là đau đầu. Trừng phạt như vậy đối với hắn không đáng gì, còn tốt hơn nhiều so với ngồi tù.

Cái gì? Trong lòng Hạ Tưởng dậy sóng. Thì ra Lý Đinh Sơn sớm biết Văn Dương thầm viết thư mà không nói gì. Nhìn như rộng lượng nhưng thực tế là chờ cơ hội tốt nhất. So sánh với Văn Dương vẫn luôn tinh tướng tự cho mình giỏi đúng là càng đáng thương và nực cười.

Lý Đinh Sơn ngồi xuống bàn làm việc, dựa vào ghế. Ánh mặt trời buổi chiều không quá sáng, trong làn khói thuốc làm mặt y có chút mơ hồ. Y nói tiếp:
– Hạ Tưởng, cậu gần đây đi lại khá gần Tiếu Giai thì biết chuyện Văn Dương viết thư là rất bình thường.

Hạ Tưởng giật mình, chẳng lẽ Lý Đinh Sơn đã biết Tiếu Giai cũng viết thư?
– Lẽ ra việc này tôi không nên khuyện cậu. Dù sao đây là việc riêng của cậu chẳng qua cậu về sau theo tôi, lại rời khỏi Thành phố Yến, Tiếu Giai là người quá linh hoạt khác so với sự bình tĩnh của cậu. Có lẽ hai người cùng nhau sẽ không có kết quả tốt. Tôi là người từng trải nên lấy thân phận trưởng bối khuyên cậu, Tiếu Giai không thích hợp với cậu.

Hạ Tưởng thầm thở phào nhẹ nhõm, hóa ra Lý Đinh Sơn lo việc hắn yêu Tiếu Giai, sợ hắn không chịu nổi sức hấp dẫn của Tiếu Giai. Nếu hắn là Hạ Tưởng chưa biết gì trước đây thì đúng là không chịu nổi sức quyến rũ từ cơ thể của Tiếu Giai. Nhưng bây giờ hắn lại khác, sẽ không dễ dàng bị Tiếu Giai quyến rũ, càng đừng nói yêu cô ta.
– Giám đốc Lý không cần lo lắng, tôi và Tiếu Giai chỉ là quan hệ bình thường, không yêu đương.

Hạ Tưởng thấy Cổ Hợp ở bên có chút khá ký quái liền biết Cổ Hợp âm thầm nói chuyện này. Hắn liền cười mắng:
– Cổ Hợp, có phải anh nhìn trúng Tiếu Giai?

Cổ Hợp vội vàng xua tay nói:
– Đừng kéo tôi vào. Tiếu Giai rất đẹp, tôi không dám nhìn trúng. Dù cô ta chú ý tôi, tôi cũng không dám cưới. Có bà vợ đẹp như vậy thì để đâu cũng không yên tâm, tổn thọ.

Lý Đinh Sơn cũng cười nói;
– Cổ Hợp còn chưa có đối tượng thích hợp phải không? Đi theo tôi nhiều năm như vậy đúng là làm ảnh hưởng đến việc kết hôn của cậu. Một thời gian nữa tôi nhất định thu xếp giúp cậu.

Cổ Hợp kêu lên:
– Sao lại lôi tôi vào, đây là nói tốt cho Hạ Tưởng. Tôi thấy cậu ta và Tiếu Giai đong đẩy nhau, có lẽ hai người đều có ý.

Cổ Hợp 27 tuổi mà vẫn độc thân, cứ nói giới thiệu bạn gái cho là y rất khẩn trương, có khi còn xấu hổ khiến Hạ Tưởng nghi ngờ y có phải vẫn còn trinh?

Hạ Tưởng là người đàn ông bình thường, đàn ông bình thường tiếp cận gái đẹp có suy nghĩ là chuyện bình thường. Chẳng qua có suy nghĩ không chứng minh được là có hành động. Bây giờ, Hạ Tưởng biết rõ hắn đang đi trên một sợi dây, vốn mỗi bước đi đã rất nguy hiểm, nếu như còn có một chút quan hệ gì với Tiếu Giai thì đó chính là tự nhiên thêm một cơn gió, không chừng cuốn lấy hắn vào không thể nhảy ra được.

Cổ Hợp trêu đùa mấy câu, Hạ Tưởng nhìn vẻ mặt tươi tỉnh của Lý Đinh Sơn liền yên tâm. Bọn họ không biết những gì Tiếu Giai làm.

Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên khiến ba người im lặng. Một giây sau vang lên tiếng gõ cửa, Văn Dương đẩy cửa đi vào.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 22/07/2017 23:38 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Miêu Nghị – Quyển 18
Phần 28 Lý Mặc Kim, Miêu Quân Di lơ lửng trên trời nhìn nhau, lòng thầm sợ hãi, không ngờ Miêu Nghị mạnh mẽ thiện chiến đến vậy. Dù thế nào thì quan niệm thế đạo một ngày làm sư suốt đời làm phụ rất khó xóa bỏ, Miêu Nghị có lợi hại đến mấy... ít nhất chưa tới bước cuối cùng thì Miêu Quân Di, Lý Mặc Kim không thể bỏ mặc Phong Bắc Trần được. Hai người vung kiếm cùng bay hướng Miêu Nghị. Người trốn xung quanh ngó nhau, lục tục lao lên trời đuổi theo. Thấy hậu phương là Miêu Nghị khống chế tử điêu truy sát lên, Phong Bắc Trần lòng nóng như lửa đốt...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Miêu Nghị – Quyển 2
Phần 28 Nói là đáng tiếc vì long câu, nhưng nghe giọng nói trong lời nói, dường như mơ hồ có chút ý vị đáng tiếc vì Hắc Thán trở thành vật cỡi của Ngưu Hữu Đức. Chu Đại Năng cảm khái một tiếng cũng không muốn nói nhiều gì, gọi một tên thủ hạ tới, dặn dò y trông coi vật cỡi của Miêu Nghị thật tốt, xoay người lại đưa tay mời Miêu Nghị: Ngưu huynh đệ mời! Miêu Nghị lại đưa tay lên trước mời. Chu Đại Năng cũng lười khách sáo với hắn nữa, vung tay một cái. Bởi vì người y lùn mà áo choàng quét đất, sải bước dẫn Miêu Nghị vào trong...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Địt vợ của đại ca giang hồ - Tác giả The Kid
Hùng và Yến là cặp vợ chồng cưới nhau đã lâu, họ sống rất hạnh phúc. Hùng làm ông chủ của một số cửa hàng lớn, anh còn là đại ca giang hồ khét tiếng. Còn Yến, một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng, chỉ ở nhà làm nội trợ. Vì là giang hồ nên Hùng có không ít kẻ thù, anh từng nhiều lần chạm trán các băng đảng giang hồ khác. Một cao thủ Taekwondo như Hùng thì hoàn toàn không ngán ai. Tối hôm đó, Hùng chạy về nhà, trên người anh bê bết máu. Một tên giang hồ đã đuổi theo Hùng vào tận trong nhà, hắn ta chính là Phong một trong những...
Phân loại: Truyện nonSEX

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng