Quan Trường - Quyển 1

Phần 37

Phó giám đốc sở nghiên cứu cũng là cán bộ cấp phó giám đốc sở. Phó giám đốc sở Giáo dục cũng là cán bộ cấp phó giám đốc sở, Phó thị trưởng Thành phố Yến cũng là cán bộ cấp phó giám đốc sở. Cùng là phó giám đốc sở nhưng khác nhau rất lớn.

Từ Kính hừ một tiếng rồi nói với tên Hắc Tử và tên gầy:

– Được rồi ông bạn. Người ta dù là cấp bậc hay thủ đoạn đều cao hơn chúng ta nhiều, nhận thua thôi.

Tôn An khịt khịt mũi không thèm để ý mấy người này. Y mặt mày nghiêm túc xua tay nói với mọi người xung quanh:

– Tản đi, đừng đứng đây xem nữa.

Sau đó y quay đầu lại thì mặt khác hẳn, cười hì hì nói với Tào Thù Lê:

– Thù Lê, có hài lòng với kết quả này không?

Tào Thù Lê rất khó chịu hừ một tiếng:

– May là Hạ Tưởng không bị thương nếu không tôi không tha cho anh. Được rồi, mau đi đi, đừng làm vướng mắt tôi. Đúng, bạn học Hạ Tưởng của tôi về sau có chuyện gì thì anh cứ dựa theo tiêu chuẩn đối xử với tôi mà giúp anh ấy, đừng để anh ấy chịu thiệt.

Tôn An ghen tị nói:

– Bạn học? Đừng giả vờ, lẩn lẩn trốn trốn không nói thật, nói thẳng là bạn trai không được sao? Anh bị em từ chối rất nhiều lần nên sớm quen chịu đả kích rồi. Chẳng qua nói đi lại nói lại, Thù Lê, chúng ta là bạn thuở ấu thơ, em thật sự không cân nhắc cho anh một chút sao?

Tào Thù Lê giơ tay, nhấc chân đá:

– Anh còn muốn ăn đòn hả? Đã quên lần trước xử lý anh như thế nào sao? Trưởng thành nên dám trả đòn và dám không nghe lời sao?

Tôn An giơ hai tay lên đầu hàng:

– Được rồi, em là đại ca, từ nhỏ đến lớn em vẫn là đại ca, luôn ăn hiếp anh, anh sao cứ suốt ngày nghe lời em vậy nhỉ? Ôi, nghiệt duyên, kiếp trước anh nợ em không được sao? Anh đi ngay đại ca, về sau cần gọi tới ngay, đuổi lập tức đi, tuyệt đối nghe lời.

Tôn An gật đầu nói với Hạ Tưởng:

– Được đó ông bạn, đúng là có tài làm Thù Lê nghe lời như vậy. Tôi quen cô ấy mười mấy năm mà chưa bao giờ thấy cô ấy dịu dàng như vậy bao giờ? Đúng rồi, thân thủ của anh được đó, có rảnh thì chúng ta đấu chút.

Tính cách vui thì cười, tức thì mắng của Tôn An rất hợp Hạ Tưởng, hắn và Tôn An nói với nhau vài câu khách khí, lại trao đổi số điện thoại. Sở Tử Cao vốn còn muốn mời đám người Tôn An ở lại ăn cơm, chẳng qua Tôn An không có hứng thú với Sở Tử Cao, không thèm nhìn y một cái, xua tay rời đi. Sở Tử Cao dù không cam tâm cũng không có biện pháp. Vừa nãy y cũng nghe rõ và biết cảnh sát trẻ này có bố là cấp phó giám đốc sở.

Cấp phó giám đốc sở dù là quan gì thì ít nhất cấp bậc không nhỏ, tương đương Phó thị trưởng. Nếu có thể kết bạn thì tốt quá. Sở Tử Cao không khỏi thầm nghĩ. Chẳng qua y lập tức nghĩ bạn gái của Hạ Tưởng có thể gọi con trai phó giám đốc sở đến thì nhất định có thân phận. Theo cấp bậc bình thường phân tích thì bố cô ít nhất cũng là cán bộ cấp giám đốc sở.

Cấp giám đốc sở không nhất định có quyền lớn hơn cấp phó giám đốc, quan trọng còn phải xem vị trí và quyền lực trong tay. Chẳng qua Sở Tử Cao đoán đúng rồi.

Khi ăn, Sở Tử Cao tự mình tiếp khách, nói đủ lời xin lỗi. Thấy Tào Thù Lê không hề khách khí như với con phó giám đốc sở tên là Tôn An kia mà đang ngoan ngoãn ngồi bên Hạ Tưởng, nghe lời như người vợ, Sở Tử Cao đúng là rất bội phục Hạ Tưởng, đồng thời cũng kính sợ giống như cảm thấy không nhìn thấu hắn. Hạ Tưởng chẳng qua chỉ là một thanh niên hơn 20 tuổi, không có căn cơ, không có chỗ dựa, cho dù hắn lập tức thành thân tín bên cạnh Bí thư huyện ủy nhưng Bí thư huyện ủy ở tại Thành phố Yến thì không đáng gì. Ở đây nhiều cán bộ cấp sở và tỉnh không đếm hết, ai coi một Bí thư huyện ủy vào đâu, lại càng không nói đến người mà Bí thư huyện ủy dùng.

Nhưng thanh niên bình thường này lại khiến Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Cao Hải gọi điện tới ám chỉ cho y, trong đó đã rõ ý coi trọng. Hơn nữa bạn gái bên cạnh y lại khiến con cán bộ cấp phó giám đốc sở chạy tới chạy lui mà không hề coi vào đâu. Cô ta lại có thái độ rất nhẫn nhịn và dịu dàng với Hạ Tưởng. Mà Hạ Tưởng lại cứ thế chịu, không hề tỏ vẻ e sợ, rốt cuộc là y có chỗ dựa mạnh hay là kẻ ngốc gan to?

Sở Tử Cao nhìn Hạ Tưởng với ánh mắt ngoài nhiệt tình thì còn có ý lấy lòng.

Ăn cơm xong, Sở Tử Cao rất sảng khoái thanh toán trước 20 ngàn tiền đặt cọc, chỉ chờ bản thiết kế đưa tới là trả nốt 10 ngàn.

Hạ Tưởng đưa cho Tào Thù Lê 10 ngàn, cô từ chối không lấy. Hạ Tưởng không đồng ý mà khuyên:

– Đây là công sức lao động của em mà, dựa vào cái gì mà không cầm? Em có thể dùng tiền này mua thứ mình muốn, có thể hợp tình hợp lý nói với Tào bá rằng em có thể kiếm tiền bằng năng lực của mình.

Tào Thù Lê từ chối mãi nhưng cuối cùng vẫn phải nhận. Hai người bàn nhau ngày mai tiếp tục thảo luận về vấn đề cụ thể của bản thiết kế, tranh thủ trong ba ngày cho ra sản phẩm. Tào Thù Lê vừa đi vừa nói một vài suy nghĩ thiết kế của cô với Hạ Tưởng. Mặc dù Hạ Tưởng thấy còn có vài điểm ngây thơ và bảo thủ nhưng cũng có vài điểm sáng. Hạ Tưởng liền từng chút một nói điểm chưa chuẩn của cô làm cô hơi trầm tư rồi lộ ra vẻ ngạc nhiên và vui mừng, nhìn về Hạ Tưởng với ánh mắt thêm mấy phần cảm phục.

Đưa Tào Thù Lê đến cửa khu nhà Ủy ban Xây dựng, Hạ Tưởng vẫy tay chào. Tào Thù Lê đột nhiên nhăn nhó đứng ở chỗ không có bóng đèn mà nói:

– Sao anh không hỏi Tôn An là ai?

Hạ Tưởng không phải không muốn hỏi mà là không muốn mạo muội hỏi. Nghe Tào Thù Lê nói, hắn cười ha hả nói:

– Đúng rồi, Tôn An là ai?

– Anh …

Tào Thù Lê trốn ở chỗ tối nên không thấy rõ mặt cô, chẳng qua từ giọng thì Hạ Tưởng có thể nghe thấy hơi kỳ quái.

– Hôm nay rất cảm ơn anh. Hạ Tưởng, em chẳng qua là muốn Tôn An đến xử lý đám khốn đó mà thôi, để chúng phải vào khuôn khổ. Nhưng không ngờ bọn chúng quá xấu, lập tức ra tay. Nếu không phải anh đánh được thì nhất định đã bị thương. Thực ra anh không cần ra tay thì em có biện pháp chống được đến khi Tôn An đến.

Hạ Tưởng cười nói:

– Cô bé ngốc. Em đi cùng anh, có người ăn hiếp em, anh không ra tay thì còn là đàn ông sao? Đừng nói bọn chúng có ba người, mà là 10 người anh cũng xông tới. Hy sinh mình anh, hạnh phúc của em mà, đúng không?

– Đáng ghét.

Tào Thù Lê cười phì một tiếng, cô ra khỏi chỗ tối, đôi mắt trong sáng nhìn Hạ Tưởng, giơ tay phải lên chào hắn:

– Mai 10 giờ đến đây cũng được. Hôm nay em mệt nên ngủ dậy muộn. Quên nói với anh, Tôn An quen em từ nhỏ, vẫn bị em ăn hiếp. Hắn rất sợ em, cũng rất nghe lời em. Em và hắn rất trong sáng. Hắn tuy nói có ý với em, thực ra em biết hắn chỉ nói như vậy mà thôi, căn bản coi em là em gái. Em cũng coi hắn là người đi theo mình.

Hạ Tưởng gãi đầu chỉ vào mũi mình mà nói:

– Em nói chuyện này với anh làm gì? Hình như không quan hệ gì với anh mà?

Tào Thù Lê trầm giọng nói:

– Anh có phải cố ý làm em tức phải không? Không để ý tới anh nữa.

Cô xoay người chạy vào trong như con bướm.

Hạ Tưởng cười cười ngây ngô rồi sờ 10 ngàn trong túi mà tâm trạng rất vui vẻ. Hắn đạp xe về phòng mình thuê. Thu hoạch hôm nay có thể nói là không lớn. Hắn biết rõ cho dù là Tào Vĩnh Quốc nếu theo đúng trình tự thì đường chính trị sẽ chuyển sang làm giám đốc Sở Đo vẽ bản đồ. Nhưng ông làm giám đốc sở mười mấy năm, quan hệ ở Thành phố Yến là rất rộng, có rất nhiều ảnh hưởng. Riêng việc hôm nay Tào Thù Lê ở đó diễn trò cũng khiến hắn thấy rõ, người bình thường có vòng tròn, quan to cũng có vòng tròn lớn nhỏ. Hắn hôm nay thấy chẳng qua chỉ là một góc của quan hệ khổng lồ mà thôi.

Chỉ là nghĩ đến quan hệ của hắn và Tào Thù Lê càng lúc càng gần gũi thì đúng là có chút đau đầu. Cũng không biết sâu trong lòng hắn đang từ chối điều gì. Hạ Tưởng suy nghĩ mãi không ra liền vứt đi, đi một bước tính một bước.

Con đường phía trước mênh mông, còn nhiều thời gian.

Chờ Hạ Tưởng đi xa, Tào Thù Lê mới từ trong bóng tối chui ra, nhìn Hạ Tưởng rời đi mà trong lòng lại có một tình cảm khó hiểu, một tình cảm không muốn xa rời. Hạ Tưởng, hắn mới xuất hiện đã phải đi tới tận huyện Bá xa xôi, vì sao lại như vậy? Thật không còn sự lựa chọn khác sao? Tào Thù Lê khẽ bước đi về nhà, trong nháy mắt khi đẩy cửa, cô đã có quyết định.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 22/07/2017 23:38 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Hàn Lập – Quyển 1
Phần 37 Âm thanh lật các trang giấy “xoạt xoạt” thanh thúy mà lại dễ nghe. Nhưng Lệ Phi Vũ đối với loại âm thanh này cực kỳ chán ghét. Hắn không để ý tới Hàn Lập đang cắm cúi đầu óc nghiên cứu, tự mình chạy trở lại bên bờ đầm nước, rút ra trường đao cắm trong bùn đất, tự mình bắt đầu ngắm nghía nó. Hàn Lập liếc mắt nhìn Lệ Phi Vũ một cái, nhìn hắn tràn đầy tinh lực, liền không để ý đến cử động của hắn nữa, đem tâm thần quay trở lại bí tịch trong tay. “Nhất mục thập hành ” sợ rằng chỉ có Hàn Lập là người đọc loại sách...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Vĩnh Hằng – Quyển 10
Phần 37 Người Thiên Ngoại! Hơn nữa nàng còn nói bản thể gì nữa... Bạch Tiểu Thuần trợn trừng mắt, hắn đang có một suy đoán lớn mật, tiểu cô nương này chính xác là đến từ Thiên Ngoại, mà nàng cũng không phải bản thể, chỉ là phân hồn của một siêu cấp cường giả ở đó mà thôi! Suy đoán này làm cho chính Bạch Tiểu Thuần cũng phải giật mình. Lúc này hắn đã hiểu rõ, lúc trước Công Tôn Uyển Nhi giao đấu với mình và Hồng Trần Nữ, thực ra không hề dùng toàn lực, nàng chẳng qua chỉ là đang câu cá mà thôi! Vừa nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần không khỏi...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Đạo mộ bút ký – Quyển 4
Phần 37 Tôi đã không còn nhớ rõ hình dạng kí hiệu trong mộ huyệt dưới đáy biển, nhưng hai kí hiệu khắc trên thành con sông đào và trên cửa vào hành lang thì vẫn còn nhớ như in, chắc chắn kí hiệu mới này hoàn toàn khác với hai cái đó. Bàn Tử và Phan Tử nhắc đến chữ cái tiếng Anh đều ù ù cạc cạc, chỉ cần là tiếng Anh thì bọn họ coi chữ nào cũng như chữ nào, cho nên vừa rồi mới không để ý. Nhưng tôi đã học xong đại học, từng thi bằng CET, thành tích có cùi mía đến đâu thì ít ra cũng biết đây là hai từ khác...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Đạo mộ bút ký

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng