Quan Trường - Quyển 1

Phần 46

Thành phố Chương Trình ở tận cùng phía bắc tỉnh Yến, là thành phố cũ, giao thông không phát triển, kinh tế không phát triển, hơn nữa còn ở vị trí địa lý sát góc nên mùa đông dài, sản xuất nông nghiệp không nhiều, kinh tế luôn đứng cuối của tỉnh. Hồ Tăng Chu từ khi làm Thị trưởng đến nay thì vẫn luôn chú tâm vào công việc, tranh thủ khi nhận chức thay đổi được gì đó. Chẳng qua rất nhiều chuyện không phải chỉ có quyết tâm và nghị lực là có thể làm được. Những năm tháng cách mạng thì câu người sẽ thắng trời chỉ là khẩu hiệu. Ở một thành phố không có cơ sở công nghiệp, sản xuất nông nghiệp lại không phát triển, duy nhất thứ có thể lấy ra là thảo nguyên và đồng cỏ thiên nhiên phía bắc, thành phố Chương Trình tốt nhất là phát triển du lịch.

Nhưng đáng tiếc thành phố Chương Trình không thông đường với bốn phương, ngoài một con đường cao tốc thông với Bắc Kinh thì các con đường quốc lộ bình thường đều bị xe vận chuyển than đá chiếm lấy, kẹt xe vài tiếng là bình thường, thậm chí có lần tắc xe ba, năm ngày, đoàn xe kéo dài vài trăm Km cũng là bình thường.

Đường sắt cũng rất lạc hậu, mỗi ngày lên Bắc Kinh chỉ có một chuyến tàu, hơn nữa rất chậm. Cách Bắc Kinh có 200 Km mà phải ngồi tàu đến 4, 5 tiếng. Mặc dù cũng có cao tốc nhưng bởi vì phải vòng qua núi, nhiều đoạn rẽ khiến tốc độ tàu không thể quá nhanh. Ở vùng đồng bằng tốc độ cao nhất là 120km, vậy mà chỉ có 200km ngắn ngủi mà có đến hơn 100km hạn chế tốc độ không quá 70km/h. Ở nơi khác đi chỉ mất hai tiếng, ở đây ít nhất mất 4 tiếng.

Không có đường thông thoáng thì ý chí đến đâu cũng là không tưởng. Ít nhiều lý tưởng đều bị sự thật bất đắc dĩ đả kích đến không còn. Cho nên Hồ Tăng Chu nhận chức Thị trưởng thành phố Chương Trình ba năm qua đến nay càng lúc càng không vui, càng lúc càng muốn rời khỏi đây. Cho dù không thể đi thì đầu tiên lên làm Bí thư Thành ủy, sau đó kiên trì vài năm là sẽ tiến thêm một bước, hoàn toàn rời khỏi thành phố Chương Trình không có thành tích này.

Hồ Tăng Chu đang rất hy vọng, chỉ chờ Thẩm Phục Minh lên làm Thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy thì y sẽ thuận lợi tiếp nhận chức Bí thư, cũng coi như báo đáp bao tâm huyết và vất vả của y mấy năm qua tại thành phố Chương Trình. Chỉ có điều không ngờ là khi y và Thẩm Phục Minh cố gắng để thay Tống Triêu Độ nắm được chức Bí thư huyện ủy huyện Bá, cũng được Tống Triêu Độ khen, vui sướng trong lòng chưa biến mất thì nghe thấy một tin động trời. Bắc Kinh điều một Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy tới.

Vị trí của Thẩm Phục Minh bị người thay thế, lại không có tin y sẽ đến nơi khác nhận chức. Nếu Thẩm Phục Minh không động vậy Hồ Tăng Chu làm Bí thư cũng bay biến. Hồ Tăng Chu rất tức giận. Vất vả mấy năm, nếu không chờ tiếp nhận chức Bí thư Thành ủy thì y tội gì phải ở lại thành phố Chương Trình nghèo khó này?

Sự căm tức của Hồ Tăng Chu đã được thể hiện rõ ràng, số lần mắng nhân viên bên cạnh tăng lên, thậm chí ngay cả Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố cũng vì một chuyện nhỏ mà bị Hồ Tăng Chu mắng cho tối tăm mặt mũi. Cũng may có một số người ở cấp bậc nhất định biết nguyên nhân Thị trưởng Hồ tức giận nên không ai trách y. Mà người không có tư cách biết nguyên nhân y tức thì cũng không dám có suy nghĩ không hài lòng với y.

Hồ Tăng Chu còn cố khống chế cơn tức giận, Thẩm Phục Minh phát tiết không khác gì cơn sấm sét. Chỉ cần ai đến báo cáo công việc với y, chỉ cần y thấy có chút sai lầm liền lập tức đuổi ra ngoài, về nhận ra sai lầm hãy quay lại. Có một Phó bí thư Quận ủy Lưu mù mắt, ỷ mình có chút quan hệ với Thẩm Phục Minh trước đây, từng uống rượu vài lần, từng tặng quà vài lần nên khi tìm Thẩm Phục Minh báo cáo công việc thì bị đối phương mắng vài câu. Y cảm thấy rất khó hiểu, trong lúc nhất thời không thể hiểu xảy ra chuyện gì nên mở miệng nói:

– Không đúng, Bí thư Thẩm, tài liệu này tôi đã dựa theo chỉ thị của ngài mà sửa, sao lại nói số liệu không hợp lý?

Thẩm Phục Minh vốn đang bực tức, bị y nói như vậy thì tức giận mà cười:

– Nói như vậy tức là tôi không nhớ rõ mình nói gì sao? Hoặc là nói chỉ thị tinh thần của tôi và phương châm chính sách của Đảng có xung đột?

Phó bí thư Lưu nghe thấy thế liền biết hỏng rồi, sao mình ngu như vậy, sao có thể trực tiếp nói lãnh đạo không đúng? Lãnh đạo đúng là lãnh đạo, lãnh đạo không đúng là do cấp dưới sai, xảy ra chuyện gì thì sai lầm đều là do cấp dưới chấp hành không đúng, công tác không nghiêm túc, sao có thể là do chỉ thị tinh thần của lãnh đạo sai? Y đổ mồ hôi rồi vội vàng kiểm điểm:

– Xin lỗi Bí thư Thẩm, là tôi sai lầm trong công tác, tôi không nhớ kỹ chỉ thị của lãnh đạo, là tôi làm việc không cẩn thận, thái độ không nghiêm túc, chấp hành chưa đúng mực.

– Anh nếu đã biết sai mà còn dám chống chế, còn định trốn tránh trách nhiệm? Phó bí thư Lưu, nguyên tắc Đảng của anh để đâu? Hành vi thường ngày và phẩm hạnh của anh có vấn đề gì? Công tác xây dựng Đảng ở Quận Hà Đông các anh là do anh lãnh đạo, công tác tuyên truyền và khảo sát cán bộ đều hoàn thành mục tiêu sao? Thực hiện và đẩy mạnh cụ thể như thế nào, phải nói rõ chi tiết, không phải là lời tuyên bố hời hợt như anh nói.

Thẩm Phục Minh đập bàn đứng dậy, ném tập tài liệu đến trước mặt Phó bí thư Lưu.

– Tự kiểm điểm đi, nếu còn làm không ổn thì tôi sẽ đề nghị với Hội nghị thường ủy điều chỉnh công tác của anh.

Nghe Thẩm Phục Minh trực tiếp gọi chức vụ của mình, Phó bí thư Lưu càng thấy không ổn. Bí thư Bí thư Thẩm luôn thân thiện gọi y là Tiểu Lưu, hoặc những nơi nghiêm túc thì gọi là Bí thư Lưu. Lần này gọi y là Phó bí thư Lưu, đương nhiên Bí thư Thẩm không hài lòng với y đến cùng cực, đến cuối cùng nghe thấy sẽ điều chỉnh công tác làm tên này thiếu chút nữa không thể đứng trên mặt đất. Bí thư Thẩm nói một không hai ở thành phố, y nói điều chỉnh công tác thì chỉ sợ khiến mình tới Hội nghị Hiệp thương Chính trị, Hội đồng nhân dân mà dưỡng già.

– Bí thư Thẩm, tôi, tôi sai rồi.

Dưới sức ép của Thẩm Phục Minh, Phó bí thư Lưu nói chuyện cũng lắp bắp, chỉ có thể không ngừng cúi đầu khom lưng, nụ cười trên mặt còn khó coi hơn khóc.

– Đi ra.

Thẩm Phục Minh không thèm nhìn y, lớn tiếng nói.

Hai lãnh đạo cao nhất bên Đảng và chính quyền đều tức giận, mọi người đều rất cẩn thận, sợ mình đụng vào nòng súng, bị bắn sẽ rất khổ, không ai muốn chuốc khổ vào mình. May là cả Bí thư Thành ủy và Thị trưởng tức giận một ngày liền không ai khôi phục bình thường. Chẳng qua không ai dám coi thường, cũng không ai biết sau cơn bình tĩnh này có cơn gió bão nào nữa.

Tống Triêu Độ không có một chút ý kiến nào, Hồ Tăng Chu cũng hiểu rõ hắn làm như vậy là không rộng lượng. Mặc dù hắn cố nén giận, cũng nén giận không đến chỗ Tống Triêu Độ. Dù sao đối phương cũng không giữ được mình mà. Nhưng Hồ Tăng Chu cũng mơ hồ đoán và cho rằng Tống Triêu Độ không thể không thể nghe thấy tin tức Tiền Cẩm Tùng sẽ được điều tới tỉnh Yến. Đối phương im miệng không nói chính là vì hoàn thành hứa hẹn của y, khiến Lý Đinh Sơn có thể thuận lợi đến làm Bí thư huyện ủy huyện Bá.

Chẳng qua đến khi y rất buồn bực phát tiết cơn tức giận thì lại nghe nói Thẩm Phục Minh cũng không kiềm chế được, trong lòng cũng ít nhiều cân bằng. So sánh giữa việc hắn không thể tiếp nhận chức Bí thư Thành ủy, Thẩm Phục Minh không được làm Thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy có đả kích và mất mát lớn hơn. Hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt xanh mét, đang gầm rú như con sư tử của Thẩm Phục Minh. Hắn liền cười cười một tiếng.

Trên thế giới biện pháp tốt nhất để hóa giải cơn đau là thấy được đối thủ của mình còn bị thương nặng hơn mình, mất nhiều lợi ích hơn mình. Nhớ đến mấy năm nay bị Thẩm Phục Minh chèn ép đến độ không thể ngẩng đầu, Hồ Tăng Chu đúng là bớt buồn bực vì không lên làm Bí thư Thành ủy nhiều, cùng lúc đó hắn lại thấy vui khi Thẩm Phục Minh gặp họa.

Chậc chậc, chức Thường vụ tỉnh ủy không đến tay, cơ hội tốt như vậy, bước tiến quan trọng như vậy mà cứ thế mất đi. Thẩm Phục Minh ơi Thẩm Phục Minh, mày còn có thể đắc ý bao lâu? Mày chấp nhận làm vua ở thành phố Chương Trình sao? Xem nào, mày năm nay đã 55 tuổi, xem ra mày muốn trước khi về hưu được đãi ngộ cấp tỉnh không thành hiện thực rồi. Hồ Tăng Chu theo bản năng sờ sờ tóc vẫn còn rất đen của mình. Nghĩ năm nay mình mới 50 tuổi, có ưu thế còn trẻ hơn Thẩm Phục Minh, trong lòng lại cảm thấy tự tin và vui sướng.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 22/07/2017 23:38 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lưu Phong – Quyển 4
Phần 46 Lưu Phong cầm hai chén rượu trước mắt, đưa cho Lãnh Nguyệt một chén, mỉm cười nói: Lãnh Nguyệt tiên sinh, không cần quá tư lự. Kỳ thật đây cũng chỉ là nguyện vọng của ta mà thôi. Ngoại trừ Hoàng thái tôn và Yến vương thì trong thiên hạ này còn có ai có thể đăng cơ chứ. Lưu Phong nói vậy cũng không sai. Bất quá Thái tôn trong lòng Lưu Phong nếu không phải là do Đông cung làm ra chuyện... kia thì... Lãnh Nguyệt sửng sốt, mang theo trên mặt một chút nghi vấn, tiếp nhận chén rượu từ tay Lưu Phong, uống cạn, trong lòng nghĩ thầm câu nói của Lưu...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lưu Phong
Miêu Nghị – Quyển 7
Phần 46 Làm sao nàng biết giết bọn họ sẽ thả hung thủ chạy thoát? Liệt Hoàn ngạo nghễ nói: Chẳng lẽ nàng biết gì sao? Ta không biết gì, bất quá mới vừa rồi ta đã hỏi qua tiểu nhi, bọn họ thật sự có đến Không Diễm sơn, nhưng cũng không xông vào Hỏa Cực cung, bất quá ngược lại thấy người khác xông vào. Liệt Hoàn lập tức đưa tay chỉ tới: Là ai? Cơ Mỹ Mi nghiêng người đưa tay, ra hiệu cho con trai tiến lên đáp lời: Tử Lương, còn không mau thành thật nói cho Liệt bá bá biết, không cho phép giấu giếm chút nào. Tiểu...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Lục Thiếu Du – Quyển 30
Phần 46 Chuyện này khiến cho Thái Cổ U Minh Viêm giận dữ, không ngờ hắn lại thất bại, dưới sự bảo vệ của bảo vật quỷ dị, này hắn căn bản bất lực. Đao mang màu vàng bao phủ, tiểu hồn anh dưới sự thẩm thấu của nhiệt độ khủng bố không có cách nào khôi phục lại. Tuy rằng có đao mang màu vàng bảo hộ, ngăn cản hỏa diễm màu xanh da trời ở bên ngoài, thế nhưng lại không ngăn cản được tất cả. Hỏa diễm màu xanh da trời thẩm thấu qua đao mang, bao phủ tiểu hồn anh. Cũng chính bởi vì như vậy, hỏa diễm thẩm thấu vào, chuyện này khiến cho Thái...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng