Quan Trường - Quyển 1

Phần 59

Lưu Thế Hiên suýt soát 50 tuổi, vừa đen lại vừa gầy, tương phản với bộ dáng của Lưu Hà. Làm ngưòi ta chú ý nhất chính là ánh mắt của hắn, tuy rằng không lớn, nhưng luôn làm cho người ta cảm giác rất âm trầm, nhìn người luôn híp mắt lại, làm cho người ta không rõ ý tưởng chân thật ẩn núp trong ánh mắt hắn.

– Chủ tịch huyện Lưu nói đúng, tôi cũng tán thành để cho bọn trẻ tự giải quyết, dù sao cũng là một chuyện nhỏ, không cần phải Bí thư Lý đích thân xử lý. Người trẻ tuổi thường khí thịnh, nhiều thời điểm có thể không hòa thuận, có phải hay không?

Người thứ hai bước ra nói chuyện chính là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Hoàng Bằng Phi.

Lý Đinh Sơn từ chối cho ý kiến, chỉ có điều khẽ gật đầu với Lưu Thế Hiên và Hoàng Bằng Phi.

– Tôi xin tự kiểm điểm, công tác của tôi không làm tốt, Bí thư Lý, ngài phê bình tôi đi!

Phó chủ tịch huyện kiêm trưởng phòng Công an Vương Quan Thanh từ phía sau tiến lên, khẩn cấp nói.

– Hai cảnh sát kia tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý, xin Bí thư Lý yên tâm. Mặt khác sau khi tôi trở về sẽ khai triển giáo dục trong toàn phòng, để toàn thể cảnh sát ý thức được đầy đủ chức trách của bọn họ là cảnh sát nhân dân, không thể tùy tiện nghe theo lời nói của người khác, bắt người lung tung!

Lời này điều ám chỉ khác, Hạ Tưởng nhìn trộm vừa thấy vẻ mặt xấu hổ của Lưu Hà xoay đi. Ánh mắt của Lưu Thế Hiên híp lại, trên mặt vẻ mặt không thay đổi. Vương Quan Thanh cố ý nói một câu như vậy có phải là cố ý đẩy Lưu Thế Hiên vào tình thế khó xử?

– Tuy nhiên thực tế thì huyện Bá cũng có những khó khăn, ngài vừa tới nên không rõ lắm. Bí thư Lý, mặt khác thì sự kiện của thư ký Hạ cũng rất ngẫu nhiên. Dù sao cũng trong trụ sở của huyện ủy, bọn họ là cảnh sát có trách nhiệm giữ gìn trật tự, hơn nữa cũng không biết thư ký Hạ, có chút chuyện này xảy ra cũng không trách được bọn họ vì bổn phận mà làm vậy…

Hạ Tưởng không nghĩ tới câu nói kế tiếp của Vương Quan Thanh lại nói như vậy, khiến hắn hơi kinh ngạc đồng thời ánh mắt không khỏi dừng lại vài giây ở trên mặt y.

Vương Quan Thanh đúng là giơ cao đánh khẽ, biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có gì, chỉ sợ cũng là người của Trương Thục Anh. Một Phó chủ tịch thường trực huyện, một Trưởng ban Tổ chức cán bộ, một Trưởng phòng Công an, hành chính, nhân sự và trị an tất cả đều nằm trong một lưới, một việc của nhân vật bé nhỏ đã dẫn các nhân vật ở khắp nơi xuất đầu lộ diện, một uy thế phủ đầu thật lớn!

Lý Đinh Sơn đến huyện Bá đúng thật là cưỡi ngựa vào hang hổ, ba mặt toàn địch, điều này còn chưa bao gồm các nhân vật đang núp ở sau lưng mà lúc nào cũng có thể nhảy ra đánh cắp thành quả thắng lợi. Hạ Tưởng lo lắng thay cho Lý Đinh Sơn, đồng thời trong lòng cũng thấy có một tia may mắn, ít nhiều cũng nhờ Trương Tín Dĩnh này. Nếu như cô ta không làm loạn lên thì đúng thật trong khoảng thời gian ngắn làm sao thấy rõ tâm tư của mọi người.

Lý Đinh Sơn cũng không thích diễn biến này lắm, là nhân vật số một mà lại thấy nhiều người như vậy công khai khuyên bảo nên làm chìm sự việc xuống. Y cũng không thể tiếp tục dùng chuyện này để làm văn nữa, đành phải liếc nhìn Hạ Tưởng một cái, vung tay lên nói:

– Buổi chiều còn có hội nghị thường ủy, thời gian cũng cận kề rồi, mọi người chuẩn bị một chút … Hạ Tưởng, phải chú ý làm tốt đoàn kết với nhân dân địa phương, không thể vì mình còn trẻ tuổi mà phạm vào sai lầm, không bị truy cứu trách nhiệm? Mặt khác, về sau gặp các sự tình như thế này không thể manh động, phải suy nghĩ nhiều một chút, bình tĩnh hơn một chút, còn nhiều thời gian!

“Còn nhiều thời gian” cách nói ám chỉ ẩn chứa sự ám chỉ và bất mãn mãnh liệt. Trương Thục Anh nghe ra điều này. Lưu Thế Hiên và Vương Quan Thanh tự nhiên cũng biết Lý Đinh Sơn tức giận. Hạ Tưởng cũng hiểu được đây là cử chỉ bất đắc dĩ lấy lùi làm tiến của Lý Đinh Sơn. Thái độ của hắn nghiêm chỉnh, kính cẩn mà không mất sự độ lượng nói:

– Đa tạ Bí thư Lý quan tâm và phê bình, đa tạ các vị lãnh đạo đã đưa ra các dạy bảo, đã quan tâm đến người trẻ tuổi như chúng tôi trong lúc nhất thời hành động theo cảm tính mà nảy sinh ra các xung đột nho nhỏ. Tôi xin đại biểu cho những người tuổi trẻ như tôi xin chân thành cảm tạ các vị lãnh đạo, đồng thời tôi cảm thấy cũng cần báo cáo một chút với các lãnh đạo về nguyên nhân nảy sinh ra xung đột giữa tôi, Trương Tín Dĩnh và Lưu Hà.

Hạ Tưởng nói ba xạo một hồi rồi đem chân tướng sự tình nói rõ ràng, rồi bổ sung thêm:

– Lưu Hà cũng là đi ngang qua hỗ trợ, cậu ta lúc ấy cũng không biết chân tướng của sự tình…

Ai cũng không nghĩ tới việc đột nhiên Hạ Tưởng giải vây cho Lưu Hà, điều này làm cho cặp mắt của Lưu Thế Hiên vẫn đang híp lại phải mở to ra một chút, có chút suy nghĩ liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái.

– Nếu anh nói như vậy có nghĩa là tôi không đúng, là tôi cố tình gây sự?

Trương Tín Dĩnh chịu không nổi tự thuật bâng quơ và nhẹ nhàng của Hạ Tưởng kể về các chuyện đã qua, cơ bản nói cô ta không giác ngộ chút nào về các lỗi lầm của mình, lại gạt Lưu Hà sang một bên, không ngờ toàn bộ sự tình này là do cô dựng lên, cô mới là người tạo ra phiền toái.

– Tôi mặc kệ anh là ai, anh phải xin lỗi tôi.

Tuy rằng Trương Thục Anh hơi kinh hãi, bởi vì không ngờ Hạ Tưởng tỏ thái độ tốt với Lưu Hà, nhưng lại cho rằng chỉ bằng một câu nói như vậy mà muốn Lưu Hà và Lưu Thế Hiên sinh ra ấn tượng tốt với hắn thì cũng quá ngây thơ rồi.

Đối với hành động này của Hạ Tưởng, trong lòng Lý Đinh Sơn cũng cho rằng không cần phải như vậy… Hành động lôi kéo này rất vụng về và trắng trợn, người sáng suốt liếc mắt một cái có thể thấy được, hơn nữa cũng sẽ không tạo ra tác dụng gì.

Tuy nhiên ai cũng không đoán được nguyên bản ý của Hạ Tưởng cũng không phải lôi kéo Lưu Hà, mà là muốn để Trương Tín Dĩnh chủ động nhảy ra.

– Tôi chắc chắn là xin lỗi, tuy nhiên không phải với cô, mà là xin lỗi với Trưởng ban Đỗ!

Hạ Tưởng xoay người, bái Đỗ Song Lâm một cái, vẻ mặt xin lỗi nói:

– Trưởng ban Đỗ, vừa rồi vì cứu tôi nên đầu ngài bị trúng cái tát của Trương Tín Dĩnh. Nếu không phải là Trưởng ban Đỗ chịu đòn thay thì người bị đánh chính là tôi rồi. Do tôi mà Trưởng ban Đỗ bị ủy khuất. Trong lòng tôi rất áy náy, đến thời điểm Trưởng ban Đỗ không bận thì tôi sẽ dẫn ngài đến bệnh viện kiểm tra một chút, xem thử có bị thương không…

Đỗ Song Lâm bị một cô bé cấp dưới của mình cho một bạt tai, vốn đang tức nghẹn bụng, chẳng qua vừa rồi do Lý Đinh Sơn, Trương Thục Anh và các thường ủy huyện ủy khác đều vây quanh tại đây, sau đó Lý Đinh Sơn và Trương Thục Anh lại tranh đấu gay gắt nên mặc dù trong lòng hắn không thoải mái nhưng cũng không dám mạo muội chen vào nói. Hơn nữa vừa rồi y bị cái tát kia, bởi góc nhìn nên khả năng nhóm người Lý Đinh Sơn đều không nhìn thấy. Do vậy hắn rất ngại ngùng khi nói ra việc này, chỉ sợ người ta chê cười. Trước tới nay y là giáo sư từng làm hiệu trưởng, được người khác vô cùng tôn kính, hiện tại làm Trưởng ban Tuyên giáo, lại bị một cô bé gõ đầu, trong lòng vừa nhục nhã lại vừa khổ sở. Cả đời y đào tạo rất nhiều người, tất cả học sinh nhìn thấy y đều cung kính kêu một tiếng là giáo sư, chưa từng phải chịu đãi ngộ kiểu này? Hơn nữa bộ dáng Trương Tín Dĩnh cũng không thèm quan tâm, dường như đánh hắn cũng là chuyện thường thôi, đừng nói một câu xin lỗi ngay cả thái độ tỏ vẻ xin lỗi cũng không có.

Vừa rồi người xung quanh có tâm tư khác nhau, ngôn ngữ đối nhau bôm bốp, Đỗ Song Lâm lại cảm thấy sự thê lương trước mắt, không có người nào quan tâm tới việc hắn chịu sự bất công và khuất nhục, trong lòng sự tức giận khó tiêu không có chỗ giải phóng thì bỗng nhiên nghe thấy Hạ Tưởng chân thành xin lỗi, còn ngay trước mặt mọi người mà cúi đầu xin lỗi y, Đỗ Song Lâm cảm thấy giống như một học sinh sinh bị ủy khuất đột nhiên được giáo sư an ủi, tự nhiên trở nên kích động. Y cầm lấy tay Hạ Tưởng, ngay thanh âm cũng có điểm run rẩy:

– Tiểu Hạ, thư ký Hạ, không trách cậu, cậu không sai, vốn cậu cũng là người bị hại … Tất cả các sự tình tôi đều nhìn thấy hết, cậu xử lý công việc rất có tình có lý, không có lỗi gì đâu. Nếu có người tiếp tục ức hiếp cậu, tôi còn có thể giúp cậu giải vây!

– Cái gì?

Lý Đinh Sơn lộ ra thần sắc khó có thể tin được.

– Trưởng ban Đỗ bị người khác đánh?

– Rốt cuộc là sao vậy? Tín Dĩnh, cháu thế nào lại có thể ra tay đánh Trưởng ban Đỗ, rất quá mức, mau xin lỗi Trưởng ban Đỗ!

Một nhân vật nhỏ bé mà dám ra tay đánh một thường ủy Huyện ủy, Trưởng ban Tuyên giáo, cho dù là nhất thời lỡ tay thì cũng không thể tha thứ được. Trương Thục Anh mặc dù là lãnh đạo Thành ủy thì cũng phải tỏ ra tư thái, nếu không trên Thành ủy nghe được việc này thì mặt cô cũng không chút ánh sáng, mà chưa kể còn có thể bị người ta công kích.

Cho tới bây giờ mà không ngờ Trương Tín Dĩnh vẫn chưa nhận thức rõ tình thế, lại đang còn muốn cãi lại:

– Cháu không phải cố ý, chủ yếu là cháu muốn đánh Hạ Tưởng, ông ta lại đột nhiên chạy vọt lại, là chính ông ta đụng vào trên tay cháu …

– Đầu tiên là muốn đánh thư ký Hạ, kết quả lại đánh Trưởng ban Đỗ, đồng chí tiểu Trương đúng thật là rất giỏi, ai cũng đều dám đánh! Xem ra về sau khi tôi nhìn thấy cô cũng phải nép sang một bên, không cẩn thận cũng bị cô đánh.

Ngô Anh Kiệt vẫn thờ ơ lạnh nhạt đứng ở một bên đột nhiên tung ra một quả bom tấn.

– Ngài không trêu chọc tôi, lại không lưu manh đùa bỡn thì sao tôi lại đánh ngài?

Trương Tín Dĩnh nghe không hiểu sự châm chọc của Ngô Anh Kiệt, lại còn thể hiện vẻ mặt khó hiểu hỏi.

Trong những người ở đây có người không nhịn nổi phì cười châm biếm, nhóm người thuộc phái trung lập cũng bị kẻ dở hơi cực phẩm là Trương Tín Dĩnh chọc cười, tất cả đều không kìm nổi phải phát ra tiếng cười…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 22/07/2017 23:38 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lục Thiếu Du – Quyển 39
Phần 59 Móa, đây chính là so đấu man lực và phòng ngự, ai dám so với Giang Đảo Lưu, cho dù là Nhâm Tiêu Diêu và Tịnh Vô Ngân cũng không dám, trừ phi Hoàng Lạc Nhan có dám hay không. Cách chơi này quá hung tàn, ai dám chơi man lực với Giang Đảo Lưu cơ chứ, đây không khác gì muốn chết, Lục Thiếu Du không bị ngu chứ? Mọi người nghị luận nhao nhao, ánh mắt nhìn Lục Thiếu Du, man quyền Giang Đảo Lưu, bản thân hắn dùng man lực cùng lực phòng ngự trứ danh, chơi kiểu này cho dù là Nhâm Tiêu Diêu và Tịnh Vô Ngân cũng không dám chơi...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Lục Thiếu Du – Quyển 11
Phần 59 Sưu. Thân hình khổng lồ của Tiểu Long cũng bị đánh bay ra xa hơn. Thế nhưng kình khí cuồng bạo kia đánh vào trên thân thể Tiểu Long cũng không có một chút tác dụng nào. Thân hình khổng lồ vặn vẹo rồi lập tức lao thẳng về phía trước. Thực lực của nó tuy rằng không đủ thế nhưng trên phương diện phòng ngự thì Tiểu Long vô cùng mạnh mẽ. Muốn làm bị thương nó chỉ sợ Vũ Vương nhất trọng bình thường cũng không làm được. Huống chi lúc này Tiểu Long đã một lần nữa biến hóa, lực phòng ngự dường như cũng mạnh hơn không ít. Thanh Hỏa lão quỷ cũng cắn...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Giang Nam – Quyển 8
Phần 59 Huyền Minh Nguyên Giới còn đang trong phát triển, trải qua Giang Nam mở Trấn Thiên Tinh Vực, cái thế giới này nhất định sẽ có càng ngày càng nhiều tuổi trẻ tài tuấn hiện lên, tương lai tất nhiên sẽ trở thành một quái vật lớn, mặc dù so ra kém trung thiên, cũng có thể không khác nhau lắm. Bất quá, kia hẳn là chuyện thật lâu về sau. Thiệu đạo hữu, ngươi có gặp qua người này hay không? Giang Nam tâm niệm hơi động, pháp lực huyễn hóa ra bộ dáng của Thái Hoàng Lão Tổ, giống như in hỏi: Người này thành thần đã có hơn năm năm thời gian, năm...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng