Quan Trường - Quyển 1

Phần 96

Hạ Tưởng nghe vậy hiểu ý, Đỗ Song Lâm ngại mất mặt không muốn mở mồm liền mượn mồm vợ nói ra. Rốt cuộc xuất thân là giáo sư, vẫn còn một ít khí tiết, có lẽ cũng là nghe thấy Phùng Vân nói quá rõ ràng nên trên mặt vẫn có điểm ái ngại. Hạ Tưởng giả vờ không phát hiện, thuận miệng chuyển đề tài, một lát sau mới giả bộ đột nhiên nhớ ra điều gì, hỏi:

– Trưởng ban Đỗ chỉ có một cậu con trai thôi à?

Con trai Đỗ Song Lâm là Đỗ Đồng Quốc mới tốt nghiệp đại học sư phạm tỉnh Yến hệ Trung văn, không muốn quay về thành phố Chương Trình, càng không muốn quay về tới huyện Bá, muốn ở lại thành phố Yến công tác. Đỗ Song Lâm chỉ là một Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy, nếu tại thành phố Chương Trình còn có chút quan hệ, tại thành phố Yến lại không quen biết ai, càng không có năng lực an bài tiền đồ cho Đỗ Đồng Quốc. Cũng may Đỗ Đồng Quốc cũng coi như hơi có năng lực, dám dựa vào bản lĩnh thật sự thông qua được phỏng vấn của báo chiều tỉnh Yến, trở thành một phóng viên thực tập.

Lý Đinh Sơn nghe được Hạ Tưởng thuật lại chuyện ở nhà Đỗ Song Lâm, cười ha hả nói:

– Việc khác không dám nói nhưng nếu là truyền thông của thủ đô và tỉnh Yến thì rất ít người mà tôi không biết. Tổng biên tập của Báo chiều tỉnh Yến và tôi cùng huấn luyện ở thủ đô, cũng coi như nửa bạn học, quan hệ cũng ổn. Để tôi gọi điện thoại nói một chút…

Vài ngày sau, Hạ Tưởng tình cờ gặp Đỗ Song Lâm ở cửa tòa nhà huyện ủy, Đỗ Song Lâm vẻ mặt kích động, vô cùng nhiệt tình mời Hạ Tưởng ăn cơm. Hạ Tưởng thấy mọi người đều nhìn vào đành phải đáp ứng. Bởi vì cao hứng, sau vài chén rượu, Đỗ Song Lâm nói nhiều lên một chút, Hạ Tưởng nghe liền hiểu ra. Kỳ thực tập của Đỗ Đồng Quốc vốn là 3 tháng, đột nhiên bởi vì có một bài tin tức được Tổng biên tập khen ngợi, liền được chuyển chính thức luôn, xem như chính thức tiến nhập báo chiều tỉnh Yến.

Vừa lúc Lưu Thế Hiên và Hoàng Bằng Phi đứng ở cửa tòa nhà Huyện ủy, ánh mắt âm trầm nhìn Hạ Tưởng và Đỗ Song Lâm một trước một sau đi ra khỏi tòa nhà huyện ủy. Hai người liếc nhau, đều theo ánh mắt đối phương nhìn thấy một tia cảnh giác. Hoàng Bằng Phi thấy xung quanh không có ai liền nói nhỏ:

– Thư ký nhỏ của Bí thư Lý thực sự có thủ đoạn, xem ra lão Đỗ đã đứng thành hàng.

Lưu Thế Hiên bất mãn nói:

– Bọn họ có thể lật trời sao? Trịnh Kiêm sẽ không đứng chung một chỗ với họ, còn cả chủ tịch huyện Thạch vẫn không biểu lộ thái độ, cũng khiến Lý Đinh Sơn e dè ba phần.

– Sự tình Trương Tín Dĩnh làm sao bây giờ?

Hoàng Bằng Phi hơi lo lắng hỏi:

– Mấy lần Phó trưởng ban Trương gọi điện thoại cho tôi gây áp lực, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi. Phó chủ tịch huyện Lưu, anh nghĩ biện pháp xem?

– Cô ta, cô ta chẳng làm gì được cả!

Lưu Thế Hiên quay đầu lại nhìn lên cửa sổ đóng chặt của phòng Lý Đinh Sơn, lạnh lùng cười:

– Lý Đinh Sơn muốn ngồi một chỗ ngư ông thủ lợi, chúng ta liền thi với hắn xem ai kiên nhẫn hơn, xem ai trầm tĩnh hơn. Trương Thục Anh giao cho tôi ứng phó. Không tin là cô ta dám trở mặt.

Hoàng Bằng Phi đành phải vẻ mặt đau khổ đáp ứng, trong lòng thầm nhủ, ngày nào Trương Thục Anh cũng gọi điện thoại cho tôi mà không gọi cho ông. Cô ta vừa đấu với ông, vừa kêu gọi tôi, khiến tôi bị cả hai bên ép, thật khổ. Tuy nhiên y lại không dám nói thẳng ra, đành phải bất đắc dĩ liếc Lưu Thế Hiên, nghĩ thầm không cho là đúng. Chẳng phải chỉ là một phó phòng thôi sao? Bí thư Lý thực sự muốn đưa ra thảo luận, ông cứ không cho hội nghị thường ủy thông qua, về sau Bí thư Lý cũng không có biện pháp đè ông, chẳng lẽ còn để lộ mâu thuẫn ra ngoài?

Lưu Thế Hiên tâm tình buồn bực về tới nhà, vừa vào cửa đã thấy Lưu Hà và Dương Bối đang ngồi ở phòng khách, Lưu Hà hổn hển nói:

– Ba, chuyện xấu, thằng ranh Hạ Tưởng rất láo, dám bắt nạt con.

Sáng sớm nay Lưu Hà đến xã Cổ Trại tìm người lấy nấm khẩu bắc và rau quyết. Trước kia chỉ cần cho Hoàng Hải một điếu thuốc là Hoàng Hải liền nhiệt tình đi lấy, vậy mà không ngờ lần này lại không hề có vẻ gì hứng thú, khiến Lưu Hà rất căm tức bắt buộc phải hào phóng ném cho Hoàng Hải hai điếu thuốc. Kết quả là Hoàng Hải không thèm nhìn, trả lại hai điếu thuốc cho y, còn hầm hừ nói:

– Hai điếu thuốc mà cũng là hào phóng à? Tiểu Hạ người ta một lần cho hẳn hai bao!

Kết quả có thể nghĩ, Lưu Hà cực kỳ cảnh giác liền cưỡng bức lợi dụ đối với Hoàng Hải, cuối cùng Hoàng Hải không chịu nổi sự hấp dẫn của hai bao thuốc lá ngon từ Lưu Hà, liền kể lại rành mạch hành động của đám người Hạ Tưởng ra. Tuy rằng Hoàng Hải cũng không biết thân phận đích thực của Hạ Tưởng, chỉ biết hắn họ Hạ, nhưng Lưu Hà không ngốc, chỉ hơi động não liền đoán được Hạ Tưởng dẫn người tới có chủ ý với nấm khẩu bắc và rau quyết.

Mặc dù Hạ Tưởng luôn luôn không hé mồm chút nào trước mặt Hoàng Hải, cũng tận lực biểu hiện như người thành phố thích du lịch, ít nhất hắn cũng thành công mê hoặc Hoàng Hải, nhưng Lưu Hà biết Hạ Tưởng là ai, hơn nữa y vẫn coi Cổn Long Câu là vườn hoa sau nhà của mình, sao có thể để người khác nhúng vào chứ? Huống chi người khác lại là Hạ Tưởng!

Lưu Hà ở huyện Bá kinh doanh không ít, không ít phòng khiêu vũ, khách sạn đều bị y nắm cổ phần, tuy nhiên đối với y, tuy rằng nấm khẩu bắc và rau quyết ở Cổn Long Câu không kiếm được nhiều lắm nhưng thắng ở năng nhặt chặt bị, là kinh doanh không cần vốn. Cho nên vừa mới nghe Hạ Tưởng dẫn hai người tự mình tới Cổn Long Câu xem xét thực địa, y biết rằng sự tình không đơn giản như Hoàng Hải nói. Thật sự nếu thích tự mình ăn, sao phải lao lực tới tận nơi xem nguồn trồng thế nào? Ai ăn trứng gà lại tò mò tới tận nơi xem gà đẻ chứ? Lưu Hà ý thức được đã xuất hiện vấn đề.

Chẳng lẽ là Hạ Tưởng muốn nhúng tay vào kinh doanh nấm khẩu bắc và rau quyết? Vừa nghĩ tới điểm này, lại tưởng tượng ra Hạ Tưởng cướp lấy Dương Bối từ tay mình, Lưu Hà liền như đứng đống lửa, như ngồi đống than, rốt cuộc không lòng dạ nào ở lại xã Cổ Trại nữa, như lửa đốt mông kéo Dương Bối về nhà.

Lưu Thế Hiên nửa ngày không nói gì. Lão ngồi trên sô pha, tùy tay mở TV, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Lưu Hà biết Lưu Thế Hiên đang suy tính thì có thói quen thích nghe TV, cũng không quấy rầy lão, kéo Dương Bối ở một bên thì thầm.

Một lát sau, Lưu Thế Hiên tắt TV, nhìn Dương Bối hỏi:

– Sao cháu không đi làm?

Dương Bối đỏ mặt, co quắp bất an không dám nhìn thẳng vào mắt Lưu Thế Hiên, đang muốn nói thì Lưu Hà ở một bên vội giải thích:

– Ba, đơn vị của Dương Bối cũng không có chuyện gì làm, vừa lúc con tính nhờ ba giúp cô ấy điều tới trong cơ quan, Huyện ủy hoặc là Ủy ban nhân dân huyện đều có thể …

Dương Bối tốt nghiệp đại học liền được phân tới phòng Lương thực huyện Bá để công tác. Bởi vì nông nghiệp huyện Bá không phát đạt, phòng Lương thực gần như không có việc gì để làm. Trước khi quen Lưu Hà, mẹ của Dương Bối là Ngưu Hồng Muội chỉ là một phó trưởng phòng Văn hóa, năng lượng có hạn, chỉ có thể để cho Dương Bối ngoan ngoãn ngồi làm việc qua ngày tại phòng Lương thực. Sau khi quen biết Lưu Hà, Ngưu Hồng Muội tự cho là đã dựa được vào một cây đại thụ liền mỗi ngày đều cổ động Dương Bối, nói cô kích Lưu Hà, để Lưu Thế Hiên ra mặt giúp cô bố trí vào làm ở cơ quan chính phủ.

Dương Bối cảm thấy, thứ nhất là cả ngày mẹ nói mãi không để yên, thứ hai là cũng cảm thấy Lưu Thế Hiên là thường ủy huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện, an bài một người vào cơ quan không phải chỉ là một câu nói sao? Bởi vậy cô liền quấn quýt lấy Lưu Hà đòi đổi công việc. Tuy rằng Lưu Hà thích Dương Bối nhưng y vẫn cảm thấy Dương Bối chưa đủ thiệt tình với mình liền hàm hồ không chịu đáp ứng. Ai ngờ không lâu trước đây đột nhiên xuất hiện Hạ Tưởng, khiến y biết hóa ra người tâm phúc bên cạnh Bí thư huyện ủy chính là mối tình đầu của Dương Bối. Y vừa hận vừa sốt ruột, mấy lần muốn cứng rắn cưỡng ép Dương Bối, Dương Bối chết sống không chịu nghe, nói phải sau khi kết hôn mới cho, còn thề son sắt rằng mình là xử nữ (gái trinh) nguyên xi chưa ai động vào.

Lưu Hà nửa tin nửa ngờ, vẫn chưa hoàn toàn tin hẳn nhưng cũng để tâm một chút vấn đề Dương Bối muốn đổi công việc, liền tìm cơ hội nói một câu với Lưu Thế Hiên.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 22/07/2017 23:38 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Phần 52 Đi đâu đây? Cao Tù vừa nghe thế cảm thấy rất khẩn trương: Cần ta triệu tập binh mã âm thầm bảo vệ không? Mười vạn đại quân đủ chứ?! “Lão Cao này cái gì cũng dám nói vậy hả? Mười vạn?! Ta ngất!” Lâm đại nhân hừ một tiếng, nói thẳng: Đệ muốn làm là một chuyện trọng yếu phi thường, thuộc loại cơ mật cao nhất của Đại Hoa, ngoại trừ huynh và đệ, không cho phép người thứ ba biết được. Nếu ai dám âm thầm theo dõi... Cao đại ca, không cần đệ nói, huynh cũng biết phải làm sao phải không?! Xem hắn nói vẻ trịnh trọng, Cao Tù gật...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh
Vĩnh Hằng – Quyển 14
Phần 96 Trước đó, thời điểm ta nghe nói, Quỷ Mẫu Thiên Tôn bị Bạch Tiểu Thuần này bắt đi, hình như phát sinh chuyện không thể miêu tả... Hiện tại xem ra, là sự thật! Trời ạ, nếu thật sự là như vậy, Bạch Tiểu Thuần này cũng quá cường hãn đi! Ta xem ra, tám chín phần mười là đúng. Nếu không, Quỷ Mẫu Thiên Tôn vì sao phải chủ động rời khỏi Tà Hoàng Thành, lựa chọn tới nơi đây trấn thủ... Thời điểm mọi người của Tà Hoàng Triều này rời đi, đều lộ ra thần sắc quỷ dị truyền âm với nhau, bắt đầu bàn luận... Không quan tâm mọi người suy...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Lục Thiếu Du – Quyển 31
Phần 96 Lão cẩu, thế nào? Thân thể ngươi có thể khôi phục được không? Lục Thiếu Du khôi phục lập tức cười nhạt một tiếng, mắt nhìn thân thể hồn anh và linh hồn phân thân của Tàn Kiếm Đại Đế khẽ cười nhạt. Đây quả thực là xát muối vào trong vết thương của Tàn Kiếm Đại Đế. Hỗn trướng, các ngươi nhanh chóng liên thủ, một đám ngu ngốc, toàn lực liên thủ đánh chết Lục Thiếu Du. Phía xa xa, Huyết Kiếm Đại Đế tức giận tới mức râu tóc dựng ngược lên, giận dữ vô cùng. Tàn Kiếm bị mất thân thể, Đoạn Kiếm bị giết, Thiên Kiếm môn đã bị trọng thương...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng