Quyền lực của Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, thể hiện trên mặt “Ngân sách của túi”.
“Ngân sách của túi” tức là ngân sách của trung ương dành cho đầu tư. Chỉ có Ủy ban Kế hoạch và Phát triển nhà nước mới có quyền phê duyệt những dự án đầu tư này, mà quyền phân phối ngân sách tương ứng cũng tùy dự án phê duyệt, rơi vào tay Ủy ban Kế hoạch và Phát triển.
Hàng năm, Bộ tài chính vào lúc biên chế ngân sách nhà nước, sẽ cắt ra cho Ủy ban Kế hoạch và Phát triển một khoản tiền đầu tư, dùng cho lĩnh vực xây dựng cơ bản và các lĩnh vực khá. Nhưng khi biên chế ngân sách, Bộ tài chính cũng không rõ khoản tiền này dùng cho dự án nào. Mà làm một đơn vị phê duyệt dự toán, Hội đồng nhân dân toàn quốc khi phê chuẩn dự toán năm đó, cũng không nhìn thấy hướng đi của khoản tiền này. Bởi vậy, Ủy ban Kế hoạch và Phát triển nắm giữ khoản tiền lớn, nghiêng về ai, phê cho ai, hoàn toàn là nằm trong tay Ủy ban Kế hoạch và Phát triển.
Nghe nói từng có một vị Trưởng phòng Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, bởi vì chủ trì phê duyệt mấy trăm triệu tệ tiền đầu tư, tuy chỉ là cấp trưởng phòng nhưng từng có Chủ tịch tỉnh chờ nửa tiếng ở cửa mới có thể gặp. Còn có phó Chủ tịch tỉnh sau khi bị y quát lớn sau vẫn khúm núm. Cũng có người phụ trách dự án vì thân thiết với y nên kế hoạch đầu tư có thể báo cáo tăng gấp đôi, nói cho cùng, chỉ cần giơ tay là có thể có phê duyệt dự toán vài tỷ, trước mặt một số tiền lớn, mọi người đều phải cúi đầu.
Ủy ban Kế hoạch và Phát triển nhà nước và Ủy ban Kế hoạch và Phát triển tỉnh là bộ phận chức năng chính quyền quan trọng. Lập dự án, phê duyệt kế hoạch đầu tư, quy mô đầu tư, quản lý đầu tư thuộc các hạng mục đầu tư của chính quyền thậm chí ngay cả việc giải thích các pháp quy chính sách liên quan của các cấp chính quyền, cũng từ chỗ này ra, nói Ủy ban Kế hoạch và Phát triển là bộ phận quan trọng nhất không quá chút nào, bởi vì có người hình tượng mà xưng là Bộ Kế hoạch và Đầu tư.
Thành phố Thiên Trạch cũng báo cáo với Ủy ban Kế hoạch và Phát triển dự án khí mê-tan nông thôn, xin hơn 30 triệu tệ, vốn đã được phê duyệt bước đầu, chờ Phó chủ nhiệm ký tên, và vừa khéo kịp lúc Phó Tiên Phong nhận chức Phó chủ nhiệm.
Phó Tiên Phong trực tiếp gác lại kế hoạch, vừa lên đài liền cho thành phố Thiên Trạch một uy thế phủ đầu, nhằm vào Trần Khiết Văn hay là Hạ Tưởng thì khó ai nói được.
30 triệu vốn tuy rằng không nhiều lắm nhưng dù sao cũng là tiền của nhà nước, không cần thì không cần, Phó thị trưởng phân công quản lý thì sẽ không làm nữa, Phó Tiên Phong rõ ràng đang làm khó dễ Thiên Trạch.
Nếu nói gác lại số tiền 30 triệu tệ của dự án khí mê tan chỉ là mồi lửa đầu tiên, không lâu sau, Phó Tiên Phong lại ra tay cản trở các hạng mục quan trọng của thành phố Thiên Trạch, làm cho quần chúng từ cao xuống thấp phẫn nộ, hận Phó Tiên Phong thấu xương.
Đây là chuyện sau này.
Người khác có lẽ không hiểu vì sao Phó Tiên Phong vừa lên nhận chức đã bóp cổ Thiên Trạch. Hạ Tưởng lại biết rất rõ, Phó Tiên Phong chính là tính cách trừng mắt đáp lại, bởi vì Chiến Kính Bằng cản trở nhà họ Phó đầu tư, y sẽ múa may một chút quyền lực trong tay, làm cho một số người tỉnh ngủ. Đồng thời cũng bởi vì người phụ trách dự án khí mê-tan là Dương Kiếm, mà Dương Kiếm lại là người nhà họ Mai, gần đây nhà họ Mai và nhà họ Khâu càng ngày càng có xu thế gần nhau. Hành động của Phó Tiên Phong lần này có thể nói là một công đôi việc.
Hạ Tưởng cũng không vội vàng, việc này kẹt ở chỗ nào, thì sẽ tháo ở nơi đó, trước hết để Dương Kiếm lo lắng là được rồi, trước mắt hắn còn có chuyện quan trọng cần xử lý – kế hoạch hợp nhất tài nguyên sắt thép.
Khả năng được thông qua ở hội nghị thường vụ là không nhiều, trong lòng Hạ Tưởng biết rõ ràng, bởi vậy ở giai đoạn hiện nay đưa ra thảo luận ở hội nghị thường vụ là ý tưởng không sáng suốt, hắn quyết định tạm thời nén lại.
Có đôi khi, thò tay bên cạnh sườn lại hiệu quả ngoài dự đoán của mọi người hơn so với thò tay trước mặt.
Quyết định bổ nhiệm Tào Vĩnh Quốc vừa công bố, lập tức liền nhận vị trí mới, Hạ Tưởng cũng nhận được không ít điện thoại chúc mừng, hơn nữa ở Thành ủy Thiên Trạch hình tượng của hắn trong mắt không ít người cao lớn hơn vài phần. Có nhiều khi, mọi người tôn trọng không phải bản thân người đó mà là hậu đài của anh ta, lời nói này không sai. Cho dù Hạ Tưởng có năng lực thực sự, nhưng có năng lực mà không có hậu đài cũng sẽ không làm cho người ta coi trọng.
Trước khi đưa ra hội nghị thường vụ thảo luận kế hoạch hợp nhất Thiên Cương, Hạ Tưởng hẹn nói chuyện với Chủ tịch hội đồng quản trị kiêm Tổng giám đốc Tần Tài Lai của Thiên Cương.
Tần Tài Lai ngoài 50 tuổi, đầu không trọc, lưng không cong, bước đi nhanh nhẹn, tuy nhiên nói chuyện khá chậm, dường như mỗi câu đều suy tính trước sau rất lâu.
Thái độ của Tần Tài Lai không ngoài dự kiến của Hạ Tưởng, kiên quyết phản đối, hơn nữa còn liệt kê một loạt khó khăn. Thiên Cương có tài nguyên titanium là ưu thế, tuy rằng giá trị sản lượng và quy mô không lớn nhưng chiếm ưu thế nên lợi nhuận không tồi. Một khi hợp nhất thì sẽ mất đi quyền chủ động, hơn nữa lợi nhuận cũng giảm trên diện rộng. Bởi vì Thiên Cương trong tương lai nằm trong tập đoàn Yến Cương, sẽ không có được quyền phát ngôn lớn.
Tần Tài Lai là Chủ tịch hội đồng quản trị kiêm Tổng giám đốc, một mình nắm hết quyền hành. Nếu thành lập Tập đoàn sắt thép tỉnh Yến, với thực lực của Thiên Cương, y tuyệt đối không đảm nhiệm nổi chức Chủ tịch hội đồng quản trị hoặc Tổng giám đốc, thậm chí lãnh đạo cấp hai cũng không thể vào được, y đồng ý hợp nhất mới là lạ. Mọi người suy nghĩ lợi ích chỉ biết lấy mình làm trung tâm, bỏ vị trí hiện tại nói một không hai đến Tập đoàn sắt thép tỉnh Yến đảm nhiệm thành viên hội đồng quản trị, Tần Tài Laikhông ngốc.
Hạ Tưởng liền khuyên Tần Tài Lai lấy đại cục làm trọng, Ủy ban nhân dân tỉnh có quyết tâm rất lớn, sẽ loại bỏ hết mọi khó khăn để thực hiện. Tần Tài Lai trước sau vẫn không chịu buông ra, ra sức từ chối, lý do thì rất nhiều, dù sao cũng là ba chữ: Không đồng ý!
Hạ Tưởng không giận, ngược lại giọng nhã nhặn, nói:
– Tốt, cho ông thời gian để suy nghĩ rõ ràng, Ủy ban nhân dân thành phố có quyết tâm thực hiện rất lớn, hơn nữa thành phố cũng quy định thời hạn.
Tần Tài Lai vẫn không thay đổi ngược lại khuyên Hạ Tưởng:
– Thị trưởng Hạ, tôi nói một câu không nên nói, kế hoạch hợp nhất sắt thép tỉnh Yến, trước kia đã đưa ra ba lần, ba lần đều thất bại. Đan Cương và Tần Cương đồng ý vì họ thu được lợi, chúng tôi chịu thiệt, chúng tôi không thể đồng ý. Có lẽ từ từ hãy tính, đợi các thành phố khác thực hiện, chúng tôi cũng tỏ thái độ cũng không muộn, nếu hiện tại sớm biểu lộ thái độ, không phải là coi tiền như rác sao? Người khác đều đang chờ để xem câu chuyện cười của chúng tôi.
Trong việc chính trị, không phải người như Tần Tài Lai có thể nhìn lâu dài, Hạ Tưởng vốn trọng đãi đối với y, y lại được voi đòi tiên, còn lấy giọng trên cao trông xuống dạy bảo Hạ Tưởng, thật đúng là bắt nạt thị trưởng trẻ tuổi.
Hạ Tưởng giọng thay đổi ngay, không nhanh không chậm nói:
– Lão Tần, tôi cho ông một tháng làm tốt công tác sắp xếp bên trong Thiên Cương, bất cứ lúc nào chuẩn bị đón kế hoạch hợp nhất. Phía dưới ai chống lại liền cách chức.
Thản nhiên biểu hiện sự uy nghiêm, khiến cho Tần Tài Lai lâm vào thế bị kiềm hãm.
Tuy nhiên, sau đó Tần Tài Lai lại đánh bạo hỏi một câu:
– Nếu chẳng may tôi không thực hiện nhiệm vụ, có phải cũng cách chức của tôi?
– Ai chống lại thì cách chức.
Hạ Tưởng vẻ mặt bình tĩnh, chỉ có điều lặp lại câu nói trước.
– Tốt, nếu tôi không đủ năng lực, mặc cho thị trưởng Hạ xử lý.
Tần Tài Lai một chút cũng không chịu thua, ông ta cũng rõ, hợp nhất Thiên Cương là việc lớn, không đi vòng được với Bí thư, cho dù Hạ Tưởng muốn bắt y thì cũng phải có Bí thư Trần gật đầu mới được.
– Thị trưởng Hạ, tôi còn muốn nhắc nhở ngài một câu, tôi cũng quen Trưởng ban Ngô.
Tần Tài Lai không đến mức phẩy tay áo nhưng cũng là thở phì phì mà bỏ đi rồi. Sau khi y đi, Hạ Tưởng một mình đứng bên cạnh cửa sổ một lúc lâu, lực cản tới đúng hạn, hơn nữa còn lớn hơn so với tưởng tượng. Riêng một mình Tần Tài Lai đã dám phản đối, nếu chẳng may y xúi dục công nhân Thiên Cương gây rối, nói không chừng có thể dẫn đến một loạt sự kiện.
Nhưng quyết tâm thực hiện kế hoạch của Hạ Tưởng cũng lớn nhất từ trước đến nay.
Không chỉ bởi vì hắn hiểu rõ tiến trình lịch sử, ở hậu thế, kế hoạch hợp nhất sắt thép tỉnh Yên quả thật phá tan những lực cản lớn, cuối cùng đạt được thành công. Nhưng đời sau Chủ tịch thúc đẩy hợp nhất sắt thép tỉnh Yến không phải là Tống Triêu Độ mà là Trịnh Thịnh mà Trịnh Thịnh là nhân vật mấu chốt của Đoàn hệ, nghe nói dành được hầu hết sự ngưỡng mộ của người cao nhất. Ông đẩy mạnh việc hợp nhất sắt thép tỉnh Yến cũng là bởi vì phía sau có sự ủng hộ hùng mạnh.
Hiện tại lịch sử xuất hiện sự sai lệch, Trịnh Thịnh đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh ở tỉnh Tương, nhưng sai lệch chỉ có những sự kiện cá biệt, phương hướng lớn không thay đổi. Nói cách khác nếu Trịnh Thịnh kiếp trước hợp nhất tài nguyên sắt thép ở tỉnh Yến, vậy thì chẳng phải nói rõ người số một của hiện tại, đối với việc hợp nhất tài nguyên sắt thép của tỉnh Yến, cũng là thái độ cam chịu ủng hộ sao?
Đằng sau Trịnh Thịnh là người cao nhất, sau lưng Tống Triêu Độ là Thủ tướng, là nói giữa Thủ tướng và Tổng bí thư, có quan niệm chính trị khá đồng nhất, ít nhất là thống nhất với kế hoạch hợp nhất tài nguyên sắt thép tỉnh Yến.
Hạ Tưởng mắt sáng lên, hắn và Thủ tướng đã gặp mặt, cùng từng nói chuyện với Chủ tịch Quốc hội, nhưng chưa bao giờ nói chuyện, bắt tay qua với Tổng bí thư, nếu có cơi hội, có thể nhận được sự tán thưởng của Tổng bí thư mới là may mắn lớn của cuộc đời.
Đương nhiên, cả nước có vô số Thị trưởng và Bí thư Thành ủy, đều khát khao được Tổng bí thư khen ngợi, không phải chỉ có hắn mới có mơ mộng này.
Hắn và Tổng bí thư không có ràng buộc. Mai Hiểu Lâm miễn cưỡng xem là sợi dây đó, thông qua Mai Hiểu Lâm biết Trịnh Thịnh, thông qua Trịnh Thịnh lọt vào mắt Tổng bí thư, có chút quá gấp khúc. Hạ Tưởng cũng chỉ là nhất thời nghĩ ra mà thôi, nghĩ tới rồi quên nhưng không dự đoán được chính là, việc cách đây không lâu, kế hoạch hợp nhất sắt thép tỉnh Yến không ngờ lọt vào mắt Tổng bí thư, dẫn đến việc hắn và Tổng bí thư có một lần gặp mắt tình cờ.
Sau hội nghị hợp nhất sắt thép của toàn tỉnh, 7 nhà máy thép của tỉnh Yến ngoại trừ Đan Cương và Tần Cương tích cực hưởng ứng, các thành phố khác đều không nói gì, giống như một mặt nước lặng, không dậy nổi một chút sóng lăn tăn.
Thật ra chính là sự phản đối vô thanh.
Không ít thành phố cấp ba đều hướng ánh mắt tỏ thái độ ủng hộ Thiên Trạch, đều lấy thành phố Thiên Trạch làm gương, vì Chủ tịch Tống khai hỏa phát súng đầu tiên, ai ngờ Thiên Trạch đầu tiên không có động tĩnh, sau đó lại tạo ra một động tĩnh rất lớn, thu hút sự chú ý của toàn tỉnh.
Thiên Cương quả nhiên có một loạt sự kiện, hơn nữa động tĩnh còn rất lớn, hơn 300 nhân viên nhà máy bãi công hô khẩu hiệu:
– Không hợp nhất, phải sinh tồn.
Sự kiện hơn 300 người là sự kiện lớn, nếu xử lý không tốt, đừng nói Hạ Tưởng, chính Trần Khiết Văn cũng không thể trốn tránh trách nhiệm chính trị. Hạ Tưởng rất giận dữ, cũng ý thức được là đây không phải do Trần Khiết Văn thao túng phía sau, bởi vì Trần Khiết Văn sẽ không có đầu óc chính trị như thế, chỉ là tự đào hầm nhảy xuống.
Vốn Hạ Tưởng đã bước đầu nghĩ thông nên xử lý vấn đề Thiên Cương ra sao, không ngờ chưa bắt tay vào thực hiện, lại có người cho hắn vấn đề nan giải rất lớn … khó bảo toàn không phải thủ đoạn của nhà họ Ngô … hắn biết, đây là thử thách lớn nhất của hắn từ khi theo chính trị tới nay, nếu xử lý không tốt, Thiên Trạch thực sự có thể trở thành hố chôn của hắn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 10 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 25/11/2017 22:36 (GMT+7) |