Bởi vì vấn đề chỉnh hợp ở Thiên Cương, nhà họ Ngô luôn luôn tạo áp lực ở bên ngoài, thậm chí lên tới cả khía cạnh quốc gia, nhưng cụ thể ở Thiên Trạch, vẫn chưa có bất kỳ động tĩnh gì truyền ra. Chỉ ngoại trừ Ngô Tài Dương chủ động gọi điện thoại đến chất vấn lần trước, sau đó ông cụ Ngô trên việc này vẫn luôn ăn nói dè dặt, giữ thái độ kiên nhẫn và im lặng.
Hạ Tưởng biết rằng ông cụ Ngô nhất định sẽ nói, không phải nói với ngoại giới, mà là nói với hắn. Hắn cũng đã vài lần gọi điện thoại cho ông cụ, đầu tiên là chào hỏi, sau đó hỏi thăm đến sức khỏe ông cụ, rồi không nói thêm lời nào nữa, thậm chí khi hắn kín đáo nhắc tới Thiên Cương thì ông cụ lại lập tức chuyển đề tài, ý tứ rất rõ ràng, là tránh nói đến.
Hạ Tưởng còn có chút khó hiểu, ông cụ Ngô rốt cuộc là có ý gì, tuy nhiên hắn biết rõ một điều là ông cụ Ngô không phải trốn tránh câu hỏi, cũng không phải không muốn bàn luận, mà là thời cơ chưa tới. Hắn cũng sẽ không cưỡng cầu nữa, nếu so sánh với ông cụ Ngô thì hắn vẫn có rất nhiều việc bị vây ở thế bị động, không nắm giữ được quyền chủ động.
Bỗng nhiên nghe thấy tin tức ông cụ Ngô muốn tới Thiên Trạch nghỉ hè, quả thật khiến hắn cảm thấy bất ngờ. Ông cụ Ngô đương nhiên không phải đến đây là vì nghỉ hè, mà là muốn mở miệng. Nhưng lúc này dường như thời cơ còn chưa chín muồi, cho dù là tình hình trong tỉnh hay là tình hình trong nước, vẫn bị vây trong trạng thái giằng co, lúc này ông cụ đến Thiên Trạch, là vì sao vậy?
Hạ Tưởng biết rằng với kinh nghiệm cuộc đời và trí tuệ chính trị của hắn, không đủ để phán đoán dụng ý đích thực của ông cụ. Ông cụ muốn tới, là nên hoan nghênh, liền bảo Liên Nhược Hạm truyền đạt quan điểm nhiệt liệt hoan nghênh của hắn.
Liên Nhược Hạm lại hì hì cười:
– Mùi vị bị người ta thẩm vấn cũng không tệ lắm hả? Anh không phải nghĩ ngợi lung tung nữa, chính là em cổ động cô bé Lê kiểm tra anh đó, bởi vì em cảm thấy gần đây anh có biểu hiện bất thường, nghi ngờ anh lại có người phụ nữ mới. Nhưng mà thôi đi, chúng em cũng không thẩm vấn anh nữa, sẽ chờ chính anh thừa nhận là được rồi. Em và cô bé Lê đã thương lượng, cho dù là người phụ nữ nào theo anh, người ta đã trả giá bằng tuổi thanh xuân, anh phải đối xử tốt với người ta, biết không?
Thiếu chút nữa Hạ Tưởng bị Liên Nhược Hạm làm cho cảm động, thiếu chút nữa nói ra lời nói thật, may mắn ở thời khắc mấu chốt đã giữ lại được trong miệng:
– Được rồi, đừng quấy rối nữa, đều nói ba người phụ nữ một màn kịch, em và cô bé Lê hai người phụ nữ đủ khiến cho anh nhức đầu, thêm một người phụ nữ nữa, chẳng phải anh sẽ bị các em làm ầm ĩ đến chết sao? Bây giờ nhiều việc như vậy, loạn trong giặc ngoài, em cũng không phải không biết, còn chê anh chưa có đủ phiền toái sao? Nếu không em và cô bé Lê đi Châu Âu nghỉ phép đi, ở đó hai ba tháng rồi trở về.
Phụ nữ sẽ dùng lời ngon tiếng ngọt, cũng sẽ dùng lời đường mật, đàn ông nhất định phải thường xuyên giữ cảnh giác, không để lý trí bị sự dịu dàng của phụ nữ che mắt.
Liên Nhược Hạm lại đắc ý mỉm cười:
– Được lắm, được lắm, đừng nói như là anh có nhiều oan khuất lắm vậy. Khi ông nội đến đây, em sắp xếp cho ông ở tại Hoa Hải Nguyên, ở ngay Nam Cung… giấc mộng Tam cung Lục viện của anh coi như tan biến.
Hạ Tưởng không nói gì, dập máy điện thoại với Liên Nhược Hạm, liền đi tìm Tào Thù Lê. Tào Thù Lê thấy giao ước của cô và Liên Nhược Hạm bị bại lộ, cũng liền tự biết đuối lý, buổi tối để mặc cho Hạ Tưởng giày vò một đêm.
Ông cụ Ngô nói đến, cũng không nhanh như vậy, mà là ba ngày sau mới đến. Thời gian ba ngày, cho dù là trong nội bộ Thiên Trạch hay là trong tỉnh, tình hình lại đã xảy ra không ít biến hóa.
Trước tiên là nói về Thiên Trạch.
Vì Trần Khiết Văn không có ở Thành phố Thiên Trạch nên mọi chuyện đại sự tạm thời do Hạ Tưởng làm chủ. Những sự vụ bình thường ở Thành ủy do Ngô Minh Nghị xử trí, cũng coi như các loại việc được gọn gàng ngăn nắp, không có xuất hiện bất cứ nhiễu loạn gì. Vốn hết thảy các sự vụ đã được đưa ra, nhưng vẫn có một chút không ngờ. Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Bì Bất Hưu và thường vụ Phó bí thư Lưu Phong Thanh đã làm ầm ĩ một trận lớn. Bì Bất Hưu nổi trận lôi đình, muốn đề xuất lên Tỉnh ủy, Ủy ban Kỷ luật tỉnh điều chỉnh công việc của Lưu Phong Thanh, nếu không công tác của ông ta không thể khai triển.
Hạ Tưởng khuyên ông ta bình tĩnh một chút, xung đột trong công việc là không thể tránh được. Bì Bất Hưu không biết trời đất gì nữa, không ngờ không nể mặt Hạ Tưởng, nói thế nào cũng muốn tống khứ Lưu Phong Thanh.
Lưu Phong Thanh lần trước điều tra sự kiện huyện Bào Mã khiến Bì Bất Hưu ghi hận trong lòng. Ông ta vẫn không nuốt nổi cục tức này, khổ cực tìm mà không thấy khuyết điểm của Lưu Phong Thanh, thật vất vả hiện tại tìm được một việc, sao có thể chịu để yên? Hơn nữa ông ta cho rằng hiện tại Hạ Tưởng bị vây bên trong khe hẹp, đã bao lâu nay ngay cả một Thiên Cương đó cũng không giải quyết ổn thỏa được, liền nhận định Hạ Tưởng lại bắt đầu bị bó tay bó chân ở thành phố Thiên Trạch.
Còn điểm này nữa, Thị trưởng không quản được chuyện của Ủy ban Kỷ luật, ông ta vốn không chịu nghe theo Hạ Tưởng khuyên bảo, vẫn là đem sự việc chọc tới tận Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, không một cước đá văng Lưu Phong Thanh, thề không bỏ qua.
Nguyên nhân mâu thuẫn của Bì Bất Hưu và Lưu Phong Thanh ở chỗ không phải do vụ án quá lớn, mà là vụ án đề cập đến người ở Thiên Cương, nên gặp một chút mẫn cảm và phức tạp. Kỳ thật cũng không phải nhân vật mấu chốt gì ở Thiên Cương, chỉ là một gã phó tổng phụ trách mua vật tư, trong tay Lưu Phong Thanh có căn cứ vô cùng xác thực chứng minh phó tổng ở giữa kiếm lời bỏ túi riêng, Bì Bất Hưu lại lấy cớ là sự thật chưa rõ, thời cơ không đúng, làm lý do để áp chế.
Lưu Phong Thanh không đồng ý, nói thế nào cũng phải điều tra tiếp. Một nhân vật số hai không nghe lời nói của nhân vật số một, thù mới hận cũ cùng nhau bùng lên trong lòng, Bì Bất Hưu giận tím mặt, trở mặt tại chỗ với Lưu Phong Thanh.
Lưu Phong Thanh cũng không cam chịu yếu thế, chỉ trích Bì Bất Hưu chẳng phân biệt được thị phi, căn bản là bao che cho người xấu. Bì Bất Hưu liền làm ầm ĩ một trận lớn với Lưu Phong Thanh ngay tại chỗ. Hai người đều lửa giận ngút trời, ai cũng không chịu nhượng bộ.
Trên thực tế Lưu Phong Thanh và Bì Bất Hưu làm ầm ĩ lớn một hồi, người ngoài xem có lẽ không hiểu chuyện, không hiểu quy củ của quan trường, làm sao có chuyện trợ thủ lại đi chống lại nhân vật số một? Không phải chính mình tự tìm phiền phức sao? Nhưng trong lòng Lưu Phong Thanh biết rõ ràng, bởi vì ông ta biết rõ Bì Bất Hưu đã sớm xem ông ta không vừa mắt, giữa ông ta và Bì Bất Hưu sớm muộn gì cũng sẽ bùng nổ xung đột, khả năng chung sống hoà bình tính ra là con số không. Ông ta thà để cho mâu thuẫn công khai còn hơn về sau bị Bì Bất Hưu hãm hại, tới lúc đó thì mất cả chì lẫn chài.
Sự việc quả nhiên gây náo loạn lớn, ngay cả Thị trưởng Hạ cũng không ngăn được, sau khi báo cáo lên Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng không lập tức trả lời, chỉ nói sau khi tìm hiểu mới có kết luận.
Bì Bất Hưu tự nhận Ủy ban Kỷ luật tỉnh khẳng định sẽ thiên vị ông ta, dù sao ông ta cũng là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật. Lưu Phong Thanh mới chỉ ở cấp Cục, một trợ thủ cấp Cục dám gây hấn với nhân vật số một – Phó giám đốc sở, rõ ràng là cấp dưới phạm thượng. Thậm chí ông ta còn đắc ý muốn mượn cơ hội này một cước đá văng Lưu Phong Thanh đi, xem Thị trưởng Hạ còn có nội ứng ở Ủy ban Kỷ luật hay không, còn muốn lại vươn tay duỗi thẳng đến bên trong Ủy ban Kỷ luật hay không? Không có cửa đâu.
Ngày hôm sau, khi Bì Bất Hưu trò chuyện với hậu thuẫn của ông ta ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh, hậu thuẫn nói cho ông ta biết sẽ điều Lưu Phong Thanh đến bộ phận hậu cần ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh, đảm nhiệm một chức quan nhàn tản. Buông điện thoại, Bì Bất Hưu đắc ý dào dạt, rốt cuộc đúng là ông ta có mặt mũi, ở tỉnh sẽ không tùy tiện động chạm một Ủy viên thường vụ Thành ủy, mà là một Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật bình thường, thì sẽ dễ dàng bị điều chỉnh công tác.
Ông ta vừa mới đắc ý chưa được vài phút, liền nhận được thông tin nói là Thị trưởng Hạ tìm ông ta có việc. Ông ta không chút hoang mang đi vào phòng làm việc của Thị trưởng, cũng là muốn nhìn xem Thị trưởng Hạ còn có thể đưa ra thủ đoạn nào nữa, chẳng lẽ còn nghĩ cách bảo vệ Lưu Phong Thanh sao? Chậm rồi.
Bì Bất Hưu khá tự đắc, đi vào phòng làm việc của Hạ Tưởng, rất không khách khí ngồi trên sô pha, không cần hỏi mà tự mình châm một điếu thuốc, vừa hút vừa nói:
– Thị trưởng Hạ tìm tôi có việc sao?
Thái độ của Thị trưởng Hạ cũng không tệ, vẻ mặt mỉm cười:
– Việc nhỏ thôi, chỉ là hỏi anh một chút về năng lực và thái độ công tác của đồng chí Trần Hải Phong thế nào?
Có ý gì đây? Bì Bất Hưu sửng sốt, chẳng lẽ tin tức ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh đã truyền ra? Trần Hải Phong là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, nhưng không phải Phó bí thư xếp hạng thứ nhất, quan hệ với ông ta tuy rằng bình thường, nhưng so với Lưu Phong Thanh thì nghe lời hơn, nghe ý tứ của Thị trưởng Hạ, hẳn là công tác của Lưu Phong Thanh sẽ bị điều chỉnh?
Bì Bất Hưu thầm mừng, nhưng trong lòng vẫn so đo, liền thuận nước đẩy thuyền nói:
– Năng lực và thái độ công tác của Trần Hải Phong đều không có vấn đề, danh tiếng ở trong Ủy ban Kỷ luật cũng khá cao, là một đồng chí không tồi.
– Vậy là tốt rồi.
Vẻ mặt Thị trưởng Hạ cười yếu ớt.
– Thượng cấp quyết định đồng chí Trần Hải Phong đảm nhiệm vị trí Phó bí thư thứ nhất Ủy ban Kỷ luật thành phố, công tác của đồng chí Lưu Phong Thanh, phải có điều chỉnh tương ứng.
– Tôi hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của tổ chức.
Thái độ của Bì Bất Hưu khá tốt, cũng phải thôi, Lưu Phong Thanh bị đưa đi rồi, hơn nữa Lưu Phong Thanh như vậy cũng tương đương với việc bị để đó không dùng, ông ta khá là vừa lòng, liền lại nói thêm vài câu,
– Đồng chí Lưu Phong Thanh kỳ thật cũng là một đồng chí có năng lực khá, rất có cá tính, nhưng lại không hợp với đại bộ phận các đồng chí ở Ủy ban Kỷ luật. Suy xét đến tính đặc thù của công việc ở Ủy ban Kỷ luật, cá nhân đồng chí Lưu Phong Thanh chịu tủi thân một chút cũng không có gì.
Nói rất êm tai, trên thực tế thái độ của Bì Bất Hưu vẫn là vui sướng khi người gặp họa, cũng là muốn đánh đòn cảnh cáo với Hạ Tưởng, bởi vì thủ đoạn gần đây của Hạ Tưởng khiến ông ta tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, ông ta mới nuốt không nổi cục tức trong lòng.
Thật tâm muốn chọc tức Hạ Tưởng.
Thị trưởng Hạ dường như không hề tức giận, dù bận vẫn ung dung quay về phía sau, nói:
– Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Thủy Hằng vừa mới được điều đến thủ đô, vừa lúc có ghế trống, Chủ nhiệm Lý liền đề cử Lưu Phong Thanh với Tỉnh ủy, Tỉnh ủy và Ủy ban Kỷ luật tỉnh sau khi tìm hiểu cho rằng đồng chí Lưu Phong Thanh có giác ngộ tư tưởng cao, tác phong chính trị vững vàng, quyết định bổ nhiệm đồng chí Lưu Phong Thanh làm ủy viên thường vụ Thành ủy Thủy Hằng, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật.
Á? Bì Bất Hưu bỗng há hốc miệng, không thể tin được vào chính tai mình, đánh rơi cả tàn thuốc trên tay xuống quần, khiến quần bị đốt thành một cái lỗ lớn cũng không phát hiện ra, ông ta thiếu chút nữa té nhào xuống đất… Làm sao lại như vậy được? Làm thế nào Lưu Phong Thanh một bước lên trời, đùng cái liền cùng ngồi ngang hàng với ông ta được?
Ông ta rõ ràng là tới để đánh đòn phủ đầu Thị trưởng Hạ, không ngờ Thị trưởng Hạ vẻ mặt mỉm cười, lại đánh thẳng cho ông ta một nỗi uất ức, thật khó chấp nhận, thật điên tiết.
Lại nghĩ, ông ta và Lưu Phong Thanh làm ầm ĩ một phen, kết quả Lưu Phong Thanh ngược lại được thăng chức mà đi, liền trực tiếp thể hiện thái độ của Tỉnh ủy Ủy ban Kỷ luật tỉnh đối với ông ta, tâm tư ông ta bỗng chốc như chìm xuống tận đáy cốc, cả người rét run.
Thị trưởng Hạ dường như còn có ý mỉa mai ông ta gì đó, lại bổ sung một câu:
– Lão Bì à, tác phong thực sự đã không còn, gần đây không ít đồng chí ở Ủy ban Kỷ luật phản ánh, nói là trong Ủy ban Kỷ luật thành phố, người nhiều hơn việc, rất nhiều vụ án bởi vì ân tình và quan hệ, đều bị đè ép xuống. Kiểu thái độ như thế này không được, anh cũng thấy rõ ràng rồi đó, lúc này thay đổi nhân sự, chính là Ủy ban Kỷ luật tỉnh không vừa lòng, phê bình một cách khéo léo đối với tác phong làm việc của Ủy ban Kỷ luật Thiên Trạch đó.
Bì Bất Hưu không ngờ tới chính là, Trần Hải Phong vừa lên đảm nhiệm liền lại lần nữa điều tra vụ án vị phó tổng mua vật tư ở Thiên Cương đã ở giữa kiếm lời bỏ tiền vào túi riêng. Ông ta không dám lần nữa giơ tay ngăn trở, bởi vì ông ta biết, câu mỉa mai của Thị trưởng Hạ thâm ý sâu sắc, nghĩ đến khốn cảnh hoa uyển trước mắt, lại nghĩ đến những sản nghiệp trên danh nghĩa khác, thì lại thêm một phần lo lắng.
So sánh với vụ náo loạn nhỏ ở thành phố Thiên Trạch, theo sau đó thì tình hình ở tỉnh và bên ngoài tỉnh lại thay đổi, càng nghiệm chứng bước tiếp theo mà Hạ Tưởng đã đoán được từ trước – đấu tranh, đã khuếch đại.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 10 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 25/11/2017 22:36 (GMT+7) |