Chương Quốc Vĩ lại rất có hào khí chắp tay:
– Bí thư Hạ đứng lên nghênh đón, không dám nhận, không dám nhận.
Tuy là có tính chất đùa giỡn chút nhưng Hạ Tưởng vẫn là có chút bất mãn với cử chỉ khiếm nhã của Chương Quốc Vĩ. Cơ quan chính Đảng là cơ quan Chính đảng, không thể đem những biểu hiện bên ngoài xã hội vào được. Hắn cũng hiểu rõ đặc biệt là cơ sở, xã hội có một số xu hướng không lành mạnh ảnh hưởng nghiêm trọng đến cơ quan Chính đảng, khiến cho quy định xưng hô cũng loạn hết cả, phá hoại tính nghiêm túc của cơ quan Chính đảng.
Vì ngại là lần đầu giao tiếp nên Hạ Tưởng không nói gì thêm, cười nói:
– Thị trưởng Chương, mời ngồi.
Chương Quốc Vĩ hiên ngang ngồi xuống, mở miệng ra liền nói:
– Bí thư Hạ, tôi biết thời gian của anh quý giá. Đang làm quen công việc nên tôi nói ngắn gọn hơn. Có hai chuyện tôi muốn anh quyết định. Thứ nhất là vấn đề Phó cục trưởng cục Công thương, phía dưới đều có ý kiến. Thứ hai là nền kinh tế thành phố Tần Đường đã lên rồi, làn gió bất chính cũng nổi lên. Mỗi đêm ăn chơi xa hoa trụy lạc, dùng xe công, ăn uống bằng tiền công rất nghiêm trọng. Ý kiến của tôi là Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố có cần phải mạnh mẽ ngăn chặn làn gió không đúng đắn này? Tôi cũng đi qua một số nhà hàng nhìn thấy việc ăn uống xa hoa, cao sơn mỹ vị, thấy mà ghê người. Đều là tiền mồ hôi nước mắt của dân. Lúc đó tôi đã lật mấy cái bàn mà họ đang ăn, tôi còn nhớ kỹ tên của bọn họ, chuẩn bị xử lý nghiêm túc…
Tình huống mà Chương Quốc Vĩ nói, cùng báo cáo của Phạm Tiến vừa nãy cũng không khác biệt nhau mấy. Chứng tỏ hai người đều nói sự thật. Chuyện về bề ngoài thì không cần phải che giấu. Mấu chốt là chuyện xử lý như thế nào, ai chiếm thế chủ động. Hiển nhiên, Chương Quốc Vĩ hiện tại là đang nắm chặt quyền chủ động.
Đề nghị của Chương Quốc Vĩ là mời dự họp thảo luận vấn đề Phó cục trưởng, vấn đề ăn uống xa xỉ. Trong cuộc tổng điều tra xe công lần đầu trong phạm vi toàn thành phố, quản lý quy phạm xe công. Đồng thời nhằm vào vấn đề quỹ đen của cơ quan chính Đảng, yêu cầu thay đổi chỉnh lý trong kỳ hạn. Tóm lại, kết quả mà Chương Quốc Vĩ mong muốn chính là mượn hai vấn đề, nắm vững quyền chủ động trước.
Vấn đề chọn Phó cục trưởng, Hạ Tưởng có thể nói cứ để đó đã, nhưng vấn đề điều tra xe công mà không biểu lộ thái độ nữa, thì chính là thể hiện hắn không có trách nhiệm chút nào rồi. Hắn liền trầm ngâm nói:
– Vừa nãy Bí thư Phạm cũng có đến báo cáo một chút tình hình. Tôi cũng đã hiểu rõ sự việc. Việc bổ nhiệm Phó cục trưởng, về sau cũng sẽ họp hội nghị thảo luận, điều tra xe công. Mong rằng anh và Bí thư Phạm cùng nhau đề xuất ra một phương án cụ thể, rồi sẽ nghiên cứu trong cuộc họp.
Chương Quốc Vĩ trong mắt rõ ràng hiện lên một tia không vui, tuy nhiên rất nhanh liền biến mất. Ông ta không ngờ rằng Phạm Tiến đã sớm một bước tìm đến Hạ Tưởng rồi. Chắc chắn là sẽ không nói điều gì hay ho về ông ta. Ông ta muốn từ vẻ mặt của Hạ Tưởng nhìn ra khuynh hướng gì đó, nhưng điều đáng tiếc là vẻ mặt Hạ Tưởng bình tĩnh như mây trời. Thật cao xa mà bí hiểm khó đoán.
Chương Quốc Vĩ có chút không chịu phục. Hạ Tưởng trẻ tuổi như vậy mà lại có được cái hình tượng như thế. Hắn lại là Bí thư, mới có 32 tuổi thôi. Một con người chưa từng trải, làm sao có thể dự tính trước mọi việc được, trừ phi giả vờ.
Ông ta liền nhận định Hạ Tưởng chính là cố ý gây khó dễ.
Cũng không có cách nào khác, cố ý gây khó dễ cũng phải chịu thôi. Ai bảo hắn là Bí thư cơ chứ? Nhưng thời gian còn nhiều, không tin Hạ Tưởng có thể ở thành phố Tần Đường này được lâu dài. Cái ghế Bí thư quý báu kia sớm muộn cũng là của ông ta mà thôi.
Chương Quốc Vĩ khôi phục tự tin, gật đầu cười, đứng lên:
– Vậy thì tôi sẽ theo tinh thần chỉ thị của ông chủ mà xử lý.
Hạ Tưởng vốn vẻ mặt sắc thái thâm trầm, vừa nghe thấy lời nói của Chương Quốc Vĩ thì liền biến sắc, đứng dậy nói:
– Anh nói cái gì?
Thái độ rất nghiêm túc, giọng điệu mạnh mẽ cững rắn, một sự uy nghiêm hiện ra trên mặt khiến cho Hạ Tưởng với sự nhẹ nhàng ban đầu trở nên nghiêm túc lạnh lùng.
Chương Quốc Vĩ sợ tới mức mặt biến sắc, ấp úng vài câu nhưng rồi cũng không nói ra được gì, xấu hổ một lát rồi mới nói một câu:
– Thì sẽ xử lý theo tinh thần chỉ thị của Bí thư Hạ.
Cho đến khi đi ra khỏi văn phòng của Bí thư Hạ, Chương Quốc Vĩ mới cảm giác được áp lực trên người biến mất, thay vào đó là một cảm giác bi phẫn và uất ức trào dâng trong lòng. Trong lòng giận dữ. Cái tên Hạ Tưởng này, lấy chuyện bé xé ra to, chẳng qua chỉ là gọi một tiếng “ông chủ” mà thôi, chứ cũng chẳng phải gọi hắn ta là “lão Đại”, làm gì mà phải đến nỗi trở mặt?
Nghĩ đến ông ta đường đường là một Thị trưởng, lại lớn hơn Hạ Tưởng chừng mười tuổi mà bị Hạ Tưởng quát ngay trước mặt, ông ta liền cảm thấy xấu hổ vô cùng. Ông ta đã tác oai tác quái ở Tần Đường này mười mấy năm, thành phố Tần Đường dường như ở những bộ phận quan trọng nào cũng có người của ông ta. Hạ Tưởng mới đến có thể làm gì được ông ta cơ chứ? Lại còn dám trở mặt như thế với ông ta. Thật là một thằng tiểu nhân đắc chí.
Chương Quốc Vĩ trở lại văn phòng, vẫn là sự bực tức chưa tiêu tan. Lại nghĩ đến sự thất thố vừa rồi trước Hạ Tưởng, ông ta càng căm giận mình vô năng, làm sao mà lại bị một người ba mươi tuổi dọa như thế? Chẳng qua là nhân vật số một, cũng chẳng phải là lãnh đạo, làm sao lại có thể dọa ông ta như vậy chứ? Thật là đồ chết tiệt không làm nên tích sự gì!
Chương Quốc Vĩ tự trách một phen, lại cho gọi thư ký Dịch Diễn, dặn dò anh ta đi mời Nhiệm Hải Phong và Chu Minh Hoành đến bàn chuyện. Dịch Diễn không hiểu rõ tình hình. Trước đây đều là ông ta gọi điện thoại là xong nhưng hôm nay sao lại phải đích thân đi mời nên mới hỏi thêm một câu:
– Gọi điện hay là….
Chương Quốc Vĩ trừng mắt liếc Dịch Diễn một cái:
– Chạy đi một cái thì có mệt chết được không?
Dịch Diễn sợ tới mức không dám nói thêm nữa. Bình thường Thị trưởng Chương tuy là tính khí nóng giận, nhưng với anh ta thì luôn nhẹ nhàng. Hôm nay làm sao lại nổi giận rồi? Đúng rồi. Thị trưởng Chương vừa đến văn phòng của Bí thư Hạ. Lẽ nào là Bí thư Hạ khiến Thị trưởng Chương nổi giận?
Dịch Diễn không dám chậm trễ vội đến mời Trưởng ban Tổ chức cán bộ và Phó thị trưởng thường trực ngay.
Chương Quốc Vĩ đi rồi, Hạ Tưởng cũng bình tĩnh lại. Vừa rồi hắn mượn cơ hội phát hỏa, thứ nhất là hắn quả thật vô cùng phản cảm với việc đem cách xưng hô trong xã hội dùng trong cơ quan chính Đảng. Cái gì mà ông chủ với chả ông chủ. Khiến cho cơ quan chẳng ra cơ quan mà chướng khí mù mịt. Thứ hai là cũng muốn có ý ngăn chặn cái thái độ tự cao tự đại của Chương Quốc Vĩ.
Chương Quốc Vĩ cái thái độ tự cao tự đại đó không rõ ràng lắm, nhưng nhất cử nhất động đều thể hiện ra bên ngoài. Hơn nữa cái cách ông ta nói chuyện giống như nhân vật số một ở Tần Đường vậy. Khiến người ta rất không thoải mái. Tuy nói là Chương Quốc Vĩ cũng không biểu hiện ra ngoài sự mâu thuẫn đối với việc đến Tần Đường của hắn. Nhưng Chương Quốc Vĩ người này bên ngoài thì rộng rãi, hình tượng to lớn, nhưng trên thực tế thì tâm tư tinh tế, chỗ nào cũng nghĩ rất chu đáo, lại giỏi làm ra vẻ cao ngạo bề ngoài, luôn giơ cao khẩu hiệu vang dội vì mình tạo thế, rất có thành thạo
Phó cục trưởng Cục Công thương và tổng điều tra xe công. Hai chuyện tưởng như không lớn nhưng là một sự đọ sức giữa gió tây và gió đông, tức giữa hắn và Chương Quốc Vĩ. Chuyện rắc rối cũng là do Chương Quốc Vĩ khơi mào trước. Đương nhiên, lý do cũng danh chính ngôn thuận.
Nói chung, sau khi Bí thư nhậm chức, ít nhất nửa năm sau thì mới có thể hiểu rõ hết tình hình. Khoảng gần một năm sau thì mới có thể tiến hành điều chỉnh nhân sự, mới có thể nắm quyền lớn trong tay. Có một số trường hợp là trường hợp đặc thù, Chương Quốc Vĩ ở thành phố Tần Đường mười mấy năm, thế lực ở Tần Đường là thâm căn cố đế rồi.
Đừng quên, ông ta đã từng đảm nhiệm chức vụ Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Tần Đường!
Hơn nữa cho đến hiện tại, Hạ Tưởng còn không biết rõ hậu trường của Chương Quốc Vĩ rốt cuộc là ai. Khi bạn còn chưa biết người phía sau đối phương là ai thì khi đọ sức với đối phương, bạn chắc chắn phải kiêng kỵ vài ba phần.
Bí thư và Thị trưởng không phải là nhất định phải có mâu thuẫn và xung đột. Nhưng Bí thư Thị trưởng chính là một cặp oan gia trời sinh. Không phải là gió đông đè nén gió Tây thì sẽ là gió tây đè nén gió đông. Nhất định phải phân ra chính phụ, một núi không thể có hai hổ được.
Đặc biệt là một Bí thư đến từ vùng khác và một Thị trưởng cứng rắn, tất nhiên sẽ có vấn đề kẻ mạnh kẻ yếu. Trên chốn quan trường, nhân vật số một và người ra lệnh luôn luôn chỉ có một người.
Hạ Tưởng một tay đập nhẹ xuống bàn, chất gỗ của chiếc bàn rất không tồi, cũng là hàng hiệu, lại phối với ghế sô fa da thực cao cấp thì thực sự là một môi trường làm việc hạng nhất. Thành phố Tần Đường không những đường phố sạch sẽ rộng lớn mà tòa nhà Thành ủy cũng xa hoa khí thế hơn so với thành ủy Thiên Trạch. Trụ sở làm việc cũng là mới khánh thành cách đây vài năm, hùng vĩ hơn cả tòa nhà Thành ủy thành phố Yến.
Lại càng không cần nhắc đến các đồ dụng và dụng cụ văn phòng ở bên trong thì đều là hàng hiệu hàng sang cả, giá trị rất xa xỉ. Hạ Tưởng kiến thức rộng rãi, cũng biết rằng văn phòng làm việc của hắn cũng trị giá đến mấy nghìn nhân dân tệ. Tuy rằng cảm giác rất lãng phí, rất xa xỉ, nhưng hắn lại không thể nói được gì. Hắn là Bí thư Thành ủy, là nhân vật số một, có một số chuyện nhỏ không thể mở miệng ra nói được. Nếu không thì sẽ bị nói là, đường đường là một Bí thư mà không làm chuyện chính sự, lại cứ săm soi mấy chuyện vặt vãnh. Những chuyện đó không phải là việc của Bí thư mà là việc của Trưởng ban thư ký nên làm.
Trưởng ban thư ký….Trong lòng Hạ Tưởng thấp thỏm. Nếu như Lương Thu Duệ bây giờ còn không chủ động đến báo cáo công tác nữa thì anh ta quả là không biết làm việc tí nào rồi, chứng tỏ là anh ta có suy nghĩ gì khác. Nhưng dù là anh ta có suy nghĩ gì khác thì cũng không nên phân cao thấp với Bí thư. Nếu thực sự như vậy thì Lương Thu Duệ thật không có tư cách làm Trưởng ban thư ký chút nào.
Hạ Tưởng thân là Bí thư, không có quyền điều chỉnh công tác của Lương Thu Duệ, Nhưng có thể bỏ qua Lương Thu Duệ, đem một số việc trong chức trách của Trưởng ban thư ký cho Phó trưởng ban thư ký và thư ký làm. Điều kiện tiền đề là nếu như Lương Thu Duệ không vừa mắt hắn.
Gần đến lúc về, cuối cùng Lương Thu Duệ cũng chủ động xuất hiện.
Lương Thu Duệ đeo một cặp kính đen. Ở trong chốn quan trường bao nhiêu năm vẫn là mang hơi thở của một tri thức. Anh ta mặt trắng nõn, rất sạch sẽ, chẳng có chỗ nào là khó nhìn. Anh ta đem đến một ấn tượng về sự nho nhã. Trời không nóng nhưng anh ta mặt đầy mồ hồi, vừa mới bước vào liền xin lỗi:
– Thật xin lỗi anh, Bí thư Hạ. Thật là ngại quá! Vốn là nên sớm đến báo cáo công tác nhưng nhà tôi lại xảy ra chuyện nên chậm trễ mất hai ngày.
Chả trách hai ngày nay không thấy Lương Thu Duệ lộ mặt. Hóa ra là có chuyện, Hạ Tưởng liền thân thiết hỏi một câu:
– Có gì khó khăn không?
– Khó thì không khó. Chỉ là…
Lương Thu Duệ dừng câu nói, quan sát cẩn thận sắc mặt của Hạ Tưởng một chút rồi mới nói:
– Ở nhà tôi xảy ra chuyện. Một người thân của tôi đột ngột qua đời, để lại đứa con bơ vơ, rất đáng thương. Tôi liền dẫn cháu về thành phố, sắp xếp cho cháu nó.
Hạ Tưởng cũng không vội vàng, đợi Từ Tử Kỳ đưa trà lên, mời Lương Thu Duệ ngồi xuống rồi nói đến vấn đề:
– Hôm nay Bí thư Phạm và Thị trưởng Chương đều tìm đến tôi nói về hai tình hình.
Lương Thu Duệ lập tức sẽ biết đề tài thảo luận là gì liền gật đầu nói:
– Về hai vấn đề ứng cử viên Phó cục trưởng cục Công thương và điều tra xe công. Tôi có ý kiến như thế này, mời Bí thư Hạ chỉ giáo nêu ra chỗ thiếu sót.
Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng, Lương Thu Duệ thật là hay, đã sớm hiểu rõ rồi. Được, xem anh ta lập trường thế nào.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 04/12/2017 22:36 (GMT+7) |