Phó Tiên Tiên hiểu lầm Hạ Tưởng, tưởng vừa rồi Hạ Tưởng thật sự muốn làm gì cô, hơn nữa còn ngay trước mặt Cổ Ngọc, liền mặt đỏ tía tai, bỗng nhiên xoay người dậy, không màng đến sự có mặt của Cổ Ngọc ở đây, nhảy lên ôm cổ Hạ Tưởng, nói nhẹ vào tai hắn:
– Cả đời này em là của anh rồi, anh dám đi, em chết cho anh xem!
Ngữ khí rất kiên định, thái độ rất cương quyết, rất hiên ngang lẫm liệt, mặc dù cô vừa nói vừa cắn vào môi, hai mắt long lanh đẫm nước, rõ ràng là đang trong trạng thái ý loạn tình mê.
Hạ Tưởng xoa xoa đầu Phó Tiên Tiên:
– Nói với Cổ Ngọc, vừa rồi là đùa thôi, đừng làm cô ấy buồn.
Mở cửa ra, đã thấy Tiêu Ngũ đầu tóc nhễ nhại mồ hôi đứng bên ngoài.
Tiêu Ngũ không dám bước vào, mắt nhìn thẳng, cười một cách đầy ẩn ý, nhưng rồi cảm thấy không nên cười, liền cố tỏ ra nghiêm nghị nói:
– Xin sếp hãy cứu lấy Trần Lị!
Hạ Tưởng dẫn Tiêu Ngũ đi vào một căn phòng khác, đóng cửa lại và nói:
– Tiêu Ngũ, cậu hãy kể lại chi tiết mọi việc xem nào.
Cứu được Trần Li, còn phải cảm ơn thói quen không tốt của Lão Tặc.
Lão Tặc năm nay tuổi đã lớn, vẫn chưa lấy vợ, một thân một mình nên thường xuyên lui tới chốn phong nguyệt để giải quyết nhu cầu cá nhân, chỗ ông ta thích đến nhất là Lê Hoa Hồng.
Lê Hoa Hồng có Hoa Tam Đóa khiến người ta rất thích.
Không sai, chính là Hoa Tam Đóa tự xưng là Phó cục trưởng.
Lão Tặc thường xuyên qua lại với Hoa Tam Đóa, hai người rất quấn quýt nhau, cái gì cũng xem như vừa mắt với nhau rồi, liền có tình cảm với nhau. Ông ta nói đợi lúc nào thích hợp sẽ chuộc Hoa Tam Đóa, rồi lấy cô, làm Hoa Tam Đóa cảm động khôn xiết.
Hôm nay Lão Tặc lại đi tìm Hoa Tam Đóa, Hoa Tam Đóa dẫn ông ta đến gian phòng phía sau, lúc hai người đang đến lúc cao trào, thì nghe thấy tiếng lách cách, nghe kĩ hơn, nghe thấy tiếng một cô cái đang khóc.
Khác với trước, Lão Tặc sẽ mặc kệ, bởi vì Hồng Hoa Lê là trung tâm tắm hơi, phụ nữ khóc khóc cười cười là chuyện bình thường, ai mà biết bọn họ khóc thật hay giả? Nhưng hôm nay thì khác, nghe thấy tiếng khóc rất quen, nghe kĩ hơn có vẻ giống với giọng Trần Lị.
Lão Tặc liền đứng dậy, hỏi Hoa Tam Đóa, nhưng Hoa Tam Đóa nhất định không chịu nói, ông ta liền nổi giận nói Hoa Tam Đóa không tin ông ta, tình cảm ông ta dành cho Hoa Tam Đóa là thật lòng. Hoa Tam Đóa liền cảm động, liền nói sự thật, nói là ông chủ Thâm Hải mới thu nạp một cô gái rất xinh đẹp, nhưng cô gái đó không để ý đến ông ta, hôm nay Thâm Hải uống say rồi, có lẽ đã ép cô gái đó.
Lão Tặc vừa nghe thấy tức giận, nếu thật là muốn cướp đi sự trong sạch của Trần Lị thì Chủ tich Trần nhất định sẽ đốt Hồng Hoa Lê. Ông ta không nói gì thêm, vừa đến gần cửa đã nghe thấy tiếng Trần Lị:
– Ông không được đến gần tôi, nếu không ta sẽ nhảy lầu tự vẫn.
Mẹ ơi, đúng là Trần Li rồi, Lão Tặc máu liền xông lên, làm một điều đáng tự hào nhất, hắn đạp văng cửa, đi vào trong, thấy Thâm Hải đang cưỡng ép Trần Lị, còn Trần Lị đã đứng ngay cạnh cửa sổ rồi, đang chuẩn bị nhảy xuống.
Tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
Lão Tặc vô cùng nổi giận, ngay lập tức nhìn thấy cái ghế trước mặt, không nói thêm câu nào, lấy ghế đánh Thâm Hải, cũng tại bởi hôm nay Thâm Hải uống nhiều rồi, nếu không y cũng không dám thất lễ với Trần Lị, có rượu vào con người mới trở nên thật hơn, nhưng cũng vì say rượu, anh ta mới không đánh trả được lại, bị Lão Tặc đập ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Sau khi đánh bất tỉnh Thâm Hải, Lão Tặc vẫn chưa nguôi giận, còn lấy bình rượu gõ thêm vài cái lên đầu Thâm Hải, đánh cho Thâm Hải chảy cả máu đầu.
Sau đó, Lão Tặc bảo vệ Trần Lị nhanh chóng đi xuống nhà, với sự hỗ trợ của Hoa Tam Đóa, đi ra theo cửa sau của Hồng Hoa Lê.
Bây giờ Trần Lị đã an toàn, với sự bảo vệ của Chủ tịch Trần, không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế này một lần nữa rồi.
– Chủ tịch Trần muốn tôi gửi tới anh một câu.
Tiêu Ngũ vẻ mặt rất căng thẳng nhìn Hạ Tưởng, Trần Lị có thể bình an thoát nạn, y cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, nhưng lời của Nga Ni Trần, có chút không phải, Tiêu Ngũ sợ làm Hạ Tưởng không vui.
– Nói đi, tôi đang nghe.
Hạ Tưởng biết, trong chuyện của Trần Lị hắn không giúp được gì nhiều, chứng tỏ một điều, tất cả các hang cùng ngõ hẻm ở Tần Đường này đều là địa bàn của Chương Quốc Vĩ và Ngưu Lâm Quảng, sự nỗ lực kiểm soát Tần Đường của hắn vẫn còn kém.
– Chủ tịch Trần nói, vấn đề của Hồng Hoa Lê, không cần Bí thư Hạ phải ra tay, ông ta sẽ làm theo cách của mình.
Lúc Tiêu Ngũ nghe thấy Chủ tịch Trần nói câu này, trong lòng nghĩ chắc không phải bởi vì Nga Ni Trần nghĩ vì chuyện của Trần Lị mà ông giận Hạ Tưởng, cho rằng Hạ Tưởng không chịu giúp, muốn đơn thương độc mã ư?
Y chỉ là người nói lại, chứ không thể lĩnh hội hết được những điều Nga Ni Trần nói được.
Hạ Tưởng nghe xong, cũng không vì những điều mà Tiêu Ngũ đang lo lắng mà nổi giận, hơn nữa lại còn cười:
– Có khí phách, Nga Ni Trần chính là Nga Ni Trần, được thôi, làm theo ông ta, lấy độc trị độc…có khi lại tốt hơn. Cậu hãy nói lại với Chủ tịch Trần, bảo ông ta khi có tín hiệu hẵng ra tay, hiệu quả sẽ tốt hơn.
Tiêu Ngũ không biết giữa Hạ Tưởng và Nga Ni Trần có ám hiệu gì, anh ta chỉ biết đi chuyển lời xong rồi đi. Mối nguy hiểm của Trần Lị trước mắt được giải tỏa, nhưng tình hình của Bí thư Hạ dường như không ổn, y lại không biết làm thế nào để giúp Hạ Tưởng, chỉ biết nói một câu:
– Tôi tin là tất cả những khó khăn, sếp đều có thể giải quyết được!
Hạ Tưởng cười ha ha:
– Tôi không phải là toàn diện như vậy, làm sao có thể giải quyết được tất cả các khó khăn đây? Bây giờ còn có một khó khăn trước mắt còn chưa giải quyết được đây, bên ngoài có hai người đẹp, thật khiến người ta đau đầu.
Tiêu Ngũ thấy Hạ Tưởng không có gì phải lo lắng cả, y cũng thấy đỡ lo, cười một chút rồi ra đi.
Ngày hôm sau, tin Trần Lị được cứu thoát mới đến tai Ngưu Lâm Quảng, Ngưu Lâm Quảng nổi giận lôi đình, mắng cho Thâm Hải một trận, Thâm Hải tự biết tội, không dám mở miệng cãi lại, khúm na khúm núm, hứa nếu lại tìm thấy Trần Lị sẽ tự mình đưa đến cho Ngưu Lâm Quảng.
Sau khi Ngưu Lâm Quảng bình tĩnh lại, cũng không bảo Thâm Hải đi tìm Trần Lị nữa, bây giờ đã rút dây động rừng rồi, đối phương nhất định đã có phòng thủ, bây giờ muốn bắt lại Trần Lị thì còn khó hơn lên trời.
Ngưu Lâm Quảng bây giờ đã thu tầm nhìn khỏi người Trần Lị, bởi vì gã đã điều tra được một dấu vết để lại, theo như những tài liệu của Hách Tư Vị thu thập được, Trần Lị có thể là cô em trong hai chị em Hoa Nhài Vàng Bạc đã một thời gây chấn động thành phố Lang, cũng tức là, họ đều là con gái của Nga Ni Trần!
Nếu đúng là Hoa Nhài Bạc, thuộc hạ của gã không kịp phòng bị, bị thế lực của Nga Ni Trần ở Tần Đường đánh lén, thì hoàn toàn có thể hiểu được.
Ngưu Lâm Quảng thông qua các mối quan hệ ở thành phố Yến, đã tìm hiểu và nắm rõ được một số tin tức, những tin tức này lại càng làm sáng tỏ những điều y đang đoán, Nga Ni Trần hiện đã được phóng thích, đi đâu không rõ, không ở thành phố Yến, hình như cũng không ở thành phố Lang…
Mà chính là ở Tần Đường.
Ngưu Lâm Quảng đập mạnh xuống bàn, cười một cách nham hiểm, được lắm Hạ Tưởng, lợi dụng Nga Ni Trần để đối phó với tôi, lấy độc trị độc, đúng là cao kiến.
Nga Ni Trần đã đi lâu rồi, đã sớm rời khỏi giang hồ, y còn tưởng y lại có thể được làm đại ca, hô mưa gọi gió? Nếu muốn hô mưa gọi gió thì nên tìm một nơi thích hợp, Tần Đường, không phải là chốn quần hùng tranh bá, Tần Đường, là Tần Đường của Ngưu Lâm Quảng, Nga Ni Trần đừng tưởng rằng còn có thể tái hiện lại huy hoàng năm đó của mình, Tần Đường chỉ có thể là của một mình gã, ban ngày là của Hạ Tưởng, ban đêm là của Ngưu Lâm Quảng, ngay cả Chương Quốc Vĩ cũng chẳng dính dáng gì tới, huống chi một kẻ sa cơ thất thế như Nga Ni Trần.
Ngưu Lâm Quảng không những không thèm, trong lòng lại nghĩ thêm, Nga Ni Trần có hai cô con gái, gã chỉ mới nhìn thấy Ngân Mạt Lị, còn Kim Mạt Lị thì chưa lộ diện, nếu bắt được cả Kim Ngân Mạt Lị, cái giường lớn chứa được ba người của gã coi như hữu dụng rồi…
Nga Ni Trần đã đưa đến cửa rồi, không ăn thì không ăn, ăn thì ăn, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào.
Ngưu Lâm Quảng ra lệnh cho Gia Cát Phách Đạo, bảo toàn bộ thủ hạ bắt đầu hành động, lệnh tìm ra chỗ ẩn náu của Nga Ni Trần ở Tần Đường, không cần biết Nga Ni Trần sống hay chết, chủ yếu là hai đứa con gái của ông ta, phải bảo vệ an toàn tuyệt đối.
Mâu thuẫn giữa Ngưu Lâm Quảng và Nga Ni Trần sắp được phơi bày ra ánh sáng.
Cùng lúc đó, Ủy ban kỷ luật Tỉnh vẫn đang trong quá trình điều tra sự việc giữa Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ.
Nhưng mấy bức ảnh chụp được chính là bằng chứng tỉ mỉ và chính xác, do vậy, Phó Nghĩa Nhất cũng có lí do để lần lượt buộc Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ phải giải thích rõ ràng về việc này, nhưng Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ trong lúc bối rối ban đầu, sau đó trấn tĩnh lại, nhất quyêt không chịu thừa nhận có quan hệ nam nữ.
Ảnh chụp có thể chứng minh rằng hai người có qua lại với nhau, nhưng không thể chứng minh rằng có ngủ với nhau hay không, chỉ cần không bắt được quả tang hai người lên giường với nhau, thì dù chết hai người cũng không chịu thừa nhận.
Vụ án tạm thời lâm vào tình thế bế tắc, Phó Nghĩa Nhất hiểu rõ, Hạ Tưởng cho dù không có bất kì ám hiệu ngầm gì với Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ, nhưng thái độ thấy mà như không thấy của hắn đối với y đã nói lên tất cả, chính là không phối hợp với Ủy ban kỷ luật tỉnh để điều tra về Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ, đã khuyến khích thêm cho hai người đó.
Phó Nghĩa Nhất rất tức giận, nhưng y lại không có cách nào với Hạ Tưởng. Bởi vì Hạ Tưởng là Ủy viên thường vụ Tỉnh, Ủy viên thường vụ Tỉnh không quan tâm một Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh là chuyện rất bình thường, y còn định thế nào nữa? Y đến Tần Đường hai ngày rồi, nhưng ngay cả gặp mặt Hạ Tưởng cũng chưa gặp lần nào, quả thật quá khinh thường.
Phó Nghĩa Nhất liền báo cáo thái độ của Hạ Tưởng cho Trương Kiềm, nói thành phố Tần Đường không chịu hợp tác với Ủy ban kỷ luật Tỉnh, mong bí thư Trương đứng ra giải quyết.
Trương Kiềm liền hỏi lại:
– Ủy ban Kỷ luật thành phố Tần Đường có phối hợp công việc với cậu không? Nếu phối hợp rồi, chứng tỏ Thành ủy đã phối hợp, cậu còn muốn thế nào nữa, lẽ nào muốn đích thân Bí thư Hạ đưa ra chỉ thị ư? Đồng chí Nghĩa Nhất, đồng chí Hạ Tưởng không tìm tôi nói lý đã tốt lắm rồi, tôi còn lo vài hôm nữa Tỉnh ủy sẽ mở một cuộc họp, hắn còn nói với tôi không ủng hộ công việc của thành phố Tần Đường…
Phó Nghĩa Nhất như dẫm phải đinh, thật sự không còn gì để nói nữa, lời nói của Trương Kiềm quá khéo léo, kỳ thật đã quá không khách sao rồi. Nói Hạ Tưởng không cáo trạng lên Tỉnh ủy là tốt lắm rồi, cậu tự thu xếp đi.
Phó Nghĩa Nhất sao chịu để yên, y đã có chỉ thị từ phía Bắc Kinh rồi, Ủy ban kỷ luật Trung ương đã bước đầu nắm giữ các chứng cứ về tác phong sinh hoạt cũng như về kinh tế của Hạ Tưởng rồi, sắp tới có thể sẽ đến Tần Đường điều tra lấy chứng cứ.
Hạ Tưởng, anh chớ có ỷ mình là Ủy viên thường vụ Tỉnh mà không coi trọng Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh, sẽ có lúc anh sẽ phải khóc!
Kết quả khi Ủy ban kỷ luật Trung ương chưa hành động gì, thì những bức ảnh của Hạ Tưởng đã bị người khác tung lên mạng, làm nổi lên một con sóng sóng chính trị mới!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 14/12/2017 11:36 (GMT+7) |