Sau đó, ông cụ nhà họ Phó có một khoảng thời gian vì ốm nằm trên giường không hề công khai xuất hiện, sau khi Phó Tiên Phong đi vào phòng ông, trong vòng không đến mười phút, ném liền mấy chén trà, chống gậy bước xuống giường, nói rằng phải đánh vỡ đầu Thôi Hướng.
Gần như cùng lúc đó, lão Cổ triệu tập mấy vị tướng lĩnh cao cấp trong quân đội như Hứa Quan Hoa đến nhà, nổi giận đùng đùng ngay trước mặt mấy vị thiếu tướng, trung tướng. Trong cơn giận dữ, đập vỡ một chiếc bình hoa thời Thanh mà ông ta quý nhất.
Bắc Kinh ào ào vũ bão!
Nhân viên của Ủy ban Kỷ luật Trung ương do Thôi Hướng phái đi, khi tới tỉnh Yến, phải gặp mặt phía tỉnh Yến, mời Ủy ban Kỷ luật tỉnh Yến đứng ra phối hợp làm việc. Không ngờ nhân viên của Ủy ban Kỷ luật bề ngoài thì rất lễ độ nhiệt tình, nhưng sau khi gọi một cuộc điện thoại, lại trả lời rằng Tào Thù Quân đến tỉnh khác công tác, tạm thời không về kịp.
Nơi đến cũng rất xa, tỉnh Sở.
Nhân viên của Ủy ban Kỷ luật Trung ương bị làm khó, dù sao cũng không thể lại đến tỉnh Sở mời Tào Thù Quân về, liền xin chỉ thị của Thôi Hướng. Thôi Hướng nổi giận, yêu cầu phải đến tỉnh Sở, dù thế nào cũng phải mời Tào Thù Quân về.
Ủy ban Kỷ luật tỉnh Yến liền vô cùng nhẹ nhàng mà tiễn đoàn của Ủy ban Kỷ luật Trung ương. Ủy ban Kỷ luật Trung ương lại liên hệ với phía tỉnh Sở, được câu trả lời là, Tào Thù Quân đến tỉnh Sở giao lưu học tập. Ông ta là người của sở Tài chính tỉnh Yến, phải có tỉnh Yến đứng ra mới giải quyết được.
Lại liên hệ với Ủy ban Kỷ luật, sở Tài chính tỉnh Yến, đối phương nói rất dễ nghe, sau đó lại là không có thời gian, không có đủ người, vân vân, tóm lại là từ chối.
Thôi Hướng đã hiểu, mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng rộng khắp, chẳng những thâm căn cố đế ở tỉnh Yến, đến phía tỉnh Sở cũng dốc hết sức ủng hộ hắn.
Nghĩ lại cũng đúng, Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Sở là Trần Phong, Chủ tịch tỉnh là Mai Thái Bình!
Cũng như khi điều tra Tào Thù Lê, lần này cũng gặp phải những khúc mắc và lực cản rất lớn.
Tào Thù Lê vốn ở Bắc Kinh, vừa liên hệ, lại nói là ở tỉnh Yến, tới tỉnh Yến thì nói là đi tỉnh Tây, liên hệ với tỉnh Tây, lại bị mời trở về.
Người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tây hỏi gì cũng nói không biết, hơn nữa rõ ràng là trình bày qua loa,
Khiến cho Ủy ban Kỷ luật Trung ương rất bất mãn. Sau khi báo lại với Thôi Hướng, Thôi Hướng biết, Hạ Tưởng dụng ý sâu xa, sớm đã đi trước một bước. Đầu tiên là cho y chạy một vòng lớn, cho y lộn đi lộn lại đến choáng váng đầu óc, lại để y bỗng nhiên phát hiện ra hoá ra y đã không còn đường nào nữa.
Bị các thế lực tầng tầng lớp lớp vây quanh, trước mặt không có đường, chẳng lẽ chỉ có thể lui bước?
Thôi Hướng tức lồng lộn, y tự nhận lăn lộn trong quan trường mấy chục năm, còn thiếu chút nữa nắm quyền chính trị cả một tỉnh, không ngờ kết quả là bị một thằng trẻ ranh đùa giỡn.
Nói không chừng Hạ Tưởng còn trốn ở sau lưng cười y ngu ngốc, giống như xem xiếc khỉ!
Thôi Hướng lửa giận ngút trời, quyết định sử dụng biện pháp cưỡng chế với Hạ Tưởng, buộc Hạ Tưởng tạm thời đình chỉ công tác để tự kiểm điểm, không phải là giam lỏng, nhưng cũng gần như thế!
Ngay tại lúc Thôi Hướng chuẩn bị quyết một phen sống mái, thì ở Bắc Kinh tổ chức một buổi tiệc trà, đã xảy ra một việc ngoài ý muốn khiến cho người ta khiếp sợ.
Tiệc trà vốn là một cuộc gặp mặt không chính thức để thăm hỏi các cán bộ lão thành, do văn phòng Đảng cộng sản Trung ương và Quốc vụ viện cùng tổ chức. Toàn bộ chín vị Ủy viên thường vụ bộ Chính trị Đảng cộng sản đến đông đủ, thể hiện sự tôn trọng đối với các cán bộ lão thành.
Đương nhiên, đáng để toàn bộ chín vị Ủy viên thường vụ đến tiệc trà, các cán bộ lão thành tham dự hội nghị cũng không phải người bình thường. Họ đều là những người từng là lãnh đạo chủ chốt trong quân đội, Đảng và nhà nước.
Khi mới bắt đầu bầu không khí cũng khá vui vẻ. Mấy chục người hội tụ, các vị lãnh đạo Đảng và nhà nước đương nhiệm đều thể hiện sự tôn trọng với các cựu cán bộ lãnh đạo Đảng và nhà nước. Dù sao chính họ cũng sẽ có ngày trở thành người tiền nhiệm, tôn trọng bọn họ, cũng là để cho những người sau kế thừa truyền thống tốt đẹp.
Tiệc trà với quy mô như vậy hàng năm đều được tổ chức định kỳ vài lần, đương nhiên, chưa bao giờ đăng tin tức gì trên báo chí.
Thường thì số lượng cán bộ lão thành được mời tới tiệc trà có không ít, nhưng cuối cùng đến đó chỉ có một bộ phận. Có một số người là vì lý do sức khỏe nên không đến, có một số người là ngại quá ồn ào mà không đến, có một số người là không muốn gặp đối thủ trước kia nên không đến. Tóm lại, lý do thì rất nhiều, kết quả chỉ có một, mỗi lần số người cũng không quá nhiều, mời năm mươi người, có thể có ba mươi người đến đã quá tốt rồi.
Nhưng lần này lại là ngoại lệ, gần như đều đến đông đủ, nhất là bốn nhà họ Ngô, Mai, Phó, Khâu những năm gần đây vì tránh hiềm nghi mà chưa bao giờ cùng nhau xuất hiện, không ngờ lại chạm trán.
Càng hiếm có chính là người có quyền lực cao nhất trong quân đội nhưng cực kỳ ít tham gia tiệc trà và các loại hội nghị như lão Cổ cũng xuất hiện ngoài dự đoán!
Hơn nữa làm cho người ta càng thêm khó hiểu là lão Cổ và ông cụ nhà họ Phó vốn cũng không vừa mắt nhau – Giữa hai người có khi gặp mặt cũng chỉ gật đầu, đến một câu cũng không nói – hôm nay lại vừa gặp nhau liền túm tụm lại một chỗ, nói không ngừng với thái độ vui vẻ.
Đây là chuyện gì thế này?
Ông cụ nhà họ Ngô lại ngồi im, vẻ mặt thong dong, nhìn không chớp mắt. Lúc mấy vị đại Ủy viên thường vụ theo thứ tự đến trước mặt ông, tuy ông cụ cười cười, nhưng cũng không thể hiện nhiệt tình quá mức. Tuy nhiên, đối với cuộc nói chuyện bí mật của lão Cổ và ông cụ nhà họ Phó, dường như ông ấy cảm thấy rất hứng thú, còn nghiêng người hỏi ông cụ nhà họ Mai bên cạnh vài câu.
Ông cụ nhà họ Mai hôm nay tinh thần cũng rất khá, hiếm khi ngồi chung một bàn với ông cụ nhà họ Ngô. Nhưng ông cụ nhà họ Khâu lại ngồi một mình một bên, hơi kinh ngạc đối với sự qua lại của ông cụ nhà họ Ngô và ông cụ nhà họ Mai, cùng với biểu hiện khác thường của lão Cổ và ông cụ nhà họ Phó, có điều nghĩ kỹ một chút, đại khái cũng đoán ra điều gì đó.
Trước kia tinh thần lão Cổ rất tốt, hôm nay đã có phần không được như vậy, còn chống gậy, vẻ mặt tức giận, thỉnh thoảng dùng gậy gõ xuống đất vài cái. Ông cụ nhà họ Phó cũng vậy, một đôi mắt âm u lạnh lẽo quét tới quét lui, dường như xem ai cũng không vừa mắt, vẻ giận dữ trên gương mặt khiến người ta sợ hãi.
Đợi tới khi chín vị Ủy viên thường vụ đi tới trước mặt lão Cổ và ông cụ nhà họ Phó, hai người cười ôn hòa với Tổng bí thư, còn với Chủ tịch Quốc hội thì khuôn mặt tươi cười gọi là có lễ, cười nhạt với Thủ tướng. Còn với mấy Ủy viên thường vụ sau, cho dù không tươi cười, ít nhất cũng biểu hiện được như bình thường.
Đến khi Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương Long Gia Thành đi vào, vẻ mặt tươi cười đưa tay ra, lão Cổ vờ như không biết, không thèm bắt tay.
Ông cụ nhà họ Phó lại hai tay chống gậy, gõ mạnh xuống đất, hừ một tiếng nói:
– Gia Thành, năm đó khi cậu vẫn là Bí thư Tỉnh ủy, có một lần gặp khó khăn, nếu ta nhớ không lầm, lúc ấy cậu đã đến cửa nhà ta xin giúp đỡ…
Gương mặt Long Gia Thành hơi biến sắc, tuy nhiên vẫn tươi cười:
– Lòng cảm kích của tôi với ông Phó, luôn luôn ghi tạc trong lòng.
– Ghi tạc trong lòng?
– Hừ!
Ông cụ nhà họ Phó mặc cho Long Gia Thành giơ tay giữa không trung.
– Ta năm nay gần tám mươi tuổi, tai không điếc, mắt không hoa, tim không mù. Ai muốn ngáng chân ta, tuy tay của ta không còn sức, nhưng cây gậy này vẫn còn có tác dụng!
Ý là nói, tuy rằng ông ta không nắm thực quyền, nhưng thế lực nhà họ Phó vẫn còn đó, không phải ai muốn động vào là được.
Sắc mặt Long Gia Thành đã có chút mất kiên nhẫn. Nhưng ông cụ nhà họ Phó thật sự là người đức cao vọng trọng, sức ảnh hưởng của nhà họ Phó cũng quả thật khiến người ta khiếp sợ, nhịn không được, cũng phải cố mà nhịn.
– Ông Phó, nếu ông muốn phê bình tôi xin cứ nói rõ, lời của ông, tôi vẫn muốn nghe.
Lúc này Long Gia Thành đã xếp hạng gần cuối trong số Ủy viên thường vụ của Bộ Chính trị phiên này. Kinh nghiệm của y còn thiếu sót, nhưng cũng hiểu rõ bốn dòng họ lớn bề ngoài không nắm nhiều quyền lực, trên thực tế, thế lực đằng sau lớn mạnh kinh người, ngay cả Tổng bí thư cũng phải băn khoăn suy xét.
– Nghe lời của ta? Sợ rằng trong mắt cậu mấy lão già này sớm đã không khác gì chết rồi.
Gân xanh trên tay ông cụ nhà họ Phó nổi lên, lại buông một câu,
– Ta chỉ có một đứa cháu gái, ai muốn động đến nó, liền giống như muốn đưa ta đến Bát Bảo Sơn!
Câu này đủ sức nặng, lập tức khiến Long Gia Thành biến sắc, muốn nói gì đó nhưng ông cụ nhà họ Phó đã quay người bước đi rồi, không thèm để ý đến sự ngại ngùng của y.
Lão Cổ bước lên một bước, râu tóc gần như đều dựng đứng, cây gậy trong tay giơ cao:
– Long Gia Thành, ta là người thẳng tính, ta sẽ không nói những lời căm ghét như ông Phó, cũng sẽ không giở trò sau lưng. Ta cũng có mấy câu tặng cậu. Ta cũng chỉ có một đứa cháu gái, con trai và con dâu đều đã không còn, cháu gái là tất cả những gì ta gửi gắm. Ai muốn gây chuyện với nó, ta chỉ nói một câu, thuộc hạ sẽ không nương tay!
Chỉ nghe “Bốp” một tiếng, gậy của lão Cổ bị ném ra xa, đập trúng một lọ Mao Đài mấy chục năm quý giá, lập tức vỡ nát. May mà bên cạnh bàn không có người ngồi, nếu không sẽ bắn tung tóe khắp người.
Thanh âm phẫn nộ của Lão Cổ vang vọng toàn bộ hội trường:
– Ta vào sinh ra tử, đánh cả giang sơn, đến già lại để cho các người ức hiếp ta? A! Nghĩ là ta già rồi không làm được gì hả? Ai dám đụng đến ta, ta liều mạng với kẻ đó!
Sau đó, mặc mấy vị Ủy viên thường vụ cùng với tất cả các cán bộ lão thành ở lại đó, nghênh ngang bước đi.
Lão Cổ vừa ra khỏi cửa, mấy vị thiếu tướng và trung tướng liền theo sát phía sau ông ta, mấy cỗ xe quân dụng tiền hô hậu ủng, nổ máy rời đi, không thèm để ý đến những nhân viên cảnh vệ ở đó!
Toàn bộ hội trường lặng ngắt như tờ, ngay cả Tổng bí thư cũng như thoáng chút suy nghĩ, ánh mắt lay động.
Gương mặt Chủ tịch Quốc hội xanh mét, liếc Long Gia Thành, tia tức giận trong mắt chợt lóe lên.
Mấy Ủy viên thường vụ thần sắc khác nhau, hoặc bình tĩnh, hoặc thản nhiên, chỉ có Bí thư Pháp ủy Trung ương Đảng Trịnh Trí Phục trên gương mặt có chút phức tạp, ánh mắt bất định.
Thủ tướng cũng khoác một bộ dạng coi như không có việc gì, cười ha hả:
– Lão Cổ lớn tuổi rồi, cơn giận vẫn không nhỏ, đúng là xuất thân từ quân nhân. Nào, chúng ta tiếp tục.
Chủ tịch Quốc hội cũng vội hoà giải:
– Lão Cổ tính tình luôn luôn như vậy, không trách, không trách.
Chủ tịch Quốc hội vừa nói xong, Long Gia Thành cũng trở lại bình thường, mỉm cười:
– Xin lỗi các vị, vừa rồi tôi nói chuyện không giữ ý, chọc giận lão Cổ, ảnh hưởng đến tâm trạng các đồng chí lão thành. Tôi sai, tôi xin chịu tội với mọi người.
Nghĩ rằng mọi chuyện cứ như thế trôi đi, không ngờ Long Gia Thành vừa dứt lời, ông cụ nhà họ Ngô đứng lên, bình thản nói:
– Già rồi, không được coi trọng cũng là chuyện thường. Lão Cổ cũng thật là, tức giận làm gì? Tức giận có thể giải quyết được vấn đề không? Mọi người ở lại tiếp tục uống trà, ta uống không nổi nữa, trà cũng nguội rồi!
Ông cụ nhà họ Ngô phẩy tay áo bỏ đi.
Lần này, những cán bộ lão thành ở đó đều giương mắt đờ đẫn.
Không ngờ ông cụ nhà họ Ngô vừa đi, ông cụ nhà họ Mai cũng đứng lên:
– Ta đi khuyên nhủ lão Cổ và lão Ngô. Đây có là gì, sống đến từng này tuổi, sao còn nóng giận như vậy? Cả giận thiệt thân!
Nói cũng thật khéo, nhưng bước chân đi rất nhanh, trong nháy mắt đã đẩy cửa bước đi.
Vẻ tươi cười trên mặt Tổng bí thư đã không còn.
…
Dường như cây gậy của lão Cổ chính là một bước ngoặt, đập tan không phải một lọ Mao Đài, mà là một thế cân bằng!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 14/12/2017 11:36 (GMT+7) |