Kim Quang giận tím mặt:
– Tên chó, chết đến nơi rồi còn kiêu ngạo, mẹ nó mày còn tưởng mày là Nga Ni Trần dậm chân liền dọa chết người năm xưa hay sao? Mày bây giờ chỉ là một con chó già không chịu chết mà thôi! Mẹ nó…
Khi nói, chân liền nhấc lên đá vào hạ bộ của Nga Ni Trần. Kim Quang quả thật quá hư hỏng, gã đứng cách Nga Ni Trần quá gần, một cước đó thật đúng đích, với tuổi tác của Nga Ni Trần, gần như thảm hại ngay tại trận.
Cũng may, Nga Ni Trần lách người, tránh được, sau đó, mười mấy người trong phòng cùng nhau chạy ra, vây Nga Ni Trần ở giữa, đối mặt với đối thủ gấp mấy lần, mặt không hề e sợ.
Kim Quang cười ha hả:
– Chỉ dựa vào mấy người các anh đã muốn ngăn cản tôi? Nói cho các anh biết, hôm nay cảnh sát rất nhiều việc, đều ở Đại Đông rồi, cho dù có nhận được mệnh lệnh chạy tới, cũng mất gần một tiếng đồng hồ, đến lúc đó các anh sớm đã đi đời rồi. Bây giờ đầu hàng còn kịp, muộn chút nữa, thì chỉ có đường chết.
Nga Ni Trần biết những lời Kim Quang nói không hề giả tạo, bây giờ lực lượng chính diện chắc chắc đã bị điều động không còn một ai, y biết rõ, Hoàng Đắc Ích đang quét sạch cứ điểm của Ngưu Lâm Quảng, bây giờ cũng không thể đến kịp, Lịch Phi cũng không ở trong thành phố, đang đuổi bắt Tu La rồi, lực lượng còn lại trong thành phố chỉ còn người của Chương Quốc Vĩ, khả năng bị khai trừ rất lớn, chẳng lẽ hôm nay khó tránh khỏi kiếp nạn?
Nga Ni Trần thầm thở dài một tiếng, thôi rồi, y một đời tung hoành ngang dọc mười mấy năm, cũng đủ rồi, đến Tần Đường một chuyến, cũng coi như đã giúp được Hạ Tưởng, phát huy được chút nhiệt huyết cuối cùng, hôm nay liều mạng tiêu diệt một bộ phận trong thế lực của Ngưu Lâm Quảng, cũng xem như xứng đáng với Hạ Tưởng. Hạ Tưởng là một người có tình có nghĩa, dùng cái chết của y, để đổi lại sự chăm sóc suốt đời của Hạ Tưởng đối với Hoa Nhài Vàng Bạc, cũng đáng!
Nga Ni Trần phải liều mạng!
– Hôm nay, may mắn có một nhóm anh em đi theo giúp tôi, không rời không bỏ, Nga Trần tôi suốt đời không có bản lĩnh gì khác, chỉ có trọng tình nghĩa. Mọi người xem tôi là anh cả, thì cùng tôi quyết chiến một trận. Những ai không muốn chết ở đây, thì bây giờ có thể rời đi, tôi tuyệt đối không nói một lời nào. Có thể đi cùng tôi đến giờ phút này, thì đều là những huynh đệ khiến Nga Trần tôi suốt đời ghi nhớ, mong nhận của tôi một lạy!
Nga Ni Trần một đời anh hùng, cũng có thủ đoạn lôi kéo lòng người nhất, y ôm quyền, hướng mười mấy người quỳ xuống.
Mười mấy người này quả thật cũng bị khí thế mạnh mẽ của Kim Quang làm cho kinh sợ, trong lòng chập chờn, nhưng lời nói dõng dạc của Nga Ni Trần, khiến cho những người phân tâm lập tức tập trung tinh thần, tất cả mọi người đều mặt mũi nghiêm chỉnh, ôm quyền hướng về phía Nga Ni Trần.
– Sẽ cùng Chủ tịch Trần đi đến cùng!
– Ai đi người đó là con rùa!
– Ai sợ người đó là đồ khốn khiếp!
Trong khoảng thời gian ngắn, tình cảm quần chúng sôi trào, sĩ khí thành công được Nga Ni Trần khơi dậy, đã đạt đến cực điểm.
Kim Quang hổn hển vung tay lên:
– Giết, không để lại tên nào, bà nó! Lửa cháy đến chân rồi mà còn cứng miệng, đi chết đi!
Một trận hỗn chiến, chỉ giao đấu một lúc, sau mấy phút sau, phía Nga Ni Trần đã không chống đỡ được nữa. Cũng không phải chỉ vì phía Kim Quang người đông, còn bởi vì trong tay y có súng.
Vừa rồi đánh nhau còn chưa có ai nổ súng, sau mấy phút sau, phát hiện những thủ hạ dưới tay Nga Ni Trần đều khá cứng cựa, liền nóng nảy, có người nổ súng. Vừa nổ súng, phía Nga Ni Trần liền nhụt chí khí, dù sao trước họng súng, con người dù có lợi hại, cũng không tránh nổi một viên đạn.
Kim Quang nhìn trúng được thời cơ, tận dụng cơ hội, lặng lẽ đến sau lưng Nga Ni Trần, một con dao găm sắc bén cầm trong tay, đâm trúng vào bả vai Nga Ni Trần, vốn dĩ y định đâm vào ngực Nga Ni Trần, không ngờ Nga Ni Trần bất ngờ phát giác, tránh qua, liền lệch qua một bên.
Kim Quang cũng không bỏ qua, rút dao găm chuẩn bị đâm tiếp, không tự tay giết chết được Nga Ni Trần thì y chưa từ bỏ.
Nga Ni Trần tuy già rồi, thân thủ không còn linh hoạt được như trước, nhưng dù sao người già rồi vẫn oai phong, chỉ có miệng lưỡi là thua Kim Quang thôi, y vừa quay người liền tránh được một dao của Kim Quang, lại quay ngược lại, hung hăng đâm vào cánh tay trái của Kim Quang.
Đừng thấy Kim Quang rất hung hăng, thật ra chưa từng phải chịu đòn bao giờ, nên bị đâm đau đến nỗi kêu lớn lên, trước mắt tối sầm, may mà chưa hôn mê ngã xuống đất. Y tức giận, lấy ra một khẩu súng lục, nhắm thẳng vào Nga Ni Trần.
Tiếng súng nổ “bùm” một tiếng, Nga Ni Trần tránh được kiếp nạn, nhưng người thủ hạ sau lưng y bị bắn trúng ngực, lập tức máu chảy thành sông, vừa nhìn thấy đã biết không qua khỏi.
Nga Ni Trần nổi giận, bước lên trước đoạt súng. Kim Quang bước lên, ôm cổ giữ Nga Ni Trần lại, dí súng vào đầu Nga Ni Trần, hung hăng nói:
– Tôi đếm đến ba, lập tức quỳ xuống xin cứu, rồi bảo thủ hạ của ông nhận thua hết đi, nếu không, tôi một phát liền bắn chết ông!
– Một!
Ánh mắt Kim Quang đầy phẫn nộ.
Nga Ni Trần khép hờ hai mắt, đứng ngạo nghễ, không thèm quan tâm đến Kim Quang.
– Hai!
Kim Quang nghiến răng.
Nga Ni Trần dứt khoát nhắm mắt lại, trong lòng không biết vui hay buồn, cuối cùng cũng không chết trong nhà giam, mà là chết trong cuộc chiến hỗn loạn, cũng không uổng y oai phong một cõi. Chỉ có một điều đáng tiếc nhất là, lại chết dưới một phát súng nhỏ, dù sao cũng có chút uất nghẹn.
Lại nghĩ đến hai cô con gái được Hạ Tưởng săn sóc, y liền vui mừng không ít. Nếu như trước đay y còn lo Hạ Tưởng không thay y chăm sóc cho hai cô con gái Hoa Nhài Vàng Bạc, bây giờ thì không cần phải lo nữa, ít nhất y đã giúp Hạ Tưởng làm nhiều việc như vậy, lại hy sinh ở Tần Đường, Hạ Tưởng rất trọng tình nghĩa, nhất định sẽ chăm lo cho Hoa Nhài Vàng Bạc suốt đời.
Chết…nào có gì đáng sợ, từ lúc y bước vào con đường xã hội đen, chưa từng sợ chết!
Trong nháy mắt, Nga Ni Trần suy nghĩ rất nhiều, cũng không biết qua bao lâu sau, trong lòng vẫn còn buồn bực, tại sao lại nghe có tiếng súng, lẽ nào đã chết rồi?
Không đúng, âm thanh này không đúng, tại sao lại nghe có âm thanh như bên cạnh có nước ấm đang chảy xuống, dường như là…, đúng rồi, tiếng máu chảy từ động mạch ra, mở mắt ra nhìn, chỉ thấy trên cổ Kim Quang có găm một phi đao ngắn, máu tươi từ đó chảy ra ngoài, hai mắt Kim Quang trợn tròn, dường như không thể nào tin nổi!
Hai tay Kim Quang nắm bừa bãi, muốn nắm cái gì đó, nhưng lại nắm không được, những tàn tích sự sống đang dần chảy từ trong cơ thể y ra ngoài, y mở lớn miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại chỉ ô ô rên rỉ. Chỉ duy trì được một lúc, liền ngã vật xuống đất, không ngừng co giật.
Tiên Lương!
Chỉ có tài phóng đao của Tiên Lương mới xuất quỷ nhập thần, trăm phát trăm trúng!
Lại nhìn vào hiện trường, Tiêu Ngũ và Tiên Lương đúng lúc chạy đến, dẫn theo hai ba chục người, một phần là người của Dương Uy, một phần là người từ thành phố Lang, Tiêu Ngũ và Tiên Lương giống như hổ giữa đàn dê, trong chốc lát đã đáng gục bốn năm người.
Kim Quang vừa chết, rắn như mất đầu, thủ hạ của Ngưu Lâm Quang có dấu hiệu chạy tán loạn, lại thêm Tiêu Ngũ và Tiên Lương quá mức dũng mãnh, ra tay lại tàn độc, vừa ra tay đã gãy tay gãy chân, hơn nữa người phía mình lại mất ưu thế, người của Ngưu Lâm Quảng liền dần bị đánh bại.
Bỗng nhiên, trong đám đông không biết có ai hô lớn một tiếng:
– Không hay rồi, Kim Quang đã chết, Tu La bị bắt, chạy mau!
Đội ngũ vốn đã lòng người tan rã, vừa nghe như vậy xong, giống như gốc rễ cuối cùng cũng bị đánh bật, nhất thời đều tan rã.
Nga Ni Trần thấy tưởng như thất thế nhưng lại thắng thế, trong lòng không khỏi than thở một tiếng. Hạ Tưởng, năm đó thủ đoạn mà cậu đối phó với tôi, tôi học được rồi đem đối phó với Ngưu Lâm Quảng, cũng xem như không làm cậu thất vọng!
Nghĩ thông suốt, y hét lớn một tiếng:
– Đánh rắn thì phải đánh giập đầu! Một người cũng không để thoát!
Một tiếng ra lệnh, sĩ khí dâng cao, liền nghe thấy những thanh âm kêu trời kêu đất liên tiếp, một phần ba quân chủ lực của Ngưu Lâm Quảng, thất bại thảm hại, dưới mệnh lệnh của Nga Ni Trần, lại bị trọng thương!
Bình bại như núi đổ, Trung Thiên thực nghiệp dưới sự âm thầm phối hợp của Nga Ni Trần, dưới một loạt thủ đoạn trực diện cực độc của Hạ Tưởng, thực lực bị hao tổn mất ¾, đang ở bên bờ vực sụp đổ.
Ngay lúc Kim Quang chết, lúc 1/3 thực lực của Ngưu Lâm Quảng bị Tiêu Ngũ, Tiêu Lương toàn bộ nắm giữ, Tu La đã sa lưới ở tỉnh Hắc Liêu.
Cổ Thu Thật đối nhân xử thế ngay thẳng, làm việc cũng rất rõ ràng dứt khoát, vừa buông điện thoại Hạ Tưởng xuống liền trực tiếp hạ mệnh lệnh, sau đó một đội gồm hơn 20 cảnh sát vũ trang tinh nhuệ liền ra quân, trải qua một ngày hai đêm hăng hái chiến đấu, cuối cùng cũng khiến Tu La đang hoảng hốt sợ sệt bắt được ở vùng rừng sâu núi thẳm.
Nghe nói, cảnh tượng lúc bắt Tu La, thậm chí có thể so sánh như sự mạo hiểm khi bắt giữ Nhị Vương năm đó, bởi vì Tu La thật sự có bản lĩnh. Nhưng cuối cùng gã cũng không thắng nổi cảnh sát vũ trang, sau một ngày giằng co, cuối cùng cũng bó tay chịu trói!
Sau đó, vừa lúc Lịch Phi từ thành phố Hoàng đến tỉnh Hắc Liêu cũng vừa đến, liền tiếp nhận Tu La, ngay trong đêm áp giải về Tần Đường.
Tu La bị bắt, Kim Quang bị giết, giống như một nắm đấm mạnh đấm thẳng vào ngực Ngưu Lâm Quảng!
Ngưu Lâm Quảng đang ngủ, sau khi biết được tin tức, không còn có sự chắc chắn như khi gặp Chương Quốc Vĩ nữa, nổi trận lôi đình, hầu như biến tất cả những đồ vật trong văn phòng thành đồ vỡ nát hết.
Thất bại, thất bại thảm hại!
Tiếp tục như thế này, không đợi kế hoạch của Hải Quân được thực hiện, y có lẽ đã bị Hạ Tưởng cho vào nồi rồi.
Làm sao bây giờ? Ngưu Lâm Quảng biết rất rõ, nếu thêm lời khai của Tu La vào nữa, có lẽ trước khi Hải Quân hạ thủ, Hạ Tưởng đã có đầy đủ chứng cứ bắt y rồi.
Bởi vậy, Tu La không thể sống mà về đến Tần Đường được.
Tu La có đáng tin hay không, y bây giờ không dám đặt cược nữa, bây giờ Hạ Tưởng đang nắm trong tay những gì, còn cả Lã Chấn Dương, Trương Thần Phương, nghe nói vụ án Lão Tặc bị giết cũng liên quan đến Gia Cát Phách Đạo, nếu thẩm vấn luôn cả Gia Cát Phách Đạo, chỉ cần Tu La và Gia Cát Phách Đạo đồng thời khai ra y, y đừng nghĩ đến việc thong dong nhàn nhã nữa.
Tiên hạ thủ vi cường…Ngưu Lâm Quảng không do dự nữa, cầm điện thoại gọi cho Hải Quân:
– Hải Quân, cậu đi công tác một chuyến, đến giữa giáp gianh tỉnh Hắc Liêu và thành phố Tần Đường, tìm một nơi thích hợp, đón đầu Tu La, đưa y đi một đoạn đường!
Hải Quân lập tức lĩnh hội ngay:
– Nhận lệnh!
Tất cả mọi người đều không chú ý đến một điểm là, Hải Quân bình thường không lộ diện, trong màn đêm bao phủ, lại âm thầm rời khỏi Trung Thiên thực nghiệp. Y ăn mặc gọn gang, đội một cái mũ lớn, tay xách một cái túi thể thao, bên trong dường như đựng đồ thể dục.
Hải Quân bình thường ở trong Trung Thiên thực nghiệp, giống như một người giữ cổng vậy, đơn điệu mà không được chú ý, thậm chí có nhiều người còn không chú ý đến sự tồn tại của y, vì vậy, y rời đi cũng không có ai quan tâm, cũng chỉ có Gia Cát Phách Đạo và Hách Tư Vị biết rõ, Hải Quân chính là quân bài cuối cùng của Ngưu Lâm Quảng.
Hải Quân hành động, chứng tỏ Ngưu Lâm Quảng đã bí quá hóa liều, cũng chứng minh một điểm, Ngưu Lâm Quảng bắt đầu chìm thuyền rồi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 14/12/2017 11:36 (GMT+7) |