Là điện báo của Tỉnh ủy.
Hạ Tưởng vốn dĩ cho rằng lại là điện báo của Lý Bỉnh Văn, nghĩ thầm rằng hiện tại cũng không cần Lý Bỉnh Văn ra mặt nữa, kệ ông ta có nói gì, nên cũng không nhìn kỹ số điện thoại, không ngờ sau khi nghe điện, thì ra là Phạm Duệ Hằng.
– Hạ Tưởng, là tôi, Phạm Duệ Hằng!
Giọng nói của Phạm Duệ Hằng đầy khẩu khí công việc, là giọng điệu trước giờ chưa từng có,
– Tỉnh ủy không hy vọng Tần Đường xuất hiện những nhân tố không ổn định, giai đoạn hiện tại, đề nghị lấy kinh tế làm trung tâm, những chuyện khác đều phải nhường đường cho sự phát triển kinh tế của Tần Đường.
Lẽ ra, thông thường Tỉnh ủy sẽ không trực tiếp can thiệp vào quyết định trọng đại của một thành phố, dù sao thành phố cấp ba cũng là cơ quan chính Đảng bậc nhất. Tỉnh ủy chỉ là chỉ đạo và chỉ thị, dẫn dắt phương hướng vĩ mô, sẽ không can thiệp vào những vấn đề cụ thể, nếu không người đứng đầu chính Đảng ở bên dưới cũng không có biện pháp triển khai công tác.
Huống hồ Hạ Tưởng còn là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy.
Mặc dù nói lời nói của Phạm Duệ Hằng không rõ ràng mà là nói đại khái, không hề chỉ ra cụ thể một việc nào, nhưng rõ ràng có ý đồ nhúng tay vào chuyện ở Tần Đường, thực tế chính là chỉ thẳng vào vụ việc của Ngưu Lâm Quảng.
Bình tĩnh mà xem xét, kết giao qua lại với Phạm Duệ Hằng đã đến gần mười năm, Hạ Tưởng chưa từng quá kỳ vọng vào Phạm Duệ Hằng, bởi vì hắn biết Phạm Duệ Hằng đối nhân xử thế bạc tình bạc nghĩa, hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, nhưng hôm nay, lời nói của Phạm Duệ Hằng vẫn khiến cho hắn thất vọng tràn trề.
Phạm Duệ Hằng biết đối nhân xử thế, khéo đưa đẩy có thừa những không có nguyên tắc, mọi việc luôn tùy vào vào áp lực, thường đổi hướng ngay ở thời điểm mấu chốt. Nếu ai đó một lòng kỳ vọng Phạm Duệ Hằng có thể luôn làm hậu thuẫn vững chắc nhất sau lưng, người đó nhất định sẽ bị thất vọng vô cùng!
Phạm Duệ Hằng quá để ý đến cái mũ trên đầu, cho dù hậu thuẫn ở thủ đô không mạnh, nhưng dù sao cũng là một quan chức cấp cao của Tỉnh, không phải ai cũng có thể sắp xếp người ở Tỉnh ủy, nhưng trong mỗi thời điểm quan trọng thì ngáng chân cản trở, thực khiến cho Hạ Tưởng không có cảm tình.
Tốt xấu cũng là Tỉnh ủy, làm thế nào lại không có khí phách như vậy? Coi như là không nghe lời của Trung Ương vài lần thì có thể như thế nào, cũng không thể miễn chức tôi! Hơn nữa lại không phải là Trung Ương bảo anh phải làm như thế nào, khẳng định là nhân vật nào khác gây áp lực cho anh, anh liền khuất phục sao?
Hạ Tưởng đã hạ quyết tâm, hắn chưa từng lùi bước trước cuồng phong của Ủy ban Kỷ luật Trung ương , càng sẽ không phục tùng theo áp lực của Phạm Duệ Hằng.
– Anh Phạm, tình hình của Tần Đường luôn rất ổn định, không có ảnh hưởng gì đến việc xây dựng kinh tế, nếu có, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Tần Đường cũng sẽ điều chỉnh đúng lúc và ngăn lại. Cảm ơn sự quan tâm của anh đối với công việc của Tần Đường, dưới sự ủng hộ của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Tần Đường nhất định có thể khắc phục khó khăn, có những bước tiến lớn…
Lời nói của Hạ Tưởng vừa giàu ý nghĩa, vừa cường điệu quyền quyết định của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Tần Đường đối với việc ở Tần Đường, cũng nâng lên ngọn cờ của Tỉnh ủy và Uỷ ban nhân dân, ngụ ý chính là Tỉnh ủy là Tỉnh ủy của tập thể, không phải Tỉnh ủy là Tỉnh ủy của cá nhân.
Ít nhất Chủ tịch tỉnh Cao Tấn Chu sẽ không nhất trí với Phạm Duệ Hằng, chí ít bản thân hắn cũng là một trong số 13 nhân vật có quyền lực nhất của Tỉnh Yến!
Phạm Duệ Hằng rất khó chịu:
– Anh Hạ, hiện tại ở Tần Đường lòng người hoảng loạn, Tỉnh ủy nghe được nhiều tin tức tiêu cực từ Tần Đường, bản thân anh là Bí thư Thành ủy, phải nghiêm túc chịu trách nhiệm, phải suy nghĩ cho kế hoạch lớn lâu dài của Tần Đường, đừng làm lệch quỹ đạo phương hướng phát triển bình thường của Tần Đường, cũng đừng phụ sự tín nhiệm của Tỉnh ủy đối với anh!
Giọng điệu của Phạm Duệ Hằng lộ ra vẻ bất mãn, trong ấn tượng, có lẽ là lần đầu tiên ông ta xưng hô với Hạ Tưởng là anh Hạ. Hạ Tưởng chỉ biết, liên quan đến đến lợi ích trước mắt, Phạm Duệ Hằng lại một lần nữa lựa chọn bo bo giữ mình và lần nữa đưa ra cảnh cáo với Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng biết, tranh luận với Phạm Duệ Hằng không được việc gì cả, dù sao hắn cũng rõ, hiện tại Phạm Duệ Hằng cũng không hề quá kìm hãm hắn, nhưng cũng phải nể mặt của Tỉnh ủy, hắn cũng nói mấy câu khách sáo, đại ý chính là sẽ tiếp thu đầy đủ theo tinh thần chỉ thị của Phạm Duệ Hằng, xác định rõ chỉ đạo cụ thể công việc của Tỉnh ủy đối với Tần Đường.
Cuối cùng, Phạm Duệ Hằng cũng hiểu rõ Hạ Tưởng không hề nghe lời của ông ta, chỉ nói một câu:
– Hy vọng Tần Đường và bản thân anh không làm cho Tỉnh ủy thất vọng.
Liền cúp điện thoại.
Hạ Tưởng sửng sốt một lát, đi đến phía trước cửa sổ, trong lòng kiên định trước nay chưa từng có.
Nếu nói ngay từ đầu hắn đến Tần Đường, một lòng kiểm soát tình hình chung, cố gắng chủ trì toàn bộ công việc. Lúc đó cuộc sống ở Tần Đường chưa yên ổn, lại thêm có người cảnh cáo không nên đụng đến Ngưu Lâm Quảng, hắn liền tạm thời tránh các cạnh sắc, chỉ theo đuổi các mối quan hệ phức tạp rắc rối của Tần Đường, chỉ giải tỏa phiền muộn của Tỉnh ủy, hóa giải thế lực rắc rối khó gỡ của Chương Quốc Vĩ.
Hiện nay thế lực của Chương Quốc Vĩ sắp tan rã, đúng là thời cơ tốt để gạt bỏ Ngưu Lâm Quảng, lại gặp phải áp lực rất lớn từ Tỉnh ủy, không thể không nói là một kiểu bất đắc dĩ, hoặc là nói, Phạm Duệ Hằng đối với hắn như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa chính là qua cầu rút ván.
Nhưng chính trị là chính trị, không nói chuyện ân tình, hơn nữa trước khác nay khác. Lịch sử cũng chứng minh, trong thời kì chiến tranh, ai dám dùng đao đánh người, chỉ có một người là đại tướng quân. Trong thời đại hòa bình chỉ một ngón tay út cũng có thể đánh tướng quân thành ma quỷ. Chính trị, chính là tráo trở khó lường, chính là chiến trường tranh giành lợi ích không có khói súng lớn nhất trời đất.
Nhưng Hạ Tưởng sau khi trải qua vụ việc của Uỷ ban Kỷ luật Trung ương, sau cái chết đột ngột của Thôi Hướng, thì hắn kiên định và kiên cường hơn trước nhiều. Vị trí càng cao, nguy hiểm trước mắt càng lớn, muốn làm bất cứ chuyện gì, lực cản gặp phải cũng càng nhiều.
Nhưng nếu làm lên chức cao, thì phải gánh vác trách nhiệm tương ứng, không mạnh miệng nói suông, cũng không hỏi trước đây Ngưu Lâm Quảng làm bao nhiêu điều ác, nhìn thấy những vụ án ác tính dùng người tâm thần để lừa gạt lấy tiền bồi thường xảy ra trước mắt hắn, hắn không thể bỏ mặc, không thể vờ như không nhìn thấy.
Bất kể vị trí của Hạ Tưởng cao bao nhiêu, tuổi tác lớn dần, tính cách ghét cái ác như kẻ thù sẽ không thay đổi, chẳng qua là ẩn núp càng sâu, thủ đoạn càng cao minh mà thôi!
Ngưu Lâm Quảng không bị loại bỏ, Tần Đường sẽ không yên.
Hạ Tưởng nói một tràng đầy ác ý, dường như muốn phun ra những oán giận trong lòng.
Lão Tặc là người hắn quen khi mới vào thành phố Lang, mặc dù không thể xem như bạn bè, nhưng cách đối nhân xử thế của Lão Tặc cũng không tồi, lại bị Ngưu Lâm Quảng giết chết tùy tiện, thủ đoạn tàn nhẫn, thái độ kiêu ngạo, khiến người ta phẫn nộ.
Còn theo Hoàng Đắc Ích điều tra, những năm gần đây, Tần Đường phát sinh ra hơn mười mấy tai nạn mỏ lớn nhỏ, đại đa số đều bị che dấu, đó là những vụ việc có thể tra cứu, còn nhiều vụ tai nạn mỏ đã được giải quyết trực tiếp riêng với nhau, sợ là ít nhất cũng mười mấy trường hợp.
Trong đó lợi dụng những người tâm thần để lừa gạt lấy bồi thường lớn, ít nhất cũng có bảy tám trường hợp, tổng cộng hơn 20 người!
Hành vi phạm tội rất nhiều, tội lỗi chồng chất.
Cơ bản mỗi lần lừa bồi thường, đều là tác phẩm của Ngưu Lâm Quảng, cũng chính là nói, Ngưu Lâm Quảng ở Tần Đường không chỉ xảo trá vơ vét tài sản, còn xem mạng người như cỏ rác, thậm chí có thể dùng câu ‘giết người như ngóe’ để hình dung.
Không ngờ còn có người bảo vệ gã? Không biết lẽ trời ở chỗ nào?
Hạ Tưởng dường như sắp biến thành phẫn nộ, riêng vô số hành vi phạm tội của Ngưu Lâm Quảng, mặc dù hắn rất tức giận, nhưng không đến mức không thể nguôi ngoai, nhưng có người hết lần này đến lần khác bảo vệ Ngưu Lâm Quảng, thực sự kích thích sự tức giận của Hạ Tưởng.
Bất kể có bao nhiêu áp lực, hắn không nắm được Ngưu Lâm Quảng, hắn không phải là Hạ Tưởng.
…
Bỗng nhiên, điện thoại lại rung lên.
Lúc này, lại là điện báo của Lý Bỉnh Văn.
Giọng điệu của Lý Bỉnh Văn lộ ra vẻ không kiên nhẫn:
– Anh Hạ, gần đây không ít thành phố cấp 3 phản ánh về động tĩnh của Tần Đường quá lớn, ảnh hưởng đến sự ổn định chính trị của thành phố bọn họ, hy vọng bên Tần Đường chú ý một chút.
Hạ Tưởng đang tức giận, Lý Bỉnh Văn cũng cả gan lên mặt muốn đè đầu hắn, đúng là khinh thường hắn dễ bắt nạt, liền nói một câu cứng rắn:
– Anh Lý từ đâu nghe được câu nói này, làm sao tôi không nghe thấy? Thành phố cấp 3 anh em nào bất mãn với Tần Đường, bảo bọn họ trực tiếp tới tìm tôi nói là được rồi, động một chút là tố cáo đến Tỉnh, chơi trò trẻ con tập làm người lớn à? Lại nói tiếp, đó là việc nội bộ của Tần Đường, làm sao tới lượt người khác tới khoa tay múa chân, có phải bọn họ muốn được mời đến Tần Đường chỉ đạo công việc một chút hay không?
Lý Bỉnh Văn bị nghẹn đỏ mặt tía tai, may mà Hạ Tưởng không phải đối mặt với ông ta, nếu không nói không chừng ông ta liền trở mặt tại chỗ.
– Anh Hạ, không thể nói như vậy, không cần đấu khí, tất cả đều cần phải phục tùng đại cục.
Lý Bỉnh Văn kiềm nén sự tức giận, kiên nhẫn chịu đựng nói:
– Tần Đường là thành phố trung tâm kinh tế phát triển nhất của tỉnh Yến, phải chú ý tới hình tượng của mình, phải đem lại một tấm gương tốt cho toàn tỉnh.
Không có tính kiên nhẫn không được, dù sao Hạ Tưởng cũng là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy!
– Anh Lý là muốn đề nghị chỉ đạo xây dựng kinh tế, hay là công tác pháp luật chính trị của Tần Đường?
Hạ Tưởng càng tức giận, một Đảng ủy Công an, lập trường cũng chưa vững, mà dám lấy khẩu khí chỉ đạo để giáo huấn hắn. Nhìn từ hệ thống pháp luật chính trị mà nói, Lý Bỉnh Văn chỉ có thể chỉ đạo Hoàng Đắc Ích, từ góc độ Tỉnh ủy Tần Đường mà nói, cũng muốn tôn trọng đầy đủ đối với Lý Bỉnh Văn, bởi vì ông ta là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, nhưng nhìn từ góc độ cá nhân Hạ Tưởng mà nói, Lý Bỉnh Văn và hắn cùng cấp, thật đúng là không có tư cách nói chuyện theo kiểu bề trên như vậy.
Lý Bỉnh Văn bị Hạ Tưởng liên tiếp nói vài câu, cũng rất không vui nói:
– Anh Hạ có ý kiến đối với cá nhân tôi không thành vấn đề, nhưng đừng ảnh hưởng đến những bước triển khai thuận lợi của công tác chính trị pháp luật của toàn tỉnh….
Được thôi, lấy ô lớn đè đầu hắn, Hạ Tưởng cũng bực mình:
– Hệ thống pháp luật chính trị có công việc trọng đại gì của toàn tỉnh phải triển khai, tôi làm sao lại không biết?
Hàm ý chính là bất kể một hệ thống nào, chỉ cần đều hướng đến toàn tỉnh nhất định phải được hội nghị thường vụ thảo luận thông qua. Hắn là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, nếu hắn không biết, chính là ngấm ngầm nói với Lý Bỉnh Văn cũng không cần hơi một tí thì lấy danh dự của toàn tỉnh ra đè người.
Hắn…không để mình bị đẩy vòng vòng!
Lý Bỉnh Văn bị đẩy đến không lời nào để nói, chỉ nói liền ba từ:
– Được, được, được…
Liền cúp điện thoại.
Điều mà Hạ Tưởng không nghĩ tới là, vừa mới nghe điện thoại của Lý Bỉnh Văn, còn chưa hết tức, thì lại có điện thoại gọi tới, là điện đến từ thủ đô.
Bên trong truyền đến một giọng nói âm trầm mà ác nghiệt:
– Hạ Tưởng, có một câu tôi muốn tặng cho anh, xen vào việc của người khác thì coi chừng ăn đòn, cẩn thận tính mạng!
Hạ Tưởng ngược lại cười lên, đáp lễ một câu:
– Ác giả ác báo, cẩn thận chết không có chổ chôn!
Đối phương hiển nhiên không ý thức được Hạ Tưởng lại phản ứng nhanh như vậy, càng không ngờ lời nói mà Hạ Tưởng dâng tặng vô cùng đúng lúc, ngây người sửng sốt, không rặn ra được lời nào, chỉ có thể cúp điện thoại.
Hạ Tưởng cười ha hả, xua tan đi bực tức.
Ngày tiếp theo, nghi thức khánh thành của nhà máy trang phục Fenda Qi chính thức cử hành. Sáng sớm, tại nơi cử hành lễ đã bố trí rất nhiều cảnh sát, lớp lớp giới nghiêm, các công việc đã được chuẩn bị sắp xếp, chỉ đợi Hạ Tưởng đến.
Đúng như lời Ngưu Lâm Quảng đã nói, đã đến lúc diễn một vở tuồng!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 14/12/2017 11:36 (GMT+7) |