Quan Trường - Quyển 13

Phần 11

Dường như trong tiền đồ của Hạ Tưởng, ai cũng có quyền lên tiếng, chỉ có hắn trở thành người sau cùng biết chân tướng.

Phạm Duệ Hằng quả thật đã đến Bắc Kinh. Nhưng Hạ Tưởng cũng không cho rằng Phạm Duệ Hằng có quyền lên tiếng về tiền đồ của hắn, cũng không thể có ai đến hỏi ý kiến Phạm Duệ Hằng.

Phạm Duệ Hằng từ đâu biết được hắn sắp vào bộ Thương mại?

Bộ Thương mại cũng không phải là một nơi tốt, thực quyền không lớn, việc làm cụ thể cũng không nhiều. Hắn đến đó, chắc chắn là Thứ trưởng, nếu như không có chỗ đứng thì giống như bị thuyên chuyển xuống cấp thấp hơn. Như thế còn không bằng đến một tỉnh bình thường làm Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy hay Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy.

Hạ Tưởng hơi ngạc nhiên, song bề ngoài vẫn khá bình tĩnh, lắc đầu cười:

– Sao đến em cũng quan tâm đến hướng đi của anh?

– Biết trước càng sớm thì chuẩn bị được càng nhiều. Khi anh ở Tần Đường, em không đi theo. Lần này em nhất định phải theo sát.

Mùa thu, đúng là khi khí hậu ôn hoà, ở trong phòng Nghiêm Tiểu Thì cởi bỏ áo ngoài, để lộ ra bộ ngực ngày càng đầy đặn, cao vút, khiến người ta mê đắm.

Thân hình cô vẫn hoàn hảo như xưa, nơi đẹp nhất là vòng eo nhỏ xíu, đường cong mê hồn. Đàn ông bị cuốn hút nhất là đường cong thân thể của người phụ nữ, Hạ Tưởng cũng không ngoại lệ. Nhất là gần đây áp lực rất lớn, cần nhất là một bến đỗ để hắn thả lỏng, cho hắn sự an ủi, mà thân thể Nghiêm Tiểu Thì chính là sự an ủi thích hợp nhất.

Ánh mắt Hạ Tưởng vừa mới sáng lên đã bị Nghiêm Tiểu Thì phát hiện. Cô mủm mỉm cười, tuy trong phòng không có ai khác, vẫn nói nhỏ:

– Anh đừng có ý nghĩ gì xấu xa, hôm nay em còn có việc khác, không có thời gian ở cùng anh đâu.

– Khụ khụ.

Hạ Tưởng ngượng ngùng ho khan vài tiếng, vội uống trà che dấu vẻ xấu hổ,

– Anh nghĩ cái gì chứ?

– Lạy ông tôi ở bụi này.

Nghiêm Tiểu Thì cười rất vui vẻ,

– Là của anh thì mãi mãi thuộc về anh, chạy không nổi. Anh đã đợi nhiều năm như vậy, còn sợ không đợi thêm được một hai tháng nữa à? Hơn nữa, em đã cô đơn nhiều năm như thế, không thể bắt anh đợi một chút sao?

Hạ Tưởng rõ ràng hết chỗ nói rồi, đành phải chuyển đề tài:

– Bí thư Phạm đến Bắc Kinh có chuyện gì?

– Em cũng không biết, dường như cũng là vì bước tiếp theo của ông ta.

Gương mặt Nghiêm Tiểu Thì đầy vẻ cười cợt, vừa khiêu khích, lại trêu ghẹo, rõ ràng là vừa rồi trêu chọc Hạ Tưởng rất vui vẻ.

– Cứ nên quan tâm đến bản thân anh là hơn, đừng để ý chuyện người khác đi đâu. Nói thực, em lại hy vọng anh đến phía nam, đã rất lâu rồi em không về thăm nhà …

Những con phố Bắc Kinh vào cuối thu, đêm se se lạnh, trên đường rực rỡ ánh đèn, Hạ Tưởng hiếm khi thư giãn, tản bộ cùng Nghiêm Tiểu Thì.

Bởi vì Nghiêm Tiểu Thì ở cách đây không xa nên đòi Hạ Tưởng đưa cô về. Hạ Tưởng cũng chỉ được làm vệ sĩ của cô.

Nghiêm Tiểu Thì mặc bộ quần áo gió, dưới ánh đèn nê ông, làn da trắng như tuyết, đôi mắt như lóng lánh như nước mùa thu, quả thật là ngắm mỹ nhân dưới ánh đèn càng thêm muôn phần diễm lệ.

Lúc mới bắt đầu chỉ là đi song song cạnh nhau, thỉnh thoảng nói chuyện. Một lát sau, vì tránh một chiếc ô tô đi quá nhanh, Hạ Tưởng nhẹ nhàng kéo Nghiêm Tiểu Thì, Nghiêm Tiểu Thì liền thuận thế níu lấy cánh tay Hạ Tưởng, lại lặng lẽ tựa đầu vào bờ vai hắn, toàn bộ thân thể đều gắn chặt vào Hạ Tưởng.

Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và tình cảm dịu dàng của Nghiêm Tiểu Thì, tay Hạ Tưởng cuối cùng cũng từ từ kéo cô vào lòng, trong lòng đủ loại cảm giác lẫn lộn. Sự chờ đợi và kiên trì của một người phụ nữ trong mấy năm trời, hắn may mắn biết bao hay là tu thân tích đích từ kiếp trước mà có thể lọt vào mắt xanh của cô?

Thế sự luôn như thế, vất vả theo đuổi, có lẽ cuối cùng hoàn toàn không đạt được bất cứ điều gì. Khi lơ đãng lại phát hiện lại có người luôn luôn lặng lẽ chờ đợi ngay bên cạnh.

Ngửi thấy mùi hương con gái say đắm lòng người trên người Nghiêm Tiểu Thì, Hạ Tưởng không hề mê đắm, mà bỗng nhiên lĩnh ngộ được rất nhiều điều. Quyết định ra sao đều do hắn. Lực lượng các bên đọ sức cũng mặc cho uy phong bốn phương. Dù sao hắn cũng nên ăn uống, ngủ nghỉ, tạm thời làm một ông lão câu cá giả bộ độ lường là được rồi.

Hạ Tưởng đưa Nghiêm Tiểu Thì đến dưới lầu, ôm chặt cô một lần, lại cúi người hôn lên trán cô, nhẹ nhàng nói:

– Chúc em ngủ ngon.

Sau đó quay lưng bước đi.

Nhìn bóng dáng thoải mái, không sợ khó khăn, quyết chí tiến lên của Hạ Tưởng, Nghiêm Tiểu Thì đứng ngẩn người một hồi, gương mặt tràn ngập nụ cười thỏa mãn, giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài. Cô quen Hạ Tưởng đã mười năm, lần đầu tiên Hạ Tưởng ôm cô, lần đầu tiên hôn cô, lần đầu tiên làm cho cô cảm thấy được an ủi và ấm áp. Trong khoảnh khắc đó cô chỉ thấy sự đợi chờ toàn tâm toàn ý và những mỏi mệt trong lòng đều đáng giá.

Ngày hôm sau, Hạ Tưởng không để ý gì đến những việc xung quanh, đến trường Đảng học như mọi ngày. Điều không ngờ tới là chương trình học hôm nay tạm thời thay đổi, Quan Viễn Khúc lại đích thân lên lớp.

Thân là hiệu trưởng trường Đảng, Quan Viễn Khúc chẳng cần đích thân lên lớp. Hơn nữa hiệu trưởng chỉ là chức vụ, chưa chắc hiệu trưởng đã có thể giảng bài. Nhưng Quan Viễn Khúc vẫn cố gắng giành thời gian trong muôn ngàn việc bận rộn, lấy danh nghĩa lên lớp để ngồi trên bục giảng, chỉ sợ rằng điều truyền thụ không phải là tri thức lý luận, mà là khoảng cách lòng người.

Quan Viễn Khúc ngồi ở trên bục, đầu tiên là cười:

– Các bạn, tôi vừa không phải là giáo sư, cũng không phải là giảng viên, việc dạy các bạn thật sự hơi quá sức. Tuy nhiên thịnh tình khó chối từ, các bạn phải cùng tôi nghiên cứu thảo luận một số quan điểm. Tôi đến là để gặp và trò chuyện với các bạn. Tôi nói trước, buổi hôm nay không phải là buổi học chính quy, cứ coi như là một buổi tọa đàm là được.

Quan Viễn Khúc cúi người, đi xuống dưới bục, ngồi vào giữa – trùng hợp thế nào lại ngồi đúng ngay cạnh Hạ Tưởng, ngồi cùng bàn với Hạ Tưởng – chuyện này ở trong mắt các cán bộ cấp cao cấp Thứ trưởng trở lên ở lực lượng trung kiên liền có ý nghĩa sâu xa.

Đương nhiên, ai ai cũng hiểu sự thoải mái và ôn hoà của Quan Viễn Khúc vừa thể hiện ra một mặt bình dị gần gũi, cũng là vì việc thăng tiến sau này, làm tốt vai diễn lôi kéo lòng người. Bởi vì các vị đang ngồi đây, nói không chừng cùng với từng bước leo cao của Quan Viễn Khúc, đều có thể trở thành lãnh đạo chủ chốt.

Nhưng Quan Viễn Khúc ngồi đâu thì ngồi, lại cố tình ngồi ngay cạnh Hạ Tưởng, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Không ít người lại nhìn Hạ Tưởng, ánh mắt chứa đựng thêm nhiều điều.

Hạ Tưởng vẫn bình tĩnh, không nói nhiều, Quan Viễn Khúc hỏi cái gì, hắn đáp cái đó, không nói linh tinh, nghiêm túc tuân thủ phép tắc. Bởi vì trong tất cả mọi người, hắn là nhỏ nhất, tuy rằng Quan Viễn Khúc cố ý biểu hiện thái độ hiền hoà trước mặt, hơn nữa lại để ý nhiều hơn đến hắn, nhưng hắn không thể vượt quyền.

Lãnh đạo thoải mái và ôn hòa, là phong độ lãnh đạo, là biểu hiện của nét bình dị dễ gần. Nếu cấp dưới cũng thoải mái và ôn hòa thì là không hiểu biết phép tắc, là không coi cấp trên ra gì.

Phép tắc nhất định phải tuân thủ. Cho dù lãnh đạo coi trọng anh đến thế nào, bất cứ lúc nào cũng không được quên lãnh đạo là lãnh đạo, không phải bạn bè mà anh có thể tùy tiện cười nói. Kẻ coi lãnh đạo là bạn bè, sớm muộn gì sẽ bị lãnh đạo đá sang một bên.

Buổi tọa đàm Quan Viễn Khúc kéo dài khoảng 40 phút. Đối với người luôn luôn bận rộn như Quan Viễn Khúc mà nói, có thể bỏ ra 40 phút để mở một buổi tọa đàm không chính thức đúng là hiếm thấy. Hơn nữa trong 40 phút, y còn hỏi riêng Hạ Tưởng ba lần.

Hạ Tưởng liền biết, hành động này của Quan Viễn Khúc vừa là một lần nữa ra hiệu ngầm với hắn, vừa là muốn mượn mọi người ở đây để lan truyền sự việc hôm nay tới một số người.

Bởi vì các cán bộ cấp tỉnh có mặt đến từ khắp các nơi trong cả nước, nói cách khác, sau lưng bọn họ đều là người của các phe khác nhau.

Hạ Tưởng mơ hồ đoán được điều gì đó, liên quan đến bước tiếp theo của hắn, e rằng đã bước vào giai đoạn đọ sức cuối cùng.

Đúng như dự đoán, buổi chiều hôm đó, Hạ Tưởng đã nhận được điện thoại của Tống Nhất Phàm.

– Anh Hạ, em và cha đang ngồi với nhau, anh mau tới đây.

Tống Nhất Phàm cũng không còn nhỏ, nhưng trước mặt Hạ Tưởng dường như cô chỉ là cô em gái mãi không lớn, giọng nói lúc nào cũng thể hiện vẻ nghịch ngợm và nũng nịu.

Hạ Tưởng cũng biết Tống Triêu Độ ở Bắc Kinh, sớm đã muốn chủ động gọi điện thoại tới hỏi thăm một tiếng, nhưng cũng biết Tống Triêu Độ bận rộn nhiều việc, nên chưa gọi. Bây giờ Tống Nhất Phàm chủ động gọi tới thông báo, Hạ Tưởng liền thầm mỉm cười.

Phương hướng của bước tiếp theo vô cùng quan trọng. Trong thời khắc then chốt, nếu như Tống Triêu Độ không xuất hiện, liền không hợp với lẽ thường. Dường như vài lần thăng tiến quan trọng của hắn đều có bóng dáng Tống Triêu Độ ở trong. Cho dù là Tào Vĩnh Quốc cũng tốt, Trần Phong cũng được, không phải là không quan tâm đến hắn bằng Tống Triêu Độ, mà là cả hai đều không ra tay đúng lúc và có dụng ý cao xa như Tống Triêu Độ.

Tống Nhất Phàm gọi tới nghĩa là Tống Triêu Độ hẹn gặp, Hạ Tưởng đương nhiên là vui vẻ đi tới.

Nơi gặp mặt Tống Triêu Độ là ở một câu lạc bộ cao cấp. Nơi gọi là cao cấp chính là hạn chế người đến, nói trắng ra là không phận sự miễn vào.

Nơi này chỉ dành cho hội viên, hoặc nói thẳng hơn nữa là chỉ có cán bộ có cấp bậc nhất định mới có thể vào, thực ra chính là một câu lạc bộ của quan chức, đương nhiên không thể nói rõ với bên ngoài.

Hạ Tưởng hiểu rất rõ, Tống Triêu Độ hẹn gặp hắn ở chỗ này cũng chính là vì muốn yên tĩnh, không có người ngoài quấy rầy.

Tống Triêu Độ hơi gầy hơn một chút so với trước kia, nhưng càng có vẻ nhanh nhẹn và trẻ ra. Hạ Tưởng hơi cảm thán, Tống Triêu Độ tính tình điềm đạm có thừa, sống hơi nguyên tắc, có quá nhiều tâm sự, có nhiều mối lo nghĩ, làm sao béo ra được?

Hai người bắt tay hàn huyên vài câu, tuy nói rất quen với Tống Triêu Độ, nhưng lễ tiết tối thiểu vẫn phải có. Hai người cùng là người trong quan trường, lại đều mang chức vị quan trọng, sớm đã thành thói quen đến mức tự nhiên.

Tống Nhất Phàm vừa thấy Hạ Tưởng liền mặt mày hớn hở, bước đến nắm cánh tay Hạ Tưởng một cách thân thiết, luôn miệng gọi anh ngọt ngào. Tống Triêu Độ đứng bên cạnh bất đắc dĩ cười lắc đầu.

Hạ Tưởng không dễ gì mới ngồi xuống được, Tống Triêu Độ nói thẳng vào vấn đề:

– Hạ Tưởng, thực ra tôi rất muốn cho cậu đến tỉnh Cát Giang giúp tôi, cũng đã cố gắng không ít, đáng tiếc là lực cản quá lớn.

Cho dù đã sớm dự liệu, Hạ Tưởng vẫn thấy lòng mình chùng xuống. Thật ra trong suy nghĩ của hắn, tới tỉnh Cát Giang là nước đi tốt nhất, cũng là kết quả hắn mong đợi nhất. Nhưng khi chính tai nghe Tống Triêu Độ chứng thực, hắn không khỏi có phần thất vọng.

Nói cách khác, một con đường hy vọng cũng đã bị chặn lối.

– Trên thực tế, Trần Phong cũng muốn cho cậu đến tỉnh Sở, tuy nhiên tình huống phức tạp hơn rất nhiều so với tưởng tượng của chúng tôi. Hạ Tưởng, tôi muốn nói với cậu một câu, cậu vẫn quá nổi bật.

Tống Triêu Độ ngoài là phê bình, thật ra lại là yêu quý và tự hào, trên mặt cũng ẩn giấu một nụ cười đắc ý.

– Quá nổi bật cũng không phải chuyện tốt. Thật ra tôi rất muốn khiêm tốn một chút, ngay cả là làm quản gia cho Bí thư Tống, tôi cũng không có ý kiến gì.

Hạ Tưởng cười ha hả. Về cơ bản hắn đã tháo gỡ được khúc mắc trong lòng, cũng nhìn thoáng hơn rất nhiều.

– Làm quản gia cho tôi thì thật là nhân tài không được trọng dụng. Cậu có muốn tôi cũng không đồng ý.

Tống Triêu Độ cười với chút thần bí.

– Có vị trí tốt hơn đang chờ cậu. Thật ra sau này tôi nghĩ lại, cũng nghĩ thông rồi, đến nơi nào không quan trọng, quan trọng là bản thân cậu phải làm tốt mới được!

Hạ Tưởng sửng sốt, chẳng lẽ là hướng đi của hắn đã được xác định?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 13
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 22/12/2017 11:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Vĩnh Hằng – Quyển 12
Theo Bạch Tiểu Thuần bị hút đi, hư vô vết nứt bên trong cũng nhanh chóng khép lại, chậm rãi ẩn nấp. Từ đầu đến cuối, chuyện đã xảy ra ở đây, cho dù là thanh niên giờ khắc này ở bên trong sa mạc, đi bên cạnh Đỗ Lăng Phỉ đang đi phá vỡ màn hào quang, cũng hoàn toàn không có chút phát hiện nào. Duy nhất chỉ có Hầu Tiểu Muội ở gần màn hào quang, trong mắt mang theo sự mong đợi. Bất chợt đôi mi thanh tú hơi nhíu lại một cái, có chút hồ nghi nhìn về phía chỗ khu vực đầm lầy. Nhưng rất nhanh, theo màn hào quang ở sa...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Lục Thiếu Du – Quyển 7
Đám người Triệu gia phái tới đây, Lục Thiếu Du cũng không đặt vào trong mắt, mạnh nhất chỉ là Triệu Vô Quang mà thôi, cũng chỉ có thực lực Vũ Suất ngũ trọng, mà chỉ cần một khối Thổ Sát Huyền Lôi của hắn là có thể giải quyết. Thù Triệu gia này Lục Thiếu Du sẽ không bao giờ từ bỏ, thế nhưng hiện tại, Lục Thiếu Du cũng chỉ muốn nhìn xem náo nhiệt một chút, sau đó mới báo thù. Đám người Triệu gia nhìn bốn người Lục Thiếu Du, đều vô cùng nghi hoặc, lúc này bọn họ quả thực không biết làm gì. Không biết chư vị tìm ta có chuyện...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Giang Nam – Quyển 28
Bệ hạ, ta từng đi vào giấc mộng, mơ thấy cảnh tượng tương lai, không bằng ta đem cảnh trong mơ này triển lãm cho bệ hạ xem qua, nhìn giấc mộng trong tương lai của ta. Giang Nam đột nhiên cười nói: Nếu bệ hạ tin được ta, ta sẽ đưa bệ hạ tới mộng cảnh kia xem thử. Sở dĩ nói như vậy, chủ yếu là bởi vì tới cấp bậc như bọn họ, nếu dùng đại đạo xây dựng mộng cảnh, tương đương rơi vào tiên thiên đạo cảnh của đối phương, thật dễ dàng bị đối phương thừa cơ hội. Nếu trong lòng đối phương có ác niệm, hạ sát thủ, chỉ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng