Quan Trường - Quyển 13

Phần 12

Tạm biệt Tống Triêu Độ, Hạ Tưởng vừa nghĩ về tin tức Tống Triêu Độ mới tiết lộ, vừa cùng Tống Nhất Phàm đi dạo trong màn đêm Bắc Kinh. Tống Triêu Độ cũng đã nói, chẳng qua đó chỉ là một khuynh hướng mang tính nguyên tắc, càng không phải quyết định cuối cùng, có khả năng còn có thay đổi.

Nhưng Hạ Tưởng lại tin rằng, mọi chuyện không khác vậy lắm, bước tiếp theo hắn cũng sắp xuất hiện, không ngờ thật sự là đến…

Tuy nhiên một điều Hạ Tưởng cũng hiểu rõ là, e rằng đó vẫn là một bước đệm, càng không phải kế lâu dài. Hắn không thể ở Bắc Kinh lâu, vẫn phải xuống địa phương.

Ở địa phương mới là vùng trời rộng lớn của hắn. Chỉ có điều không biết sau khi ra trường Đảng, còn phải ở lại Bắc Kinh bao lâu?

Nếu như những lời Tống Triêu Độ nói trở thành sự thật, chính là ý kiến của Tổng bí thư cuối cùng đã chiếm ưu thế.

Tối hôm qua là Nghiêm Tiểu Thì, đêm nay là Tống Nhất Phàm, xem ra những ngày hắn ở Bắc Kinh vẫn thật là an nhàn thảnh thơi, nhiều cảm nhận khác lạ.

Tống Nhất Phàm tuy rằng đã lớn, nhưng vẫn không chín chắn, quyến rũ bằng Nghiêm Tiểu Thì, dù sao cô vẫn là một cô gái trong sáng. Bởi vậy, lúc ở bên cô là khi Hạ Tưởng cảm thấy thoải mái nhất.

Tống Nhất Phàm thích nhất là ôm cánh tay Hạ Tưởng, mà còn ôm rất chặt. Cô lại nghịch ngợm, khi đi đường thích nhón chân, sau đó hết nhìn đông lại nhìn tây, vẫn hồn nhiên hoạt bát hệt như khi xưa Hạ Tưởng quen cô, không khác đi chút nào.

Trong khoảnh khắc, liền giống như trở về khoảng thời gian Tống Nhất Phàm học cấp ba, cũng khiến Hạ Tưởng cảm thán. Trước mặt hắn, Tống Nhất Phàm chưa bao giờ có ý đề phòng. Bộ ngực cô càng ngày càng đầy đặn, thỉnh thoảng chạm vào cánh tay hắn, khiến hắn cảm nhận được nhiệt độ khác thường.

Nhìn nghiêng khuôn mặt Tống Nhất Phàm vẫn có nét non nớt như xưa, nét thanh xuân và tuổi trẻ cứ nở rộ trên mặt cô, khiến dung nhan cô rực rỡ hơn mọi đóa hoa trên thế gian. Mũi cao mà thẳng, đường cong tuyệt mỹ.

Điểm đáng yêu nhất của Tống Nhất Phàm là đôi lông mi chẳng những dài mà còn cong vút, nhất là khi nhìn nghiêng thì đẹp không sao tả xiết. Đôi mắt to long lanh tinh nghịch, như đôi đá quý màu đen.

Hạ Tưởng liền nghĩ, cô bé Phàm thật giống như một chú yêu tinh nhỏ vui vẻ. Cô gần như có đủ cả những thứ tốt đẹp mà biết bao người ước ao, nhưng lại không phóng túng, không ngạo mạn, không ham quyền thế, cũng chính tính đơn giản mà không ham muốn nhiều mới khiến cô chưa bao giờ thấy buồn phiền.

Đêm thu Bắc Kinh không phải thật đẹp, ngoài ồn ào náo nhiệt và phồn hoa, chẳng chút tình cảm và nhã thú. Hạ Tưởng vẫn khăng khăng cho rằng, ở Bắc Kinh tình người đắt đỏ, khó sống lâu dài. Là thủ đô, Bắc Kinh chỉ là nơi thích hợp để làm quan và kiếm tiền, không hợp để sinh sống.

Dân quá đông, áp lực quá lớn, con người sống cũng quá mệt mỏi.

Ngay cả hắn, hiện nay cũng là quan lớn cấp Thứ trưởng, ở mảnh đất Bắc Kinh này vẫn cảm thấy đưa mắt nhìn bốn phía một màu mờ mịt, không biết tiền đồ ở đâu…

Đêm đã khuya, Tống Nhất Phàm lại chưa muốn quay về, có ý khác. Hạ Tưởng lại không dám làm bừa, hắn đưa Tống Nhất Phàm đi dạo ngay trước mặt Tống Triêu Độ, nếu Tống Nhất Phàm đi qua đêm, hắn không biết ăn nói thế nào, đành lựa lời nói mãi mới thuyết phục được Tống Nhất Phàm, đưa cô về ký túc xá trong trường.

Chia tay Tống Nhất Phàm, Hạ Tưởng cũng không quay về nhà họ Ngô mà đến chỗ Tiếu Giai.

Là người phụ nữ đầu tiên của Hạ Tưởng, Tiếu Giai là người âm thầm lặng lẽ nhất, cam tâm đứng phía sau, chưa từng tranh thủ tình cảm, cũng cũng không so bì gì, một thân một mình nuôi con, cô đơn mà vừa lòng sống ở một góc thành phố. Tuy rằng luôn là người đứng đằng sau, nhưng Tiếu Giai chưa bao giờ từ bỏ hạnh phúc.

Tiếu Giai có lý do để hạnh phúc. Cô có một cô con gái xinh đẹp và đáng yêu, có một người đàn ông vẫn không rời bỏ cô ấy, còn có một sự nghiệp khiến ai ai cũng đều ước ao và cả khối tài sản khổng lồ. Cô còn lý do gì để không vừa lòng?

Hạ Tưởng và Tiếu Giai ở bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, Tiếu Giai chưa bao giờ oán giận Hạ Tưởng điều gì. Bởi vì cô biết, có rất nhiều chuyện muốn đòi hỏi cũng không được, mà người đàn ông như Hạ Tưởng, càng là kiểu người ưu tú, chỉ có thể gặp chứ không thể đòi hỏi. Hắn lại chưa bao giờ nỡ rời bỏ cô, một năm có thể gặp mặt hơn mười lần cũng đã hài lòng. Cô cũng thấy nhiều đôi vợ chồng bằng mặt mà chẳng bằng lòng, chẳng qua chỉ là danh nghĩa mà thôi. Rất nhiều đôi vợ chồng thậm chí quanh năm suốt tháng cũng chẳng gặp nhau được mấy lần, giống như người xa lạ.

Ít nhất giữa cô và Hạ Tưởng, còn có một mối tình và sự ăn ý hiếm có.

Tiếu Giai nghe Lý Thấm khuyên, sau khi đầu tư hơn một trăm triệu nhân dân tệ vào kế hoạch tài chính lớn, giờ đã biến thành một trăm triệu đô la Mỹ.

Thêm vào cả tài sản vốn có và một số cổ phần trong tay, tài sản đứng tên Tiếu Giai ít nhất cũng có gần hai trăm triệu đô la Mỹ, cô cũng là người phụ nữ giàu có danh bất hư truyền.

Để không ảnh hưởng đến tiền đồ của Hạ Tưởng, cũng vì tương lai của con gái, Tiếu Giai chỉ để con gái Tiếu Hạ nhận Hạ Tưởng làm cha nuôi, vẫn chưa nói cho cô bé biết chân tướng.

Hôm nay Tiếu Giai đang cùng Tùng Phong Nhi thảo luận một hạng mục đầu tư, bỗng nhiên nghe thấy chuông cửa. Bình thường nhà rất ít khi có khách, chỉ có ba người cô, Tùng Phong Nhi, và con gái ở cùng nhau, thêm một cô bảo mẫu, hôm nay là ai đến nhỉ?

Vừa mở cửa thì thấy là Hạ Tưởng, khiến Tiếu Giai vui mừng quá đỗi, đến mức gần như không thể tin được hai mắt của mình.

Hạ Tưởng cũng không nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu, liền bước đến ôm con gái.

Tiếu Hạ và Mai Đình là hai cô con gái Hạ Tưởng yêu thương nhất, cũng là hai cô bé ít có được tình thương của người cha từ hắn nhất. Trên thực tế, Tiếu Hạ còn hơn một chút, Hạ Tưởng một năm cũng có thể gặp vài lần, nhưng Mai Đình, có khi một năm cũng khó được gặp một lần, cũng khiến hắn thấy hổ thẹn trong lòng.

Nhưng hiện thực là như thế, cũng chỉ có thể chấp nhận.

Tiếu Hạ vô cùng thân thiết với Hạ Tưởng. Nói cho cùng trong nhà không có đàn ông, Hạ Tưởng chính là hình tượng người cha hoàn mỹ nhất trong cảm nhận của cô bé – tuy là cha nuôi nhưng trong suy nghĩ non nớt của cô bé, chỉ biết Hạ Tưởng là cha, là một người đàn ông mà cô yêu quý nhất.

Hạ Tưởng lại chào hỏi Tùng Phong Nhi. Việc Tùng Phong Nhi luôn ở bên Tiếu Giai cũng khiến hắn có phần cảm động. Tùng Phong Nhi đến bây giờ cũng chưa có bạn trai, nghe Tiếu Giai nói, cô đã không còn hy vọng với đàn ông, quyết định cả đời không lấy chồng mà sống cùng cô.

Hạ Tưởng không có ý phán xét lựa chọn của Tùng Phong Nhi, cũng biết Tùng Phong Nhi trải qua nhiều chuyện phức tạp, là người có khúc mắc trong lòng, có lẽ trái tim cô đã thật sự không còn chỗ cho tình yêu, cứ tùy cô lựa chọn. Dù sao Tùng Phong Nhi và Tiếu Giai ở cùng nhau, với tính cách của Tiếu Giai thì cũng sẽ không xử tệ với cô.

Buổi tối, Tiếu Hạ và Tùng Phong Nhi ở cùng nhau, Hạ Tưởng liền ôn lại chuyện cũ với Tiếu Giai.

Tiếu Giai liền tâm sự rất nhiều với Hạ Tưởng, không biết thế nào lại nói đến Mai Đình. Cô còn khuyên Hạ Tưởng nên gặp Mai Đình nhiều hơn, bởi vì con gái không thể so với con trai, con gái càng cần có được tình thương của cha hơn con trai.

Hạ Tưởng không nói gì. Không phải là hắn không yêu thương Mai Đình, mà là quan hệ giữa hắn và Mai Hiểu Lâm mãi mãi không thể có bước tiến. Tình cảm thực sự không thể miễn cưỡng được, mà Mai Hiểu Lâm đối với hắn, tuy nói không phải là tình cảm sâu đậm, nhưng rõ ràng cũng thật sự rung động, hắn không thể đối mặt với tình cảm của Mai Hiểu Lâm.

Ngay khi Hạ Tưởng còn chưa chính thức kết thúc khóa học bồi dưỡng ở trường Đảng, qua lời giới thiệu của Cổ Thu Thật, Hạ Tưởng đã nói chuyện riêng với Thủy Thiên một lần.

Thủy Thiên và Cổ Thu Thật là bạn cùng trường, nhỏ hơn Cổ Thu Thật bốn tuổi, năm nay bốn mươi hai tuổi.

Về sơ yếu lý lịch của Thủy Thiên, Hạ Tưởng đương nhiên là nắm rất rõ. So với Cổ Thu Thật, Thủy Thiên ba mươi hai tuổi lên chức Giám đốc sở, ba mươi lăm tuổi lên Thứ trưởng, tốc độ thăng tiến cũng có thể nói là tuyệt đỉnh, cũng có một thời gian được mọi người trong nước ca tụng.

Hơn nữa Thủy Thiên và Cổ Thu Thật lại là bạn cùng trường, nghĩ đến chức vụ hiện giờ của Thủy Thiên, lại tương xứng với lời của Tống Triêu Độ, Hạ Tưởng liền biết bước tiếp theo của hắn đã hiện rõ mồn một.

Một tuần sau, hai tháng học bồi dưỡng ở trường Đảng của Hạ Tưởng chính thức kết thúc. Quan Viễn Khúc tham dự nghi thức tốt nghiệp, phát biểu diễn văn quan trọng, đồng thời chụp ảnh lưu niệm với các học viên cấp tỉnh học bồi dưỡng.

Sau đó, y lại chụp ảnh với một mình Hạ Tưởng, khẽ nói chuyện riêng với Hạ Tưởng trong vài phút. Các dấu hiệu đều cho thấy, Quan Viễn Khúc vô cùng quan tâm đến Hạ Tưởng, dường như là cố ý lộ tin tức gì đó ra bên ngoài.

Những người có mặt đều là quan chức cấp cao cấp Thứ trưởng trở lên, dù có biết hậu thuẫn của Hạ Tưởng hay không, đều hiểu rất rõ mấy hành động đầy ý nghĩa của Quan Viễn Khúc chắc chắn là cố ý, là hết lần này đến lần khác muốn truyền một tin ra bên ngoài.

Cũng có người biết hướng đi của Hạ Tưởng chưa xác định thì không khỏi nghĩ thầm, e rằng hành động này của Chủ tịch Quan có quan hệ chặt chẽ với bước tiếp theo của Hạ Tưởng.

Sau khi tốt nghiệp, lúc chia tay, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Cường Nhất Bộ và Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy tỉnh Tương Lương Hạ Ninh niềm nở chào tạm biệt Hạ Tưởng. Hai người thật sự có quãng thời gian rất vui vẻ cùng Hạ Tưởng, cũng rất hợp ý nhau, ngoài ấn tượng ban đầu, bọn họ thực sự khá quý mến Hạ Tưởng.

Tên của Cường Nhất Bộ khá đặc biệt, lại nhiệt tình, còn biết nói chuyện, không giống như tác phong của Trưởng ban Tổ chức cán bộ, bắt tay Hạ Tưởng nói không ngừng. Còn Lương Hạ Ninh vẫn ở bên cạnh mỉm cười kín đáo, chỉ nói vài câu mời Hạ Tưởng đến làm khách ở tỉnh Tương, còn nói Bí thư Trịnh gửi lời hỏi thăm Hạ Tưởng.

Cuối cùng Hạ Tưởng và hai người bắt tay tạm biệt, khi ra khỏi cổng, Lương Hạ Ninh có vẻ như chợt nhớ ra, hỏi thêm một câu:

– Cậu đã xác định hướng đi của bước tiếp theo chưa?

Tuy nói đều là học viên lớp bồi dưỡng, nhưng dù sao đều là người trong quan trường, quan hệ không phải đặc biệt gần gũi, có những câu không tiện mở miệng hỏi. Bởi vậy Lương Hạ Ninh vừa nói ra, Cường Nhất Bộ liền nhìn y một cái.

Đừng thấy Cường Nhất Bộ nói nhiều hơn Lương Hạ Ninh, nhưng những lời của anh ta chưa từng vượt khỏi ranh giới, nói không ít, nhưng toàn là chuyện bên lề, không đề cập đến chuyện quan trọng của cá nhân. Y là người cực kỳ thông minh.

Hạ Tưởng cũng không nghĩ nhiều về câu hỏi thuận miệng của Lương Hạ Ninh, mỉm cười:

– Cứ theo sắp xếp của trung ương thôi.

Trả lời rất mơ hồ chứ không trực tiếp.

Lương Hạ Ninh khẽ gật đầu, cũng cười:

– Thực ra tỉnh Tương cũng rất khá, đang cần một người trẻ tuổi, có thực lực như cậu.

Y vừa nói xong, dường như tự biết mình đã nhiều lời, lại lắc đầu cười.

– Tôi vẫn không sửa được tật xấu là nói nhiều, chính cũng là mới quen cậu mà như đã thân, không giữ khoảng cách, cậu cũng đừng trách.

Hạ Tưởng liền bắt tay Lương Hạ Ninh lần nữa, cười nói:

– Thay tôi hỏi thăm sức khỏe Bí thư Trịnh và gửi lời chào tới Thị trưởng Mai.

– Nhất định, nhất định sẽ chuyển lời.

Lương Hạ Ninh vẫy tay chào tạm biệt Hạ Tưởng.

Bước ra khỏi cổng chính của trường Đảng trung ương, quay đầu nhìn sáu chữ màu vàng khắc trên tấm biển đá “Trường Đảng Trung ương Đảng cộng sản Trung Quốc”, Hạ Tưởng khẽ mỉm cười, trong lòng càng kiên định phương hướng của mình.

Quay về nhà họ Ngô, cửa thư phòng của ông cụ Ngô đang mở, rõ ràng là đang chờ hắn quay lại.

Ông cụ nhà họ Ngô đang vẩy mực múa bút, Hạ Tưởng đến gần xem, trên tờ giấy trắng viết hai chữ to:

– Ngủ đông.

Hạ Tưởng liền biết, hắn đã đoán đúng, bước tiếp theo của hắn, chẳng qua lại là một lần qua cầu, hoặc nói chính xác hơn, chẳng qua là một hành trình mang tính tượng trưng.

Ba ngày sau, trong hội nghị Trung ương Đoàn, người chưa từng làm việc trong hệ thống Đoàn là Hạ Tưởng được bầu làm Bí thư ban Thư ký Trung ương Đoàn.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 13
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 22/12/2017 11:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lục Thiếu Du – Quyển 30
Chẳng lẽ là Huyết Linh Mẫu Đơn? Huyết Linh Mẫu Đơn có thể khống chế Chuẩn Đế thành hoa nô sao? Lục Thiếu Du nghi hoặc, những người bị khống chế này khiến cho Lục Thiếu Du hoài nghi là hoa nô của Huyết Linh Mẫu Đơn, thế nhưng mà Lục Thiếu Du cũng không dám khẳng định. Sưu. Đạo thân ảnh tóc trắng kia đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt chớp động, đôi mắt đỏ hồng chớp động, lúc trắng lúc đỏ, dường như lúc thì thanh tỉnh, lúc thì bị khống chế. Chẳng lẽ còn chưa hoàn toàn bị khống chế sao? Ánh mắt Lục Thiếu Du lóe lên, đạo thân ảnh này...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Hướng Nhật – Quyển 9
Dịch Thiên Hành trầm tư rất lâu rồi quyết định: Tốt, tao đáp ứng mày, vai nữ số 1 do mày tuyển nhưng tao sẽ rút toàn bộ đầu tư. Dịch thiếu, anh không thể như vậy... Cô gái nhỏ nhắn còn chưa nói gì thì họ Hoàng bên cạnh vừa nghe rút đầu tư liền gào lên, đây là rút đầu tư, hắn đi đâu tìm những kẻ tài trợ coi tiền như rác? Còn vở tường này thì sao? Rút à, đúng lúc tao muốn đầu tư một bộ phim. Hướng Nhật không quan tâm, Dịch Thiên Hành cũng là bà con với hắn nên cũng không thể quá ép buộc đối phương...
Phân loại: Truyện nonSEX Dâm thư Trung Quốc Tuyển tập Hướng Nhật
Vĩnh Hằng – Quyển 5
Hai lão giả Kết Đan từ hai bên ép vào Bạch Tiểu Thuần. Còn chưa tới gần, lão giả bên trái đã bấm pháp quyết, từ trong bàn tay bay ra khí đen, ngưng tụ thành một con hắc long dữ tợn, có khả năng ăn mòn cả không khí xung quanh. Một làn gió tanh đập vào mặt, cây cối trên đường đều héo rũ, tan thành tro bụi, lão giả bên phải dưới chân xuất hiện những đóa sen đỏ, tạo thành một cái trận pháp, bao phủ bốn phương, muốn phong tỏa chung quanh. Trận pháp vừa hình thành, trong mắt lão hiện ra những phù văn phức tạp, không ngừng lập lòe. “Một kẻ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng