Quan Trường - Quyển 13

Phần 26

Thoáng cái đã đến giờ rồi, Lý Tòng Đông cũng rất đúng giờ, đứng dậy muốn đi, Hạ Tưởng liền không chút để ý nói một câu:

– Tòng Đông, hôm qua tôi nhìn thấy một bức thư tố cáo cầu đường tỉnh Tương…

Nói một nửa, liền quan sát phản ứng của Lý Tòng Đông.

Trên mặt Lý Tòng Đông không lộ ra vẻ ngạc nhiên, vẻ mặt anh ta bình tĩnh nói:

– Về thư tố cáo cầu đường tỉnh Tương, hàng năm đều thu được hàng trăm bức, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

– Hàng trăm thư tố cáo?

Hạ Tưởng thấy Lý Tòng Đông tránh nặng tìm nhẹ, chỉ nói không giải quyết được gì, cũng không nói rõ thư tố cáo không thật, hay là có nguyên nhân khác, chỉ biết có thể ngồi ở vị trí Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh, Lý Tòng Đông cũng không đơn giản, liền nói

– Hàng trăm thư tố cáo cũng nói rõ một vài vấn đề. Tòng Đông, hãy nói cách nhìn của anh về cầu đường tỉnh Tương.

Hạ Tưởng tưởng rằng Lý Tòng Đông sẽ đánh thái cực, không ngờ Lý Tòng Đông vẻ mặt nghiêm túc, vô cùng trịnh trọng nói:

– Cầu đường tỉnh Tương không phải một công ty, mà là một câu lạc bộ con nhà quan, không ít con cháu lãnh đạo ở tỉnh Tương đều trong mạng lưới quan hệ của Cầu đường tỉnh Tương.

Lời của Lý Tòng Đông hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Hạ Tưởng, làm một cán bộ cấp cao của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, đường đường là Phó chủ nhiệm, nói thẳng ra là lời nói không thèm che dấu, là biểu hiện chính trị không đủ chín chắn, cũng là hết sức liều lĩnh. Tuy nhiên Hạ Tưởng lại không chỉ trích lời của Lý Tòng Đông, bởi vì hắn biết rõ Lý Tòng Đông là mượn cớ tỏ vẻ quy phục và tiếp cận, cũng thử lập trường của hắn.

Làm rõ nhân vật số một là lập trường và khuynh hướng thế nào, nhân tài bên dưới mới có thể quyết định có quy phục và tiếp cận hay không, bởi vì nếu không hợp tính, không hợp khẩu vị, cũng không phải ai nấy đều chỉ nịnh nọt, chỉ nhận quyền lực không nhận nhân phẩm.

– Tôi biết rồi.

Hạ Tưởng chỉ lờ mờ phất phất tay.

Lý Tòng Đông có chút thất vọng, anh ta cho rằng Hạ Tưởng sẽ mượn cơ hội truy hỏi, cho dù là giả vờ cũng được, cũng có thể lên tiếng cảnh báo, không ngờ rằng Hạ Tưởng cũng là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh ẩn dật, anh ta gật gật đầu, rất buồn bã đi ra ngoài, khi đến cửa lại đột nhiên nghe được Hạ Tưởng nói một câu.

– Tòng Đông, có thời gian thống kê lại số thư tố cáo cầu đường tỉnh Tương trước đây.

Trong lòng Lý Tòng Đông mừng thầm, quay đầu lại hướng về phía Hạ Tưởng gật đầu trịnh trọng.

Lý Tòng Đông có thể dùng hay không, Hạ Tưởng tạm thời không thể đánh giá. Để xem công việc anh ta làm có được mọi người hài lòng hay không, hoặc là nói xem anh ta có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không thì không ai biết được …

Điện thoại của Phó Tiên Phong lại gọi đến, sau khi hẹn địa điểm gặp mặt, Hạ Tưởng mới gác điện thoại, Lâm Hoa Kiến liền vào báo cáo công việc.

Sau khi Hạ Tưởng giữ chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, chỉ gặp mặt Lâm Hoa Kiến một lần ở hội nghị cán bộ trung tầng của Ủy ban Kỷ luật. Từ đó về sau, bao gồm mấy vị Phó chủ nhiệm có cả Lý Tòng Đông trong đó, cùng với cán bộ trung tầng gồm cả Đào Hà Giang, đều báo cáo công việc, chỉ có Lâm Hoa Kiến vẫn chưa lộ diện. Nghe nói rất bận nhưng công việc dù bận thế nào, ngay cả thời gian báo cáo công tác với nhân vật số một cũng không có, không phải tự cao công việc vất vả công lao lớn, chính là tự nhận hậu trường cứng rắn, mạnh mẽ, không để ý đến Hạ Tưởng.

Lý Tòng Đông báo cáo công việc trước, Lâm Hoa Kiến báo cáo sau, liền nói rõ tin tức của Lâm Hoa Kiến nhanh nhẹn! Lâm Hoa Kiến 45 tuổi đầu trọc, hốc mắt sâu, xương gò má cao, khi đi đường đầu ngẩng cao, hơn nữa lỗ mũi của y to hơn người bình thường, chính là khí thế cao ngạo. Có lẽ anh ta đã quen rồi mà không biết, sau khi đi vào phòng làm việc của Hạ Tưởng, cũng là bộ dạng ngẩng cao đầu.

Ngẩng cao đầu không có gì, có vẻ người có tinh thần, nhưng nếu vẻ mặt biểu cảm không tốt, vẻ mặt thờ ơ hoặc là nhìn không chớp mắt thì chính là vênh váo tự đắc.

Lâm Hoa Kiến tiến vào, Hạ Tưởng cúi khom lưng, vẫn không đứng dậy, cười mời anh ta vào ngồi, Lâm Hoa Kiến lại không ngồi mà nói:

– Tôi sẽ không ngồi, Chủ nhiệm Hạ, tôi xin báo cáo hai việc, đứng báo cáo ngôn từ giản lược, nâng cao hiệu suất công việc.

Hạ Tưởng không phản đối cũng không tán thành, chỉ làm ra vẻ lắng nghe, nghe Lâm Hoa Kiến tiếp tục nói.

– Công việc thứ nhất chính là Chánh văn phòng Ủy ban Kỷ luật Phàn Kiệt sắp hết nhiệm kỳ, người tiếp nhận thông mấy đồng chí đề cử, đều nhất trí cho rằng đồng chí Ngũ Tiểu Toàn là thích hợp. Tôi liền tập hợp ý kiến của các đồng chí, báo qua Chủ nhiệm Hạ phê chuẩn.

Trong lòng Hạ Tưởng không vui, điều chỉnh nhân sự Ủy ban Kỷ luật, đương nhiên phải do một tay hắn mà định. Lâm Hoa Kiến lại có ý chén ép, nói là mấy đồng chí nhất trí đồng ý, chẳng phải là ám chỉ anh ta trong Ủy ban Kỷ luật, được nhiều người ủng hộ? Phó chủ nhiệm thường vụ là người quản lý nhân sự, nhưng cũng cần nhân vật số một gật đầu mới được.

Lâm Hoa Kiến vẫn chưa chủ động báo cáo công việc, bây giờ đến đây, lại trực tiếp tung ra vấn đề nan giải, chẳng khác nào cấp dưới đã thỏa thuận xong rồi, mang lên chỉ để Hạ Tưởng ký tên, mà không phải để Hạ Tưởng quyết định.

Trong lòng Hạ Tưởng không vừa lòng, ngoài mặt có chút phẫn nộ, vẻ mặt cười nhạt, không nói lời nào.

Lâm Hoa Kiến liền tiếp tục báo cáo:

– Việc thứ hai chính là vụ án Phó thị trưởng thành phố Chấn Đông Trần – Công Phương nhận hối lộ, Ủy ban Kỷ luật đã bước đầu nắm rõ chứng cứ xác thực, trước khi Chủ nhiệm Hạ đến. Ủy ban Kỷ luật đã điều tra hơn nửa năm rồi, hiện nay có nên tiến hành thẩm vấn Trần Công Phương hay không, mời Chủ nhiệm Hạ chỉ thị.

Sự việc Trần Công Phương, Hạ Tưởng trước giờ chưa nghe thông tin gì, hắn tiếp nhận tài liệu điều tra của Lâm Hoa Kiến, vừa xem, chỉ biết quả thật như lời Lâm Hoa Kiến nói, sự thật Trần Công Phương phạm tội vô cùng xác thực, chứng cứ xác thực, hoàn toàn có thể bắt giam ngay.

Trần Công Phương là Phó thị trưởng thành phố Chấn Đông tỉnh Tương, ở tỉnh Tương lại không có tài sản gì, thậm chí một căn nhà ở cũng là nhà của chính phủ, có vẻ ông ấy là người liêm khiết. Nhưng ở thủ đô và Hạ Giang lại có vài tòa nhà lớn. Tổng số bất động sản không dưới hơn mười chỗ, hơn nữa mỗi tòa đều không phải tên của ông ấy, mà là đăng ký dưới tên của tình nhân của ông ấy.

Trần Công Phương tự so với Đoàn Chính Thuần, tự nhận yêu sâu sắc mỗi một tình nhân, giấc mộng của ông ấy là đi khắp các thành phố lớn, ở mỗi thành phố đều có một người tình xinh đẹp và một bến cảng ấm áp, lúc nào cũng chờ ông ấy ghé đến. Một gã cán bộ cấp Phó giám đốc sở, không ngờ có mười mấy nơi hành cung và mười mấy tình nhân. Nếu nói ông ấy không nhận hối lộ, người trên toàn thế giới này đều phải cười.

Trần Công Phương về mặt nhận hối lộ, rất có sáng tạo, không trực tiếp lấy tiền, để người khác mua bất động sản, tiền mua đất do đơn vị nghiệp vụ thanh toán, giấy chứng nhận quyền sở hữu tài sản cũng không ghi tên ông ấy, mà ghi tên một người ngoài xem như không có quan hệ gì. Dụng ý của ông ấy rất rõ, chẳng may sau này xảy ra chuyện, những nhà này cũng không phải của ông ấy, ông ấy cũng không tính là nhận hối lộ!

Ủy ban Kỷ luật gọi Trần Công Phương với một tên mới: Đường dây nhận hối lộ.

Hạ Tưởng xem xong tài liệu của Trần Công Phương, trầm ngâm một lúc, rồi quyết định:

– Nếu ngay từ đầu là anh đích thân bắt vụ này, vẫn là anh ra mặt mới được, cần phải hoàn thành vụ án, đồng thời thông báo toàn tỉnh, rung hồi chuông cảnh báo!

Nói xong, Hạ Tưởng ký tên lên tài liệu, đồng thời duyệt chỉ thị thực hiện bắt giam.

Hạ Tưởng không chú ý đến, khi hắn cúi xuống ký tên, Lâm Hoa Kiến hiện lên một điệu cười không nhận ra được ý gì.

Sau khi Lâm Hoa Kiến báo cáo xong, quay người ra cửa, bóng dáng anh ấy cũng cao lớn, không biết sao, khi ánh mắt Hạ Tưởng nhìn thẳng sống lưng Lâm Hoa Kiến, ngay lập tức nghĩ tới Chương Quốc Vĩ.

Buổi tối khi tan ca, Hạ Tưởng chuẩn bị đến gặp Phó Tiên Phong, vẻ mặt Tăng Trác vừa nói lại dừng, sau khi thay hắn thu xếp mọi thứ, muốn nói gì đó, lại do dự một lúc, cuối cùng cũng không mở miệng.

Đợi Hạ Tưởng vừa đi, Tăng Trác cũng hết giờ làm, nhưng anh ấy không về luôn, mà lại gọi một cuộc điện thoại.

– Trưởng ban thư ký, ông có rảnh không? Được, bây giờ tôi qua.

Gác điện thoại, Tăng Trác liền ra cửa, sau khi khóa cửa đi về phía bên phải, đi vào văn phòng Đào Hà Giang, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

Đào Hà Giang đang thu dọn đồ đạc, ngẩng đầu liếc qua Tăng Trác một cái:

– Việc gì vậy, có gấp không?

– Trưởng ban thư ký, phó Chủ nhiệm Lâm vừa báo cáo công việc với Bí thư Hạ, tôi ở bên ngoài không nghe rõ, nhưng hẳn là nhắc đến vụ án Trần Công Phương…

Đào Hà Giang ngây người một lát:

– Cái gì, Trần Công Phương? Lâm Hoa Kiến là cho Chủ nhiệm Hạ phê duyệt! Tăng Trác, anh cũng thật là, sao lại không nhắc nhở Chủ nhiệm Hạ

– Tôi làm sao dám?

Tăng Trác thực không còn cách nào

– Chủ nhiệm Hạ đã chỉ thị, tôi làm thư ký, sao có thể nói chen trước mặt hai Chủ nhiệm.

Đào Hà Giang đập đống tài liệu cầm trên tay lên bàn, thở hổn hển

– Phiền phức rồi, phiền phức rồi, Chủ nhiệm Hạ bị Lâm Hoa Kiến lột da rồi, bây giờ Chủ nhiệm Hạ đi đâu?

– Đi ăn cơm với Chủ tịch tỉnh Phó.

– Vậy anh lập tức thông báo cho phó Chủ nhiệm Lý, để tối ông ấy đi một chuyến, nói tôi có chuyện báo cáo với ông ấy. Sau đó anh gọi điện cho Chủ nhiệm Hạ, hỏi ông ấy mấy giờ về nhà. Tranh thủ tối nay tôi đi báo cáo với ông ấy, nói rõ nguyên do sự việc.

– Được, tôi đi làm luôn.

Tăng Trác nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đào Hà Giang, biết sự quan trọng của việc này, vội vàng chạy đi gọi điện.

Tăng Trác vừa ra cửa, Đào Hà Giang liền cầm điện thoại, gọi điện, sau 5 tiếng chuông, có người nghe máy, anh ta vội vàng nói:

– Trưởng ban Lương, tôi là Đào Hà Giang, có một tin không tốt báo cáo với ông. Việc của Trần Công Phương, xảy ra rồi!

Điện thoại ước chừng nói được 3 phút, thì gác máy. Đào Hà Giang như trút đi được mệt mỏi, ngồi xuống ghế, ngồi cả buổi. Anh ta ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, chỉ cảm thấy hoa mắt, còn chưa kịp nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng sau khi Trần Công Phương bị bắt giam, Tăng Trác vội vàng đẩy cửa vào.

– Lý Thứ đã đi công tác rồi, đi đâu không rõ, là tính chất bí mật. Điện thoại của chủ nhiệm Hạ không liên lạc được, tắt máy rồi.

Tăng Trác toát mồ hôi đầy đầu, dễ nhận thấy sự việc đã vượt qua khả năng kiểm soát.

Mồ hôi lạnh của Đào Hà Giang cũng chảy ra, không ngờ rằng, Lâm Hoa Kiến một tiếng cũng không rên khiến chủ nhiệm Hạ nhảy lên, Chủ nhiệm Hạ đối với tình thế của tỉnh Tương vẫn chưa hiểu hết, phê chuẩn bắt giam Trần Công Phương, tình lý đều chính xác, nhưng vụ án Trần Công Phương sớm đã biết là vụ án lớn, lại không ai dám đụng đến, vì là một vùng cấm không thể chạm đến!

Hay cho một Lâm Hoa Kiến dấu mặt, Đào Hà Giang trong cơn giận dữ, trong sự lạnh lùng, lại nghĩ tới cái gì liền nói:

– Nhanh gọi điện đến phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh, hỏi xem số di động của thư ký chủ tịch tỉnh Phó.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 13
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 22/12/2017 11:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lưu Phong – Quyển 6
Phần 26 Thảm cảnh như thế làm cho Tiểu Thương Nhất Lang hận hận, cắn chặt răng, lực chiến đấu của Thần Thánh quân đoàn đã nằm ngoài sự tưởng tượng của hắn. Hắn vạn lần không có nghĩ đến chỉ là một vị hầu gia của Hoa Hạ đế quốc mà có thể quy tụ dưới trướng nhiểu Hắc Ám võ sĩ sẵn sàng bán mạng cho hắn như vậy. Tiểu Thương Nhất Lang thậm chí có chút hối hận. Trực giác nói cho hắn biết, hôm nay hắn đã hoàn toàn thất bại. Nhưng mà chuyện tới nước này rồi, hắn tựa hồ không còn đường quay lại. “Giết! Hãy vì các huynh đệ đã chết mà báo...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lưu Phong
Hàn Lập – Quyển 16
Phần 26 Sau khi tứ yêu cảm kích cáo từ, Hàn Lập ngồi trong đại sảnh một lần nữa lấy quả Huyết Hạnh ra cẩn thận quan sát. “Quả là không uổng công. Tài liệu ngưng luyện pháp tướng Phạm Thánh Chân Ma đã có thêm một vị, hơn nữa lúc trước ở Thánh Thành Thiên Bằng Tộc lại tìm được linh dược, hiện tại chỉ cần tìm được Viêm Kim Tinh trong truyền thuyết phối hợp cùng Kim Tủy Tinh Trùng là có thể ngưng luyện thực thể pháp tướng rồi!” Hàn Lập thì thào một chút, trên mặt không dấu nổi vẻ sung sướng. Sau khi đem Huyết Hạnh bỏ lại vào trong hộp, thanh quang lóe lên...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Lăng Tiếu – Quyển 13
Phần 26 Cát Bối Hân hảo hảo thu về chiếc cổ cầm mà lúc đầu Lăng Tiếu đưa cho nàng, trên khuôn mặt hiện lên vài phần vẻ kiều diễm nói: Nhã Hinh tỷ ngươi vừa nói không phải là hắn rồi, hắn thật giống như không có đắc tội qua ngươi đi? Phong Nhã Hinh cười nhẹ nói: Làm sao, nói hắn hai câu ngươi liền đau lòng rồi? Cát Bối Hân hơi sẵng giọng: Nhân gia không để ý đến ngươi! Ha hả, ta hôm nay là có một tin tốt muốn cho ngươi biết! Phong Nhã Hinh cũng không tiếp tục giễu cợt Cát Bối Hân nữa, chuyển vào chính đề cười nói...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng