Quan Trường - Quyển 13

Phần 29

Trịnh Thịnh cuối cùng cũng ngồi không yên!

Hạ Tưởng cũng không nóng vội, từng bước một, chậm rãi hướng về phía văn phòng của Trịnh Thịnh, hắn biết, Trịnh Thịnh tuyệt đối sẽ nổi cáu về vấn đề của Trần Công Phương.

Tuy nói trước mắt thế cục của tỉnh Tương trong tầm mắt của hắn vẫn là một khối sương mù, nhưng đã lộ ra ân oán giữa Trần Công Phương và cầu đường tỉnh Tương, cùng với thư báo cáo của cầu đường tỉnh Tương, cho dù không rẽ mây nhìn thấy mặt trời, thì cũng là ngắm hoa trong sương, ít nhiều cũng nhìn rõ được bộ phận của thế cục.

Hạ Tưởng nhậm chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh được vài ngày rồi, ngoại trừ ngày đầu tiên tiếp xúc chính thức với Trịnh Thịnh và những việc làm chiếu lệ ra, về sau cũng không có thêm bất cứ tiếp xúc gì, cho dù là việc công hay việc tư, giữa hắn và Trịnh Thịnh, như người dưng nước lã.

Hạ Tưởng cũng biết rõ Trịnh Thịnh là cố ý làm thế, là muốn đợi hắn chủ động đến thể hiện thiện ý. Dù sao Trịnh Thịnh là nhân vật số một, không thể để đường đường một Bí thư Tỉnh ủy cúi lưng chủ động đến bày tỏ thiện ý với hắn. Nhưng hắn lại không như Trịnh Thịnh mong muốn, cũng không phải qua loa, bởi vì hắn cùng lúc cũng không thể hiện thiện ý với Phó Tiên Phong, cuộc gặp mặt ngày hôm qua, cũng là do Phó Tiên Phong chủ động đề nghị. Hạ Tưởng cũng không phải muốn mọi việc đều thuận lợi giữa Bí thư và Chủ tịch tỉnh, mà là trước khi chưa nhìn rõ tình thế, cảm thấy chưa cần thiết đến gần với Trịnh Thịnh, càng không phải cố ý qua lại mật thiết với Phó Tiên Phong để thể hiện gì đó với mọi người.

Chuyện xảy ra của Trần Công Phương, Trịnh Thịnh cuối cùng cũng đề xuất gặp mặt nói chuyện với hắn, Hạ Tưởng liền biết, sự cân bằng của tỉnh Tương phải bị phá vỡ rồi.

Sự cân bằng cũng không phải hắn có ý đánh vỡ, mà là Lâm Hoa Kiến chủ động khiêu khích. Vốn Hạ Tưởng ngay từ đầu đã trong cơn giận giữ với hành vi của Lâm Hoa Kiến, nhưng về sau khi bình tĩnh lại, thì lại thản nhiên, tuy nói Lâm Hoa Kiến có hiềm nghi ngầm bài bố hắn, nhưng hắn cũng có thể tương kế tựu kế, khiến Lâm Hoa Kiến trở thành bó đuốc.

Sự cân bằng của tỉnh Tương sớm muộn gì cũng bị phá vỡ, không phá vỡ, thì không có cách nào để xóc bài. Chủ tịch tỉnh và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh đều nhậm chức, Trưởng ban Tổ chức Cán bộ Tỉnh ủy xem như cũng mới lên, thế cục của Tỉnh ủy, không có biến động mới lạ.

Đều biết rằng, tỉnh Tương đang chuẩn bị cho một đợt sóng xung kích, nhưng đến cuối cùng do ai dẫn kíp nổ, thì vẫn là con số chưa biết.

Ai cũng không ngờ đó là, nợ cũ nhắc lại, Trần Công Phương không ngờ đã bị bắt giam khi chưa có bất kỳ dấu hiệu gì!

Đừng nếu nói đến ai khác, chính là Trịnh Thịnh cũng vô cùng căm tức, bởi vì trước đó ông ta không có nghe tới một chút động tĩnh gì, thân làm Bí thư Tỉnh ủy, Ủy ban Kỷ luật tỉnh bắt giam một Phó thị trưởng, không ngờ ông ta một chút cũng không biết, thật là quá đáng.

Cảm giác đầu tiên của Trịnh Thịnh chính là cho rằng, Hạ Tưởng mượn việc này để ra oai với ông ta!

Chờ tới thời khắc ông ta gặp Hạ Tưởng, nhìn thấy Hạ Tưởng bước chân ung dung, vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng ông ta không hiểu vì sao sự tức giận cứ tăng vọt lên. Hạ Tưởng tự cho rằng bây giờ có được sự thưởng thức của Tổng bí thư, nên tự cao tự đại? Hạ Tưởng tiến vào danh sách bồi dưỡng trọng điểm, còn sớm! Hơn nữa nếu không có sự gật đầu của ông ta, Đoàn hệ cũng không chính thức nhận Hạ Tưởng.

Trịnh Thịnh có chút cúi người:

– Chủ nhiệm Hạ đến rồi, ngồi đi.

Giọng điệu thản nhiên, ôn hoà.

Hạ Tưởng từ sau khi Trịnh Thịnh đến tỉnh Tương, vẫn không có biểu hiện tìm ông ta qua một lần để nói chuyện công việc thì có thể đưa ra kết luận, Trịnh Thịnh đối với hắn cho dù có kỳ vọng, nhưng nhiều hơn vẫn là phòng bị và đề phòng.

Hạ Tưởng cũng không biết cuộc đối thoại về triển vọng về hắn giữa Trịnh Thịnh và Cổ thu Thật, càng không rõ cách nhìn về hắn giữa Trịnh Thịnh và Cổ Thu Thực rất khác nhau.

Sau khi ngồi xuống, Hạ Tưởng một chút cũng không có ý chủ động báo cáo, ngược lại không nhanh không chậm hỏi:

– Bí thư Trịnh tìm tôi có tinh thần chỉ thị gì không?

Trịnh Thịnh hơi ngả người về sau, vẻ mặt vẫn bình thường, trong ánh mắt mơ hồ có chút không vui, người khác có lẽ không nhận ra, nhưng Hạ Tưởng vừa khéo mượn ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, thu hết sự thay đổi trong ánh mắt của Trịnh Thịnh vào trong tầm mắt.

Biểu cảm của một người có thể làm tới mức độ thản nhiên như không, nhưng ánh mắt lại rất khó che giấu được tình cảm thực trong lòng,

– Đồng chí Trần Công Phương tuy chỉ là Phó thị trưởng, dựa vào qui định có thể không báo lên hội nghị công việc Bí thư phê chuẩn, tuy nhiên phía Tỉnh ủy sau đó mới biết được tin tức, có phải là bị động quá không?

Giọng nói của Trịnh Thịnh rất ôn hòa, mang kiểu thương lượng,

– Tôi vẫn luôn giúp đỡ công tác của Ủy ban Kỷ luật, cũng hi vọng mối liên hệ giữa Tỉnh ủy và Ủy ban Kỷ luật mật thiết hơn một chút.

Nói chuyện thực sự rất khéo léo, kỳ thật vẫn có ý phê bình, suýt nữa thì nói ra những lời Ủy ban Kỷ luật cũng nằm dưới sự lãnh đạo của Tỉnh ủy. Đương nhiên, với sự kiềm chế và trình độ chính trị của Trịnh Thịnh, khẳng định sẽ không nói ra những lời quá mức độ cho phép.

Nhưng biểu hiện hôm nay của Trịnh Thịnh ít nhiều cũng có chút ngoài dự đoán của Hạ Tưởng, dường như kích động quá mức một chút. Cũng gián tiếp nói rõ, động đến Trần Công Phương, là động đến điểm mấu chốt của Trịnh Thịnh.

Hạ Tưởng cũng mang bộ dáng kinh ngạc:

– Sao… Bí thư Trịnh vẫn chưa biết chuyện này sao? Tôi cứ nghĩ rằng đồng chí Lâm Hoa Kiến đã báo cáo với ngài rồi.

Trịnh Thịnh cũng ngây người ra:

– Sao lại thế này?

Bộ dáng của Hạ Tưởng không giống làm bộ, lẽ nào nói, Hạ Tưởng cũng bị bịt trong trống sao? Trong nháy mắt tâm tư của ông ta lóe lên sự cân nhắc.

– Tình hình cụ thể là như thế…

Hạ Tưởng bị Lâm Hoa Kiến ngầm chơi xỏ, hắn hiển nhiên phải trả lại, nói thật, Trần Công Phương cũng được, cầu đường tỉnh Tương cũng xong, đối với hắn không có chút xung đột lợi ích gì, hai bên ai thắng ai thua, hắn không quan tâm, nhưng nếu Lâm Hoa Kiến tự cho là thông minh muốn mượn tay hắn khuấy động lợi ích một bên, hơn nữa còn ở trước mặt hắn giở trò bịp bợm, hắn cũng không phải không có thủ đoạn, đầu đuôi gốc ngọn mà trần thuật lại sự thật với Trịnh Thịnh.

Sự thật tuy rằng là sự thật, nhưng góc độ bất đồng, lập trường bất đồng, cùng một lời nói nói ra, hiệu quả lại vô cùng khác nhau.

– Đồng chí Hoa Kiến nếu nói là Ủy ban Kỷ luật đã ngầm điều tra hơn nửa năm Trần Công Phương, tôi sẽ cho rằng khẳng định đã báo lên hội nghị công việc Bí thư thảo luận qua rồi, lúc ấy sự tình rất khẩn cấp, hơn nữa chứng cớ vô cùng xác thực, phù hợp điều kiện bắt giam, nên đã phê chuẩn.

Hạ Tưởng trên mặt chứa đầy kinh ngạc và oán giận,

– Như thế nào lại có thể không qua sự thảo luận của hội nghị công việc Bí thư? Xin lỗi, Bí thư Trịnh, là công tác của tôi sơ sẩy, xin ngài phê bình.

Cũng không thể nói là Hạ Tưởng công tác sơ sót, bởi vì dựa theo lệ thường, bắt giam một Phó thị trưởng, cho dù không phải Phó thị trưởng Ủy viên thường vụ, Ủy ban Kỷ luật vì tôn trọng nhân vật số một, thông thường đều đệ trình lên hội nghị công việc Bí thư tiến hành thảo luận. Mà trên thực tế trong điều lệ của Ủy ban Kỷ luật đều không quá cứng nhắc qui định nhất định phải đệ trình lên hội nghị công việc Bí thư, chính là nói, có thể đệ trình có thể không cần đệ trình, nhưng trên quan trường đều biết cái lợi của việc báo cáo nhiều xin chỉ thị nhiều, gần như trước khi sự việc xảy ra đều báo cho nhân vật số một, thậm chí phải được nhân vật số một số hai gật đầu, mới có thể thay đổi hành động.

Đương nhiên những điều ở trên chỉ là tình trạng bình thường, cũng có Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật không báo cáo lên Tỉnh ủy phê chuẩn đã áp dụng trường hợp đặc biệt hành động. Xét từ quy định và chính sách bảo mật liên quan mà nói, Ủy ban Kỷ luật phá án có tính đặc thù nhất định, trước khi sự việc xảy ra không báo cho biết cũng có thể hiểu được. Tuy nhiên trường hợp đặc biệt chỉ xuất hiện ở những tình huống đặc thù, ví dụ như người bắt giữ phải là thân tín của nhân vật số một, mà Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật và nhân vật số một bất hòa…vv.

Tính phức tạp trong đấu tranh chính trị quyết định ngoài lệ thường ra, thường xuyên có trường hợp đặc biệt phát sinh.

Trịnh Thịnh nghe xong Hạ Tưởng giải thích, vẫn như cũ với vẻ mặt bình tĩnh, dường như vẻ mặt của ông ta từ đầu đến cuối giống như không thay đổi vậy, khả năng kiềm chế quả thật cũng rất cao. Ông ta trước tiên trầm mặc một lúc, rồi không chút để ý nói:

– Ủy ban Kỷ luật phá án có tính đặc thù nhất định, tôi sẽ không nói nhiều nữa. Đồng chí Trần Công Phương là cán bộ mà đảng đào tạo nhiều năm, có thể có được ngày hôm nay thật không dễ. Thân là Bí thư Tỉnh ủy, tôi luôn tôn trọng tính nghiêm túc và tính độc lập trong cách phá án của đồng chí Ủy ban Kỷ luật, tôi chỉ có một câu nói, dựa vào pháp luật phá án, tuyệt đối không làm vì tình riêng.

Kỳ thực là có ý biện hộ, nhưng đằng sau lại nói là dựa vào pháp luật để giải quyết, nếu Hạ Tưởng một chút cũng không nghe ra sự thiên hướng của Trịnh Thịnh, hắn đã có thể đóng gói về nhà bình yên mà sống qua ngày rồi.

– Sẽ dựa theo tinh thần chỉ thị của Bí thư Trịnh để làm việc.

Hạ Tưởng liền cười ha hả, cái muốn chính là đua sự kiên nhẫn, nếu không muốn xem, trên vấn đề của Trần Công Phương, có thể liên lụy đến bao nhiêu người.

Nếu đường đường Bí thư Trịnh không xác thực chỉ thị, Hạ Tưởng sẽ giả vờ không nghe thấy rõ, dù sao vụ án cũng không phải hắn đang chủ bắt, Lâm Hoa Kiến muốn mượn tay hắn lay động lợi ích của Trịnh Thịnh, Trịnh Thịnh muốn mượn tay hắn để trả đòn, thật sự xem hắn là một thanh kiếm sắc tùy ý người khác vung múa? Xin lỗi, hắn không muốn chơi cùng bọn họ!

Sống chết mặc bay thôi, con đường Hạ Tưởng đi tới, trải qua vô số cuộc đấu tranh chính trị, bây giờ hắn muốn thay đổi sách lược đấu tranh chính trị, phải dốc sức mượn lực đẩy lực, ở giữa phối hợp tác chiến, sẽ không xuất kích trực diện nữa.

Sau khi Hạ Tưởng đi, Trịnh Thịnh cầm ngay điện thoại lên.

Mấy tiếng chuông vang lên, từ bên trong truyền đến giọng nói sang sảng của Cổ Thu Thật:

– Bí thư Trịnh, Hạ Tưởng nhậm chức đã mấy ngày rồi, biểu hiện thế nào?

Trịnh Thịnh ha hả cười:

– Không nói dối ông, biểu hiện tạm hài lòng.

Cổ Thu Thật vẫn cười hỏi:

– Làm sao vậy, lẽ nào bị cấp dưới bày trò rồi?

– Thật là bị ông đoán đúng rồi, Lâm Hoa Kiến mượn tay cậu ta, bắt giam Trần Công Phương.

Trịnh Thịnh hiển nhiên biết rõ Hạ Tưởng không biết dụng tâm thực sự của Lâm Hoa Kiến cũng có thể hiểu, nhưng sau khi sự việc xảy ra vẫn mang thái độ không liên quan, thì không đúng rồi.

Ông ta cũng rõ Hạ Tưởng là dĩ tĩnh chế động, khẳng định còn có chuẩn bị ở sau, nhưng cố ý nói không đầy đủ về Hạ Tưởng trước mặt Cổ Thu Thật, cũng là thăm dò cách nhìn của Cổ Thu Thật với Hạ Tưởng có kiên định hay không.

– Dựa vào sự hiểu biết của tôi với Hạ Tưởng, cậu ta không phải là người ngậm bồ hòn. Thôi, cứ chờ xem đi, Lâm Hoa Kiến sớm muộn gì cũng bị thất bại…

– Nhưng Lâm Hoa Kiến là cán bộ hậu bị mà Ủy ban Kỷ luật Trung ương ra sức bồi dưỡng, sớm muộn cũng điều đến Ủy ban Kỷ luật Trung ương đảm nhiệm chức vụ mấu chốt…

Trịnh Thịnh rất rõ căn nguyên của Lâm Hoa Kiến, cũng biết Lâm Hoa Kiến ở tỉnh Tương rất có sức mạnh là có nguyên nhân.

– Thay tôi gửi lời hỏi thăm tới Hạ Tưởng, qua một thời gian nữa nếu có thời gian, sẽ gặp nhau ở Bắc Kinh.

Cổ Thu Thật không nói thêm gì nhiều, tỏ rõ vẫn rất tin tưởng với Hạ Tưởng.

Buông điện thoại của Cổ Thu Thật xuống, Trịnh Thịnh suy nghĩ, rồi gọi thư ký Đồng Phàm:

– Tiểu Đồng, sự cố công trình mấy năm gần đây của cầu đường tỉnh Tương, cậu hệ thống lại một phần tài liệu rồi đưa cho tôi.

Đồng Phàm đi theo Trịnh Thịnh mấy năm rồi, biết rõ tính cách của Trịnh Thịnh, vừa thấy vẻ mặt của Trịnh Thịnh liền biết sự nặng nhẹ của sự việc, y vội nói:

– Vâng, Bí thư Trịnh, tôi làm ngay.

Vào lúc ánh mắt của Trịnh Thịnh trịnh trọng hướng vào cầu đường tỉnh Tương, trong một căn nhà bí mật ở ngoại thành, Phó chủ nhiệm thường trực Ủy ban Kỷ luật tỉnh Lâm Hoa Kiến đang đích thân thẩm vấn Trần Công Phương!

Mà cùng lúc đó, suốt đêm hôm qua Lý Tòng Đông đi công tác đã tới nơi, trời vừa sáng, ông ta đã xuất hiện trước cổng trại giam số hai của thành phố Thần Đông, sau khi cho biết thân phận, yêu cầu hội kiến Vương Hổ.

Vương Hổ là em vợ của Trần Công Phương, một năm trước vì sự kiện cây cầu lớn Thần Đông bị sập nên vào tù, bị phạt 10 năm từ giam.

Lý Tòng Đông nhắc lại chuyện cũ, một lần nữa tiếp xúc với Vương Hổ, lật lại án cũ, bước một bước quan trọng trong kiếp sống chính trị của ông ta!

Thế cục của tỉnh Tương, cùng với việc Trần Công Phương bị bắt giam và việc Lý Tòng Đông ngầm điều tra, đột ngột làm cho đất bằng nổi sóng.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 13
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 22/12/2017 11:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Dương Thần – Quyển 9
Phần 29 Đã biết được vị trí chính xác của phòng thí nghiệm, Dương Thần cũng không muốn ở lâu. Sau khi nghe Bát Nhã nói cho mình biết vị trí cụ thể rồi hắn bèn đứng dậy định đi đến Yến Kinh. Chưa kịp nhúc nhích gì thì điện thoại đã phát ra âm thanh chói tai. Sau khi cải tạo, điện thoại đã có chức năng báo cảnh sát, mỗi khi đội viên đội hải ưng phát hiện ra tình hình gì hoặc các cô gái bật thiết bị mang theo bên mình thì đều phát ra âm thanh này. Dương Thần giật mình cầm điện thoại lên xem. Hóa ra là âm báo đến từ vị trí...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần
Ba đây, con gái yêu - Tác giả The Kid
Thành là thanh niên nghèo, kiếm sống bằng công việc lao động chân tay. Anh đem lòng yêu cô gái mại dâm tên Thúy. Những lúc rãnh rỗi anh thường kiếm Thúy để chịch. Vì nghèo quá nên anh muốn kiếm nhiều tiền hơn nữa, anh liều lĩnh đi buôn ma túy. Không may bị công an bắt, số lượng ma túy cũng ít, nên anh bị ở tù 17 năm. Thúy đang mang thai đứa con của Thành. Lúc cô sinh đứa bé ra, cô giao nó cho người bà con nuôi. Cô kể cho Thành nghe điều này rồi từ đó cô bỏ đi thật xa, không ai biết cô đã đi đâu. ... Bạn đang đọc truyện...
Phân loại: Truyện nonSEX
Hướng Nhật – Quyển 9
Phần 29 Tang Âm đã đổi trang phục, không còn bộ âu phục tinh xảo mà thay vào đó là chiếc váy màu trắng, nhưng mái tóc màu phấn hồng vẫn búi như cũ tạo nên sự cao nhã xinh đẹp. Quân tỷ. Thấy Hướng Nhật đứng cùng Nhâm Quân, Tang Âm không hề có ý tránh đi mà nhanh chóng đi tới. Tang Âm. Nhâm Quân chào hỏi một cách thoải mái. Tang Âm là học sinh đắc ý của mẹ nàng, gặp thường xuyên, Nhâm Quân cũng không hề ghen ghét nàng bởi vậy quan hệ hai người rất tốt. Tìm Trần lão sư hả? Ở bên ngoài Nhâm Quân cũng không tùy tiện gọi...
Phân loại: Truyện nonSEX Dâm thư Trung Quốc Tuyển tập Hướng Nhật

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng