Quan Trường - Quyển 13

Phần 43

Hạ Tưởng ra tay, làm cho Phó Tiên Phong vô cùng căm tức, hơn nữa còn làm y mất hết thể diện, khiến y vô cùng uất nghẹn.

Chuyện khởi nguồn từ một lần y và Hạ Tưởng hội đàm riêng với nhau.

Phó Tiên Phong sốt ruột tìm Hạ Tưởng, vốn là để nói về chuyện Phó Tiên Tiên đến Tương Giang, nhưng vừa đúng lúc xảy ra sự kiện Nghiêm Tiểu Thì, y liền biết là hỏng việc rồi. Đối kháng với Hạ Tưởng, không được để Hạ Tưởng nắm được bất cứ lỗ hổng nào. Một khi để Hạ Tưởng nắm được thời cơ, nắm được thế chủ động, Hạ Tưởng nhất định sẽ không thuận theo, không bỏ qua, đánh cho đối thủ không chết thì không thôi.

Đối với việc Hạ Tưởng lấy Cầu đường tỉnh Tương làm điểm đặt móng, chuẩn bị lấy Cầu đường tỉnh Tương khai đao đầu tiên, Phó Tiên Phong cũng rất không tán thành. Bởi vì, ông ta là Chủ tịch tỉnh, Cầu đường tỉnh Tương hàng năm đều nộp lên khoản thuế thu nhập kếch xù, là nhà giầu nộp thuế, nếu Cầu đường tỉnh Tương xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc thu thuế.

Đương nhiên thu nhập từ thuế chỉ là điểm xuất phát bé nhỏ để Phó Tiên Phong suy xét vấn đề, chủ yếu chính là, Cầu đường tỉnh Tương là điểm tựa của lực lượng các phe, thế lực quá mức khổng lồ, thâm căn cố đế, động tới Cầu đường tỉnh Tương, là động tới bánh ngọt của rất nhiều người.

Thật ra nói đi rồi nói lại, Phó Tiên Phong là người ra sao, ông ta mới không sợ làm to chuyện, cũng không phải e ngại thế lực sau lưng Cầu đường tỉnh Tương, y biết rõ Cầu đường tỉnh Tương sau lưng có những ai, Diệp Thiên Nam, Hồ Định, Lâm Hoa Kiến cùng Dương Hằng Dịch, bốn nhân vật đại biểu cho thế lực bản địa, tuy rằng cây lớn rễ sâu, nhưng vẫn không đủ để làm y sợ hãi.

Lý do Phó Tiên Phong không muốn động vào Cầu đường tỉnh Tương nhất chính là, Cầu đường tỉnh Tương đối lập với Trịnh Thịnh, là mảnh đất hòa hoãn giữa ông ta và Trịnh Thịnh, y hoàn toàn có thể mượn thế lực của Cầu đường tỉnh Tương, bức Trịnh Thịnh nhượng bộ một chút, gió tây áp đảo gió đông, do đó thiết lập quyền uy Chủ tịch tỉnh của y ở tỉnh Tương.

Giờ Hạ Tưởng động tới Cầu đường tỉnh Tương, mặc kệ là xuất phát từ cái gì, đối với ông ta đều là bất lợi lớn. Bởi vậy, ông ta muốn khuyên Hạ Tưởng tạm thời thu tay lại, tạm hoãn điều tra Cầu đường tỉnh Tương, chờ một thời cơ khác.

Không ngờ, Hạ Tưởng lại không nể mặt y!

Đêm đó, Phó Tiên Phong lấy tư cách cá nhân mời Hạ Tưởng dự tiệc, với lý do Phó Tiên Tiên tới Tương Giang. Đương nhiên Hạ Tưởng vui vẻ nhận lời, nếu không phải nể mặt Phó Tiên Tiên, nếu chỉ là lời mời của một mình Phó Tiên Phong, thì đang lúc Nghiêm Tiểu Thì gặp chuyện không may, Hạ Tưởng chắc cũng sẽ không đi.

Chỉ có điều rất không đúng lúc, Phó Tiên Tiên lựa chọn đúng vào lúc này đến Tương Giang, Hạ Tưởng dù trong lòng không vui, cũng phải ra mặt tiếp đãi.

Địa điểm đón tiếp là ở quán Vọng Giang.

Đặt một phòng trang nhã ở trên tầng, Phó Tiên Phong cũng không mang thế Chủ tịch tỉnh bày vẽ nhiều, dù sao cũng là mời em mình, Hạ Tưởng lại không thích bị một đám người vây kín, nên chỉ có ba người, lái xe và nhân viên hộ tống dùng cơm ở gian phòng bên cạnh.

Phó Tiên Tiên gầy hơn trước, có lẽ là do phải bôn ba dọc đường, vẻ mặt cũng có chút tiều tụy. Cô vừa đến liền nghe được Nghiêm Tiểu Thì xảy ra chuyện thì vô cùng đau lòng, muốn đi thăm hỏi Nghiêm Tiểu Thì trước. Hạ Tưởng gọi điện thoại tới bệnh viện, được biết Nghiêm Tiểu Thì đã ngủ, hơn nữa có người nhà của cô chăm sóc, nên Phó Tiên Tiên mới bỏ ý định.

Nhưng Phó Tiên Tiên vẫn là chưa tiêu cơn giận, không cằn nhằn Hạ Tưởng điều gì, ngược lại đã quở trách Phó Tiên Phong một trận, nói y không chăm sóc Nghiêm Tiểu Thì cho đàng hoàng, khiến Phó Tiên Phong có chút bất đắc dĩ, đành cười mà không nói.

Uy nghiêm Chủ tịch tỉnh, trước mặt Phó Tiên Tiên lại không hề có tác dụng.

Phó Tiên Tiên cũng không ngại Phó Tiên Phong ngồi cạnh mà kéo Hạ Tưởng đến bên, hỏi han sự tình của Nghiêm Tiểu Thì hồi lâu. Sau khi biết được chân tướng sự việc, cô thở dài một tiếng, cũng không nói gì thêm, chỉ hy vọng Hạ Tưởng nhất định chăm sóc Nghiêm Tiểu Thì cho tốt.

Cô còn khẽ nói bên tai Hạ Tưởng:

– Em biết anh cũng có ý với Nghiêm Tiểu Thì, cô ấy cũng luôn luôn chờ anh, dù sao hai người cũng là tình chàng ý thiếp. Em mặc kệ, cô ấy vẫn vì anh giữ thân như ngọc, thà chết không nghe theo, anh không nên bạc đãi cô ấy mới đúng. Chỉ cần em không nhìn thấy là được, thích thế nào thì thế ấy là được.

Suy nghĩ một hồi, chắc là cảm thấy hơi thiệt, lại to nhỏ nói tiếp:

– Em cũng vẫn chờ anh, nếu anh phụ em, xem em có giết anh không.

Đàn bà đúng là đàn bà, việc gì cũng đều có thể lôi tình cảm vào. Hạ Tưởng không nói gì.

Tuy nhiên cảm nhận được Phó Tiên Tiên đã nói trắng ra tâm tư của cô, cùng với hơi thở thơm như hoa lan ở cô, tuy hơi gầy yếu nhưng vẫn thơm dịu dàng của nét thanh xuân. Hạ Tưởng vỗ nhẹ nhẹ phía sau lưng cô:

– Anh sẽ không bạc đãi những người bạn đã dành công sức cho anh.

Phó Tiên Phong ngồi một bên, làm bộ không thấy Phó Tiên Tiên và Hạ Tưởng đang thì thầm to nhỏ, ít nhiều có hơi ngượng ngùng.

Hạ Tưởng và Phó Tiên Tiên lại ngồi về vị trí, thuận miệng nói đến việc kinh doanh của Phó Tiên Tiên ở Tần Đường, sau đó liền tán gẫu những chuyện trên trời dưới đất. Nguyên tắc của Hạ Tưởng là, trong những lần gặp mặt mang tính cá nhân, nhất là ở trước mặt Phó Tiên Tiên thì không nói chuyện trong quan trường, bởi vì cô không có hứng thú với chính trị.

Nhưng Phó Tiên Phong có lẽ là nhìn thấy Hạ Tưởng rất hào hứng, nên luôn vô tình cố ý nói về đề tài thế cục ở tỉnh Tương, Hạ Tưởng không muốn tiếp lời, lại sợ làm mất mặt Phó Tiên Phong, nên chỉ ứng phó vài câu, nhưng hắn thật sự không muốn ngay trước mặt Phó Tiên Tiên, cùng Phó Tiên Phong đem vấn đề Cầu đường tỉnh Tương ra cò kè mặc cả.

Đối với vấn đề Cầu đường tỉnh Tương, Hạ Tưởng cũng biết rõ, hắn và Phó Tiên Phong có một hố sâu ngăn cách càng lúc càng lớn, càng lúc càng xa. Lúc này thế cục tiến triển rất khẩn trương, lúc Nghiêm Tiểu Thì bị thương, hắn đã âm thầm bố trí xong kế hoạch, không ngờ Phó Tiên Phong còn muốn hắn tạm thời giơ cao tay tha cho Cầu đường tỉnh Tương một lần…lửa giận trong lòng Hạ Tưởng ngày càng nhiều hơn, sao có thể như thế?

Đúng vậy, tuyệt đối không thể!

Không đề cập tới sự cố đầy máu của Cầu đường tỉnh Tương, chính là thế lực đằng sau Cầu đường tỉnh Tương đầu tiên là hãm hại Mai Hiểu Lâm, sau lại đả thương Nghiêm Tiểu Thì, gần như là người người oán trách. Với tính cách của Hạ Tưởng, nếu giơ cao tay bỏ qua thì hắn sẽ không còn là Hạ Tưởng, hắn hổ thẹn với chức vị của Ủy ban Kỷ luật tỉnh.

– Chủ tịch tỉnh Phó, hôm nay tôi và Tiên Tiên gặp mặt nên đặc biệt rất vui, tôi không muốn nhắc tới một vài vấn đề không thoải mái.

Hạ Tưởng thật sự không thể nhịn được nữa, hắn cũng biết Phó Tiên Phong là lo lắng hắn ra tay quá nhanh quá độc, sẽ làm rối bước đi tranh chấp cao thấp của Chủ tịch tỉnh, nhưng vấn đề là, xuất phát từ chính nghĩa cũng tốt, từ lợi ích bản thân cũng tốt, hắn cần phải ra tay với Cầu đường tỉnh Tương.

– Có một số việc, hay là chờ tới lúc đi làm quay lại Tỉnh ủy nói thì hay hơn.

Giọng Hạ Tưởng rất uyển chuyển, nhưng lời thì rất thẳng thắn.

Phó Tiên Tiên “rầm” một tiếng buông chiếc đũa:

– Phó Tiên Phong, không muốn cho em ăn cơm sao?

Cô luôn luôn không gọi Phó Tiên Phong là “anh”, phỏng chừng cũng là một trong số rất ít người dám đối mặt Phó Tiên Phong gọi thẳng tên.

Phó Tiên Phong khoát tay, cười:

– Được rồi, được rồi, không đề cập thì không đề cập, nghe lời Tiên Tiên vậy.

Vẻ mặt yêu thương và khoan dung, hắn vẫn là thật lòng yêu quý Phó Tiên Tiên.

Giữa lúc ba người nói vài đề tài thoải mái để che dấu sự bằng mặt không bằng lòng, thì bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa. Phó Tiên Phong sắc mặt trầm xuống, nói một tiếng:

– Vào đi.

Người đẩy cửa vào là một gã trung niên hơn 40 tuổi, mặt gầy dài, mắt xếch ngược, tướng mạo có chút không ưa nhìn, tuy nhiên nụ cười trên mặt lại cực kỳ rạng rỡ, vừa đi vào liền nhiệt tình đi tới trước mặt Phó Tiên Phong mời rượu, và nói được gặp Chủ tịch tỉnh Phó ở quán Vọng Giang là vinh hạnh lớn lao của gã.

Hạ Tưởng ngoảnh mặt làm thinh, đã sớm nhìn ra, cái gọi là tình cờ gặp mặt, kỳ thật là do người cố ý an bài.

Phó Tiên Phong giả vờ giận, chối từ vài lần, bất quá cuối cùng cũng uống một chén rượu, lại giới thiệu Hạ Tưởng với gã.

– Hạ Tưởng, tôi giới thiệu một chút, vị này chính là Cục trưởng Cục quản lý đường cao tốc, đồng chí Thẩm Hà Dương.

Hạ Tưởng và Phó Tiên Phong kết bạn nhiều năm, lại từng qua lại vô số lần, trước hành động của Phó Tiên Phong hắn không dám nói rõ như lòng bàn tay, nhưng với ánh mắt, vẻ mặt biến hóa của y hắn đều nhận ra hết, trong lòng lập tức hiểu rõ dụng ý của Phó Tiên Phong, tỉ mỉ an bài cảnh trùng hợp để Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh là hắn quen biết với Cục trưởng Cục quản lý đường cao tốc, sợ là bên trong Ủy ban Kỷ luật tỉnh có người để lộ tin tức!

Giữa Thẩm Hà Dương và Phó Tiên Phong có giao tình gì, Hạ Tưởng không thèm nghĩ tới, cũng sẽ không để ý tới, hắn chỉ biết là Phó Tiên Phong nhanh chóng nuôi trồng lực lượng ở tỉnh Tương, ngay cả bên trong nội bộ Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng có người của Phó Tiên Phong, chuyện hết sức cơ mật cũng báo cho Phó Tiên Phong biết trước được.

Quả thật, làm Chủ tịch tỉnh, có quyền biết một ít cơ mật, tương tự, Ủy ban Kỷ luật cũng có tính độc lập ngang bằng, cũng có đủ lý do để trước khi tiến hành, giữ kín không nói ra.

Hành động này của Phó Tiên Phong ngang với việc trực tiếp ngầm ám hiệu Hạ Tưởng, muốn Hạ Tưởng phải giơ cao đánh khẽ, nể mặt đường đường là Chủ tịch tỉnh chút thể diện, bỏ qua cho Thẩm Hà Dương.

Thẩm Hà Dương cúi đầu khom lưng chào hỏi Hạ Tưởng, thái độ vô cùng cung kính, cũng không dám đưa tay ra, phải đợi Hạ Tưởng đưa tay ra trước.

Cái bắt tay này, nên bắt hay không bắt? Hạ Tưởng nhất thời chần chừ, nhìn có vẻ là lần bắt tay bình thường, nhưng Hạ Tưởng biết, kỳ thật là Phó Tiên Phong đưa cho hắn một vấn đề nan giải lớn bằng trời, hơn nữa là ngay trước mặt Phó Tiên Tiên, lại là lúc phong thanh có tiếng nổ ầm ĩ.

Từ trước lúc đến tỉnh Tương, Hạ Tưởng đã hiểu được một điều, giữa hắn và Phó Tiên Phong từng có một cái hào rộng được đào sâu ở giữa, dường như bị vài lần cùng hợp tác thành công che phủ, nhưng trên thực tế, rãnh hào vẫn còn, thù cũ chưa mất.

Sự kiện Cầu đường tỉnh Tương, chính là điều làm cho cái hào dần dần hiện rõ, khiến thù cũ nổi lên.

Hạ Tưởng không bắt tay Thẩm Hà Dương, mà nâng chén rượu lên, ra hiệu:

– Đồng chí Hà Dương, tôi kính anh một ly.

Thẩm Hà Dương kinh sợ:

– Không dám, không dám, là tôi mời Chủ nhiệm Hạ mới phải.

Mặc kệ là ai mời ai, chỉ nhẹ nhàng chạm một cái, hình thức đó coi như thông qua, tay Hạ Tưởng, cuối cùng cũng không có chìa ra.

Sắc mặt Phó Tiên Phong liền u ám. Chỉ có điều ngại Phó Tiên Tiên ở đây, ánh mắt âm u lạnh lẽo của ông ta chợt lóe rồi vụt mất, lại cười nói vui vẻ như lúc ban đầu.

Rạng sáng ngày hôm sau, Cục trưởng Cục quản lý đường cao tốc Thẩm Hà Dương đang tập thể dục buổi sáng ở ngoài cổng tiểu khu, thì bị hai nhân viên của Ủy ban Kỷ luật tỉnh trực tiếp đưa đi. Theo tiết lộ từ quần chúng nhân dân không rõ sự tình, Thẩm Hà Dương mỗi ngày đều có thói quen tập thể dục buổi sáng, từ khi y lên làm Cục trưởng, mỗi sáng sớm đều chạy một km, thân thể tốt vô cùng.

Vừa mới chạy bộ trở về, còn chưa đi đến cổng tiểu khu, Thẩm Hà Dương đã bị hai người áo đen một trái một phải mời lên ô tô.

Chỉ là một buổi sáng bình thường không thể bình thường hơn, không ai có thể tưởng tượng được, Thẩm Hà Dương lần này một đi không trở về! Mà càng nhiều người không biết rằng Thẩm Hà Dương là quân bài đầu tiên bị lật đổ, việc y bị đưa đi giống như mặt đất bằng phẳng liền nổi lên một trận gió xoáy mà mắt thường không thấy được, cũng không ai biết được một cơn gió xoáy nho nhỏ, không ngờ đi một mạch, cuối cùng trở thành một cơn lốc xoáy lan rộng rất lớn.

Thẩm Hà Dương bị bắt giam, lập tức ở Tỉnh ủy tỉnh Tương nổi lên một trận động đất.

Trịnh Thịnh tỏ vẻ vô cùng kinh hoàng, còn Phó Tiên Phong giận tím mặt.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 13
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 22/12/2017 11:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Vĩnh Hằng – Quyển 12
Phần 43 Lực lượng của những tia chớp này khi vừa mới bắt đầu vẫn không tính là gì cả. Nhưng sau khi tích lũy, hình thành hành hạ, có thể nói là cực hình thiên địa. Toàn thân lão già run rẩy, âm thanh lại hoàn toàn không có chút run rẩy nào, chậm rãi vang vọng. Biết ta thích nghe nhất là cái gì không? Ta thích nghe nhất, chính là những người khác ở dưới những tia chớp này phát ra các loại kêu gào thảm thiết. Sau khi nhắm mắt lại, âm thanh kia tuyệt vời vô cùng... Lão già liếm môi. Thời điểm hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, ánh sáng tà...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Lăng Tiếu – Quyển 9
Phần 43 Lăng Tiếu có chút không đành lòng nói: Được rồi được rồi, cái gọi là người không biết không có tội, thả nó đi. Nhân loại cùng linh thú trời sinh là tử địch, Lăng Tiếu mạo muội đi tới địa bàn của nhân gia, lại muốn hái Ngụy Khô thảo của nhân gia, nhân gia nhất định sẽ có chỗ tỏ vẻ. Địa Liệt Viêm Hổ hừ lạnh một tiếng, song thủ nặng nề đạp một cái, cả thân thể của Ngụy Thảo Xà bị nện vào bên trong lòng đất. Lăng Tiếu nuốt một ngụm nước bọt, thầm nghĩ: Con rắn kia có thể hay không cứ như vậy chết đi? Song ý nghĩ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Quan Trường – Quyển 7
Phần 43 Hôm nay Hạ Tưởng cũng không phải chỉ là muốn giải thích với riêng Lý Thấm, mà còn muốn nói với Tề Á Nam, bởi vì miếng đất thôn Thành Tây tuy rằng hắn chưa từng nhắc tới với mọi người đó là ám chỉ của hắn, trong lòng hắn đó chính là địa điểm tốt chỉ để giành cho tất cả những người đang có mặt ở đây, hiện giờ tình hình có thay đổi, nên cũng muốn nói rõ ràng với mọi người, mới thể hiện được hắn không phải là kẻ chuyên quyền độc đoán. Trước mặt những người bạn đang có mặt, có một nguyên tắc Hạ Tưởng vâng lệnh chính là, kết bạn...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng