Quan Trường - Quyển 13

Phần 98

Mười tỷ đô la Mỹ, tương đương với bảy mươi tỉ nhân dân tệ, đừng nói là đưa tới các tỉnh, mà đưa tới trung ương, cũng là một khoản tiền cực kỳ lớn!

Hạ Tưởng nghĩ rằng lời của hắn sẽ khiến Lý Thấm, Liên Nhược Hạm và Tào Thù Lê kinh ngạc, chẳng ngờ Tào Thù Lê chỉ cười mà không nói gì, Liên Nhược Hạm thì tiện tay cầm điện thoại lên, vừa bấm số vừa hỏi Hạ Tưởng:

– Em sẽ chuẩn bị xong ngay, bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển cho anh.

Trong lúc nói chuyện, mười tỷ đô la Mỹ chi ra thoải mái như không. Hạ Tưởng thầm ngượng toát mồ hôi, vợ lớn, vợ bé bây giờ còn uy phong hơn hắn nhiều.

Lý Thấm thoáng chốc liền mặt mày hớn hở, thậm chí trong lúc xúc động còn đánh Hạ Tưởng một cái:

– Đàn ông đấy, rất uy phong! Tôi thích!

Sau khi đánh xong mới thấy là hơi quá, đúng là không biết trên biết dưới, hơn nữa Hạ Tưởng cũng chẳng phải là người đàn ông của cô, không khỏi đỏ mặt liền xoay người chạy mất.

Liên Nhược Hạm cười khanh khách, Tào Thù Lê thì che miệng cười.

Ba người đàn bà ở cạnh nhau thì loạn, nhưng ba người phụ nữ trước mặt này lại là một trong những nguồn sức mạnh lớn nhất của Hạ Tưởng.

Vốn định quay về Tương Giang ngay, nhưng hắn lại nhận được cú điện thoại bất ngờ của Cổ Thu Thật:

– Hạ Tưởng, cậu phải đến đây ngay, Tổng Bí thư muốn gặp cậu.

Lần này đến Bắc Kinh, Hạ Tưởng vốn muốn gặp Tổng Bí thư một lần, khi đã sắp xếp gần như đâu vào đấy rồi thì Tổng Bí thư lại phải tiếp khách nước ngoài, không có thời gian nên đành thôi.

Không ngờ trong lúc bận rộn muôn vàn công việc Tổng Bí thư lại muốn gặp hắn, Hạ Tưởng biết Tổng Bí thư nhất định có lời muốn nói trực tiếp với mình. Hắn liền giật mình, ý thức được điều gì, không khỏi hỏi một câu:

– Bí thư Cổ, có phải anh cũng phải đến đó?

– Hạ Tưởng, hỏi câu này có phải là quá mạo muội hay không?

Cổ Thu Thực tuy rằng nói một câu phê bình, nhưng lại chẳng có ý như vậy, ngược lại còn có ý trêu chọc trong đó. Ngụ ý chính là Hạ Tưởng thì ra cậu cũng có lúc thất thố?

– Nghĩ nhiều quá ắt sẽ rối trí, Bí thư Cổ cũng có thể hiểu được mà. Hơn nữa tôi cũng là dựa dẫm vào Bí thư Cổ.

Lời giải thích của Hạ Tưởng cũng có ý rất rõ ràng là muốn rút ngắn khoảng cách, đề cao Cổ Thu Thực.

Nói thật, nếu như khi Tổng Bí thư gặp mặt hắn mà có Cổ Thu Thực ở đó thì chứng tỏ Tổng bí thư cũng có ý muốn gắn kết sâu đậm mối quan hệ giữa hắn và Cổ Thu Thực.

– Haha, Hạ Tưởng, cậu cũng không cần đề cao tôi làm gì. Người mà bây giờ cậu cần dựa vào nhất là Tổng Bí thư thì đúng hơn, sau đó là Chủ tịch Quan. Còn như tôi cùng lắm thì chỉ là một người bạn lớn của cậu thôi.

Cổ Thu Thực rất khiêm tốn, nhưng trong sự khiêm tốn đó lại ngầm đồng ý với ý muốn rút ngắn khoảng cách của Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng mừng thầm trong lòng, nếu như có thể mượn mối quan hệ với Cổ Thu Thực để tiến thêm một bước thì cũng là chuyện tốt.

Hạ Tưởng liền để Tào Thù Lê và Lý Thấm đến Tương Giang ngay lập tức, Tào Thù Lê đã xử lý việc ban đầu xong, có thể lấy thân phận người nhà, để gặp Hạ Tưởng. Liên Nhược Hạm cũng không thể đi, sự thay đổi của thị trường tài chính và việc vận hành cả nguồn vốn thật sự thể thiếu cô được. Nhưng cô ta có thể làm lực lượng dự bị và trung tâm chỉ huy, là sức ủng hộ nơi hậu trường mạnh mẽ nhất của Hạ Tưởng.

Cùng lúc đó Liên Nhược Hạm lại gọi Vệ Tân đến Thiên Trạch.

Trên đường đến Bắc Kinh, Hạ Tưởng lại nhận được điện thoại của Nghiêm Tiểu Thì.

Nghiêm Tiểu Thì cũng ở Thiên Trạch, vì Hạ Tưởng không đến thăm nên cô ta không vừa lòng. Hắn chỉ giải thích một câu:

– Anh có mấy việc quan trọng nên đang bận, thật sự không để tâm được. Tiểu Thì nếu như em có thời gian thì đến giúp anh một tay.

Nghiêm Tiểu Thì liền lập tức nổi hứng, nghe Hạ Tưởng nói muốn đánh tỉa dần bốn cậu ấm tỉnh Tương, cô liền kêu lên một tiếng kinh ngạc:

– Qúa tốt rồi, em muốn làm quân tiên phong của anh…

Chưa nói hết câu thì điện thoại im lặng trong chốc lát, sau đó mới nói:

– Cổ Ngọc nói cô ấy cũng muốn đến Tương Giang chơi một chuyến, xem thử sông Tương bé nhỏ đó rốt cuộc sâu bao nhiêu.

Thì ra Cổ Ngọc lại ở cùng Nghiêm Tiểu Thì? Được, nếu như Nghiêm Tiểu Thì cùng với Cổ Ngọc tới Tương Giang thì quân đoàn vợ cũng sắp đầy đủ rồi. Chỉ nghĩ thôi cũng đủ để dọa người, nếu chẳng may lại có một cuộc tụ họp lớn thì phải làm sao?

May sao Tiếu Giai chịu nghe lời, Phó Tiên Tiên có việc bận, nếu không lại có thêm hai người họ, Hạ Tưởng thật sự có thể bày hai bàn mạt chược ở Tương Giang. Nhưng hắn cũng không có lý do gì để ngăn cản Nghiêm Tiểu Thì. Tương Giang là quê cô, mà Cổ Ngọc cũng có tính thất thường, muốn đến là đến, muốn đi là đi. Trong mấy người phụ nữ, hắn thấy chịu thua nhất là Mai Hiểu Lâm, còn không điều khiển nổi nhất là Cổ Ngọc.

Hạ Tưởng đành chấp nhận ý định của Nghiêm Tiểu Thì.

Tính đi tính lại, Tương Giang đã có Mai Hiểu Lâm, bây giờ Tào Thù Lê và Lý Thấm cũng sắp đến, tiếp sau đó lại là Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc. Nếu chẳng may Liên Nhược Hạm lại đột nhiên nổi hứng muốn ở cùng Vệ Tân thì cũng được. Nếu bất hạnh hơn nữa, Phó Tiên Tiên cũng góp loạn thì trời ơi, ngày xưa có tám người phụ nữ nhảy sông, thì thời nay có tám người phụ nữ náo loạn Tương Giang!

Hạ Tưởng thật sự không dám tưởng tượng, nếu tám người phụ nữ tụ tập lại, cho dù là đi ăn cơm cũng phải làm một bàn lớn, cảnh tượng sẽ ghê gớm tới mức nào. Nếu đánh mạt chược thì vừa đúng hai bàn, cho dù đối phó với bốn cậu ấm tỉnh Tương thì cũng là thế cục hai đấu một.

Xe lướt nhanh trên đường, khoảng giữa trưa đã đến Bắc Kinh, liền gọi điện thoại cho Cổ Thu Thực. Sắp xếp mà Cổ Thu Thực đưa ra làm Hạ Tưởng kinh ngạc, Tổng Bí Thư mới đưa ra quyết định trong phút chót sẽ cùng dùng cơm trưa với Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng thực sự là được ưu ái quá nên sợ. Người có thể có cơ hội dùng cơm trưa với Tổng Bí thư, e rằng đến Chủ tịch tỉnh và Bí thư tỉnh ủy cũng chẳng có mấy ai có được cơ hội này, hắn có được cơ hội này cũng coi như niềm vinh hạnh hiếm có.

Tuy nói cũng rõ ràng, có lẽ là do công việc của Tổng Bí thư quá bận rộn, cũng chỉ có thời gian ăn cơm trưa mới rảnh rỗi.

Điều khiến Hạ Tưởng không ngờ là, Tổng bí thư lại mời hắn trực tiếp đến Trung Nam Hải.

Trung Nam Hải là nơi đặt những cơ quan trọng yếu như Quốc vụ viện, văn phòng Bí thư trung ương Đảng cộng sản, văn phòng Trung ương Đảng cộng sản Trung Quốc. Đây được coi là biểu tượng của cấp cao chính phủ Trung Quốc, cũng là nơi ăn ở và làm việc của Tổng Bí thư.

Trung Nam Hải là tên gộp của Trung Hải và Nam Hải, diện tích khoảng một nghìn năm trăm mẫu, trong đó mặt nước khoảng bảy trăm mẫu. Bởi vùng này nằm ở hướng trung nam của Bắc Kinh, nên được gọi là Trung Nam Hải, tên này có từ thời Nguyên, được sử dụng cho đến tận bây giờ.

Người ở Bắc Kinh đều biết, từ Tây Đơn cho đến lầu thành Thiên An Môn, men theo đường phía bắc của đường Trường An có một bức tường gạch đỏ dài vài trăm mét, cao hơn sáu mét. Bởi nó cao to sừng sững nên càng mang lại cảm giác lịch sử lâu đời.

Bên ngoài tường đỏ du khách thường lấy bức tường làm bối cảnh để chụp hình kỷ niệm, còn bên trong bức tường chính là Trung Nam Hải nổi tiếng.

Trung Nam Hải nằm ở vị trí trung tâm của Bắc Kinh – thủ đô Trung Quốc. Nơi đây là nơi làm việc của Ủy ban Trung ương Đảng cộng sản và Quốc vụ viện, rất xứng với cái tên là trái tim của đời sống chính trị quốc gia. Trong tư liệu công khai bên ngoài, những tư liệu liên quan đến nơi này rất ít và mơ hồ, cho dù có tìm kiếm trên bản đồ google cũng chỉ có thể thấy lờ mờ công trình kiến trúc cung đình cổ đại với căn nhà mái bằng làm chủ đạo và hồ nước lớn ở bên trong.

Là trung tâm quyền lực thần bí nhất của quốc gia.

Hạ Tưởng đến cửa Trung Nam Hải thì bị cảnh sát vũ trang ngăn lại. Đừng tưởng hắn là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh, đường đường là cán bộ cấp phó tỉnh, nhưng cảnh sát vũ trang chỉ biết có giấy chứng nhận chứ không nhận người. Còn may Cổ Thu Thực đã đích thân đi ra đón, mời Hạ Tưởng vào trong.

Mùa hè ở Trung Nam Hải, cây cao bóng mát, tường đỏ ngói xanh, cảm giác về bề dày về lịch sử tràn ngập, mọi người bước đi vội vàng, đi nhẹ nói khẽ, chỉ có những chú chim trên cây cứ bay đi bay lại, hồn nhiên không biết quyền quý nhân gian.

Cổ Thu Thực dáng vẻ vội vàng, chỉ cúi đầu đi mà không nói gì. Hạ Tưởng cũng cẩn thận bước theo sau. Dù sao cũng thực sự là vùng trung tâm chính trị, nói không chừng người đang bước tới là Bí thư Tỉnh ủy nào đó, hoặc là Ủy viên bộ chính trị, thậm chí là Ủy viên thường vụ bộ chính trị đều có thể.

Con đường dẫn vào một sân nhỏ yên tĩnh, Tổng Bí thư hẹn gặp Hạ Tưởng, đương nhiên không phải ở Tử Quang Các, cũng không phải Phong Trạch Viên hay là Hoài Nhân Đường, mà là một nơi rất riêng tư thường dùng để nghỉ ngơi và dùng cơm.

Sân không lớn, cũng không có tên, rất yên tĩnh, bên trong trồng một cây lựu, không có hoa trái, cực kỳ xanh tốt. Bởi được Cổ Thu Thực dẫn đường nên Hạ Tưởng đi một mạch không hề bị ngăn cản, sau khi đi qua một cửa nhỏ hình trăng khuyết thì đến một căn phòng theo hướng bắc nam.

Căn phòng cũng không lớn, Tổng Bí thư ngồi trước bàn ăn, đang chuẩn bị dùng bữa.

Hạ Tưởng và Cổ Thu Thực vừa bước vào, Tổng Bí thư đã vẫy tay rất thân mật:

– Đến sớm không bằng đến đúng lúc, Thu Thực đến sớm nên phải đợi lâu, Hạ Tưởng đến vừa đúng lúc đang chuẩn bị dùng cơm.

Câu nói này có dụng ý trong đó, Hạ Tưởng vội khiêm tốn cười nói:

– Mời Tổng Bí thư dùng cơm, thật sự không dám.

– Hạ Tưởng, không phải tôi phê bình cậu, anh còn không bằng Hạ Đông.

Tổng Bí thư lại vẫy tay, ý là bảo Hạ Tưởng và Cổ Thu Thực ngồi xuống:

– Hạ Đông thấy tôi chẳng sợ chút nào, không những không sợ tôi mà còn chơi xấu, cứ đòi tôi cho ăn kẹo, không cho nó, nó còn dám cáu kỉnh.

Hạ Tưởng toát cả mồ hôi, không ngờ đứa con trai này lại có tiền đồ, tuổi còn nhỏ mà đã có quan hệ không bình thường với Tổng Bí thư rồi, khi lớn lên thì sao? Nhưng trẻ con thì vẫn là trẻ con, trẻ con có thể đòi kẹo của ông Tổng Bí thư, nhưng hắn là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh, thì dám đưa ra yêu cầu nào với Tổng Bí thư chứ.

Cổ Thu Thực kéo Hạ Tưởng, hai người đều ngồi xuống phía dưới. Khi đó Hạ Tưởng mới chú ý đến bữa trưa của Tổng Bí thư, rất đơn giản, cháo gạo kê, ngũ cốc và món ăn nguội, còn có rau, thịt thì không có mấy.

Cổ Thu Thực giải thích:

– Bình thường khi không mở tiệc tiếp đãi khách nước ngoài, Tổng Bí thư thường ăn những bữa cơm thanh đạm như thế này.

Thực ra Hạ Tưởng cũng rất rõ, các vị lãnh đạo quốc gia đều có thực đơn riêng, chủ yếu là cháo kê và ngũ cốc là chủ yếu, vô cùng chú trọng sự cân bằng dinh dưỡng.

Tổng Bí thư có lệnh, Hạ Tưởng không thể không nghe theo, liền cùng Cổ Thu Thực cùng dùng cơm với Tổng Bí thư. Dù sao thì quan hệ cũng không thân thiết với Tổng Bí thư bằng Cổ Thu Thực nên hắn có chút gò bó. Hắn liền liên tưởng đến ghi chép về việc khi hoàng đế thời cổ đại dự yến tiệc, các đại thần cứ nớm nớp lo sợ ăn không ngon ngồi không yên, trước đây xem còn cảm thấy buồn cười, bây giờ lại thấy đồng cảm với họ.

Tổng Bí thư là người đứng đầu một quốc gia, dù cho thời đại phát triển đến mức nào, xã hội tiến bộ đến đâu, có thể ngồi trên ghế lãnh đạo hàng đầu dẫn dắt cả một quốc gia đến mười mấy năm, tuyệt đối phải có điểm vô cùng hơn người. Nếu như thời xưa thì có thể do trời định, còn như bây giờ thì do quần chúng.

Hạ Tưởng ăn một chén cháo kê và mấy miếng rau, e rằng đây là bữa cơm mà hắn không biết mùi vị như thế nào nhất từ khi sinh ra cho đến nay.

Sau khi ăn cơm xong, Tổng Bí thư ngồi ở sô pha, Hạ Tưởng và Cổ Thu Thực ngồi đối diện với ông.

Tổng Bí thư uống một ngụm trà, rồi thong thả nói:

– Nhìn thấy sự vững vàng của Thu Thực và chí tiến thủ của Hạ Tưởng, tôi thấy quốc gia vẫn tràn đầy hi vọng. Tôi rất thích được ở cùng những thanh niên, bởi thanh niên luôn luôn khiến người ta hướng về tương lai.

Lời của Tổng Bí thư dường như là thuận miệng nói ra, hơn nữa giọng điệu cũng thoải mái, nhưng khi nghe lại khiến Hạ Tưởng thấy tim đập thình thịch. Vì ai cũng biết Cổ Thu Thực là người nối nghiệp đã được chỉ định của Tổng Bí thư, lúc này Tổng Bí thư lại đặt hắn ngang hàng với Cổ Thu Thực, hơn nữa là Cổ Thu Thực trước, còn hắn sau, là ám chỉ trực tiếp hay là kỳ vọng thiết tha.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 13
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 22/12/2017 11:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Vĩnh Hằng – Quyển 11
Phần 98 Bạch Tiểu Thuần trừng mắt. Trong lòng hắn rất bất mãn đối với hành vi của Tống Khuyết, sau khi nhìn thấy mình, giống như nhìn thấy ôn thần. Nhất là khi bên cạnh còn có người ngoài. Điều này làm cho Bạch Tiểu Thuần cảm thấy có chút mất mặt. Tống Khuyết phiền muộn, trong lòng càng ủy khuất hơn. Hắn thật sự không muốn đối mặt với Bạch Tiểu Thuần. Thậm chí hắn cảm thấy cho dù bị nhốt ở trong con mắt kia, hình như cũng tốt hơn so với gặp phải Bạch Tiểu Thuần. Tối thiểu ở trong đó chẳng qua là chịu thống khổ về thân thể. Mà ở trước mặt Bạch Tiểu...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Nữ siêu anh hùng - Tác giả The Kid
My là một cô gái xinh đẹp, tốt bụng, hiền lành. Cô đang học trong trường đại học. Ở trong trường, cô nổi tiếng là một cô gái học giỏi nhưng tính cách khờ khạo, ngây thơ. Khi cô đeo mắt kính vào nhìn mặt cô ngố hơn bình thường. Bạn bè trong trường có người quý My, nhưng cũng có người không ưa My. My chơi thân với Trọng một chàng trai tốt bụng, hiền lành. Hai người thường hay giúp đỡ nhau trong học tập, rồi đi chơi, đi ăn. Chơi thân với nhau nên dần dần My và Trọng nảy sinh tình cảm với nhau. Mọi người không biết rằng My chính là nữ siêu anh...
Phân loại: Truyện nonSEX
Hàn Lập – Quyển 8
Phần 98 Ở trong rừng cây một đêm, ngày hôm sau Hàn Lập đã đem Thiên tuyệt ma thi thu hồi rồi tiến thẳng đến Vạn Linh Sơn. Hôm qua, trước khi tìm được đám người Tử Linh hắn vẫn chưa phát hiện thấy bóng dáng đệ tử Thiên Cực Môn trong thành nên cho dù trong tay vẫn cầm lệnh bài do Thiên Cực Môn trưởng lão tặng cho nhưng nhất thời vẫn không cách nào dùng được. Còn chưa nói tới việc tìm được Nam Lũng Hầu. Xem tình trạng hiện giờ thì không phải chỉ tu sĩ Thiên Cực Môn mà người của các tông môn khác cũng chưa đến nơi này. Hàn Lập đối với việc...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng