Thủ đô cách thành phố Yến về phía bắc chưa đến 300 km. Mùa đông ở thủ đô lại lạnh và khô ráo hơn thành phố Yến rất nhiều. Ngay cả mùa xuân ở thủ đô cũng khô hanh hơn thành phố Yến gấp mấy lần. Hạ Tưởng thậm chí còn không chút thú vị nghĩ tới, thật ra thủ đô hiện giờ đã không thích hợp với diễn xuất ở thủ đô nữa, gió mùa xuân rất lớn, mùa hè quá nóng, mùa thu rất khô hanh, mùa đông rất lạnh, hơn nữa một năm bốn mùa đều quá nhiều người, mỗi ngày đều bị kẹt xe, không nên ở lại.
Chỉ cách 300 km về hướng nam, thành phố Yến trở thành thủ đô mới thì không còn gì tốt hơn.
Đương nhiên, đó chỉ là suy nghĩ lúc nhàm chán mà thôi. Nhưng nói đi thì nói lại, Hạ Tưởng nhớ tới lời của một giáo sư kinh tế học nào đó đã lớn tiếng tuyên bố Giang Thành tỉnh sở thực tế càng thích hợp làm thủ đô hơn.
Giang Thành ở trung bộ, về đường thuỷ, đường bộ và đường không đều rất phát triển, lại có hai con sông giao nhau, đường lớn thông chín tỉnh lại tiện lợi, nhưng đây là mảnh đất của người Trung Nguyên, khí tượng không ôn hòa, vả lại trong lịch sử chưa từng có vương triều nào đóng đô ở đây, không có số mệnh được mở rộng ra, muốn trở thành thủ đô, cũng là điều không thể. Dân thành thị quá nhiều, khí nhiên nhiên quá ít.
Tất nhiên, Hạ Tưởng cũng có ý tưởng muốn thành phố Yến trở thành một thủ đô mới, tuy nhiên chỉ là khi nhàn rỗi mà nghĩ loạn, theo kế hoạch lâu dài, thành phố Yến càng thích hợp làm thủ đô thứ hai, chia sẻ áp lực với Bắc Kinh, vì Bắc Kinh cung cấp sức lao động và nhà ở, vân vân….
Thật ra cho tới nay, thành phố Yến mặc dù còn chưa có danh phận rõ ràng, nhưng vẫn được coi là thủ đô thứ hai. Đã bao nhiêu năm nay, vì phát triển thủ đô khiến không biết bao nhiêu kẻ phải hy sinh.
Cũng như Cổ Ngọc, có lẽ hắn yêu cô rất ít, nhưng cô luôn luôn ở sau lưng hắn yên lặng ủng hộ hắn trong mọi chuyện, chưa bao giờ rời xa, cũng không bỏ đi, bất kể là được mất, đều nỗ lực.
Cho nên, sau khi lão Cổ và Thủ tướng đi rồi, Cổ Ngọc tuy rằng ngồi ở trước mặt Hạ Tưởng mà tiếp hắn, nhưng vẻ mặt vẫn lãnh đạm như trước, Hạ Tưởng cũng không có bất luận oán giận và bất mãn nào, mà chỉ nhẹ nhàng rót cho Cổ Ngọc một chén nước, cẩn thận đặt vào tay cô, sau đó ngồi ở bên cạnh cô.
Hạ Tưởng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cổ Ngọc. Mặc dù hệ thống sưởi hơi vẫn làm việc, trong phòng ấm áp như xuân, nhưng bàn tay nhỏ bé của Cổ Ngọc lại lạnh lẽo như băng.
Hai tay cầm bàn tay nhỏ bé của Cổ Ngọc, nắm ở lòng bàn tay, lại hà hơi vào mấy lần, mới cảm giác được lòng bàn tay cô có chút ấm áp hơn.
Cổ Ngọc từ đầu đến cuối vẫn để Hạ Tưởng cầm tay, không nhúc nhích, ánh mắt dường như rất mờ mịt, lại dường như rất tự do, cũng không nhìn Hạ Tưởng.
Vừa mới đã trải qua một trận sinh ly tử biệt, nội tâm Hạ Tưởng hiện tại đã mềm mại hơn rất nhiều. Hắn chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh Cổ Ngọc, cũng không nói gì, kéo cô tựa vào người hắn, không dám nhúc nhích, không đành lòng kinh động cõi mộng của cô.
Cứ như vậy, hai người dựa vào nhau suốt nhiều giờ. Không biết từ khi nào, Cổ Ngọc ở trong lòng hắn đã say sưa đi vào giấc mộng. Dưới ánh mặt trời chiếu xuống đôi môi tinh tế, hai mắt cực phong tình khác thường, cái mũi cao hơn so với người bình thường càng khiến cô đẹp như thuần khiết như ngọc.
Cô co người, đầu gối lên đùi Hạ Tưởng, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng Hạ Tưởng, ôm thật chặt, chỉ sợ buông lỏng tay sẽ vĩnh viễn mất đi Hạ Tưởng vậy.
Có lẽ ở càng cao, ánh mắt càng xa, đối với rất nhiều sự tình tuy đều cho là tại tâm, hắn hiện tại không chỉ ít quan tâm tới Cổ Ngọc, mà đối với Tiếu Giai, Vệ Tân, Nghiêm Tiểu Thì, Liên Nhược Hạm đều ít quan tâm, chỉ có Tào Thù Lê thường ở bên cạnh hắn, mới cảm nhận được tình yêu của hắn.
Lão Sử đến chết, khiến Hạ Tưởng rất xúc động, khiến hắn cũng trầm tĩnh hơn rất nhiều.
Mắt thấy mặt trời ngã về tây, vô tình đã cùng Cổ Ngọc ngồi một buổi chiều, Hạ Tưởng đứng dậy, nhẹ nhàng ôm lấy Cổ Ngọc … Cổ Ngọc thân cao hơn một mét sáu, vậy mà nặng cũng chưa tới 50 kg … đem Cổ Ngọc đưa vào trong phòng, đắp chắn cho cô, rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng, sau đó Hạ Tưởng làm một việc mà hắn chưa bao giờ làm cho Cổ Ngọc.
…
Nấu cơm…
Hạ Tưởng vào phòng bếp, buộc tạp dề, sắn tay áo bắt đầu chuẩn bị nấu cơm. Đã lâu hắn không làm, bây giờ cảm thấy hơi gượng gạo. Tuy nhiên cũng may, tay nghề nấu cơm của Hạ Tưởng được luyện từ nhỏ vẫn chưa hề giảm sút. Mười phút sau, cũng đã chuẩn bị đầy đủ đồ ăn, đốt dầu, sau đó hắn liền bắt đầu thi triển tay nghề làm bếp. Khoảng hơn nửa giờ, hắn đã vì Cổ Ngọc làm ra một bữa tối có chút phong phú.
Cổ Ngọc cảm giác ngủ đẫy giấc, dụi mắt, đi dép lê, vừa ngáp vừa đẩy cửa phòng. Chợt cô không khỏi ngẩn người, Hạ Tưởng mặc tạp dề tay cầm nồi cơm, đây là hình ảnh mà cô chưa bao giờ thấy qua, hơn nữa trên mặt còn tươi cười vui vẻ mà thân thiết, khiến nội tâm băng giá của cô như chợt tan ra.
Lại thấy một bàn ăn đầy những món ăn phong phú, cô nghĩ cũng không dám nghĩ là Hạ Tưởng tự tay làm. Nháy mắt, một cảm giác hạnh phúc và ấm áp chưa từng có lan rộng toàn thân. Trong lòng Cổ Ngọc như nở hoa.
– Biết anh không rõ đã bao nhiêu năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên anh phá lệ nấu cơm cho em, cảm ơn anh, Hạ Tưởng, em thật sự rất vui.
Cổ Ngọc cười, “khắp nhà sinh hương”, cô chạy về phía trước, ôm lấy cổ Hạ Tưởng, dùng sức hôn một cái lên mặt Hạ Tưởng.
Một bữa tối thật lãng mạn với ánh nến, khiến Cổ Ngọc kiều diễm như một bông hoa. Dưới ánh đèn, mặt cô hồng nhuận, hai mắt trong suốt như ngọc, khi ăn cơm cứ cúi đầu mỉm cười suốt, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn Hạ Tưởng cười trộm, khi thì ngượng ngùng, khi thì đẹp tới thuần khiết.
Hạ Tưởng cũng không biết rằng, dù Cổ Ngọc lặng yên mà vụng trộm cười nhưng trong nội tâm của cô lại vẫn không hết phiền muộn, có lẽ bẩm sinh đã bi quan, trước mắt càng tuyệt vời, thì sau khi chia tay lại càng thê lương.
Buổi tối, lão Cổ vẫn chưa trở về, cũng không biết đi đâu, khó có thể luôn cùng Thủ tướng ở một chung chỗ chăng?
Tình nghĩa giữa lão Cổ và Thủ tướng, Hạ Tưởng không tiện đánh giá, có lẽ quẳng đi nhân tố chính trị, thì giữa hai ông lão có được ân tình ấm lạnh hiếm có thế nào cũng chưa biết được, hắn không thể bởi vì tình nghĩa giữa hắn và lão Cổ l mà sinh lòng bất mãn đối với tình bạn giữa lão Cổ và Thủ tướng.
Công bằng mà nói, lão Cổ và Thủ tướng đã quen biết từ trước, mà hắn mới là người đến sau.
Ban đêm, gió Bắc càng mãnh liệt, nhiệt độ càng lạnh, vì bắt đầu một ngày mùa đông lạnh nhất từ trước tới nay.
Ban đêm, Hạ Tưởng ngồi cùng với Cổ Ngọc suốt một đêm, ôm cô vào lòng, kể cho cô nghe về thời thơ ấu và rất nhiều chuyện cũ của hắn, Cổ Ngọc nghe đến mê muội, đôi mắt to chớp động, thỉnh thoảng toát ra sự thương tiếc hoặc vui sướng.
Sáng sớm hôm sau, có điện thoại gọi tới, yêu cầu Hạ Tưởng đến Trung Nam Hải … vẫn là chỗ lần trước Tổng bí thư tiếp kiến hắn và cùng hắn dùng cơm trưa.
Và khác hẳn lần trước, lần này Hạ Tưởng ngựa quen đường cũ đi tới địa điểm đã xác định, có nhân viên ngồi trong phòng chờ hắn.
Vẫn là phòng lần trước, bố trí vẫn đơn giản, chẳng qua chưa đến giờ ăn cơm, nên không có bàn ăn. Và khác với lần trước khi tiếp Cổ Thu Thật, lần này chỉ có một mình hắn và Tổng bí thư mặt đối mặt, Hạ Tưởng không khỏi có chút khẩn trương.
Ngồi chưa đến năm phút đồng hồ thì Tổng bí thư vào.
Hạ Tưởng vội vàng đứng dậy, vừa muốn mở miệng, Tổng bí thư đã đi trước hắn một bước nói:
– Thời tiết thật lạnh, trận tuyết đầu tiên của năm nay sắp rơi xuống, Hạ Tưởng, hiện tại Tương Giang, lại ấm áp hơn thủ đô nhiều nhỉ.
Hạ Tưởng bắt tay Tổng bí thư, nói:
– Mùa đông ở Tương Giang cũng khó qua. Nếu bên trong không có hệ thống sưởi, thật sự trời quá lạnh. Cũng không tưởng tượng được ở phương bắc, bên ngoài gió Bắc gào thét, bên trong lại ấm áp như xuân, chính là “lưỡng trọng thiên”.
– “Lưỡng trọng thiên” cũng không có gì tốt cả, nóng lạnh tương phản quá lớn, dễ dàng cảm mạo. Ngược lại không bằng bên trong bên ngoài nhiệt độ không khí đều giống nhau càng làm cho người ta cảm giác trước sau như một.
Lời Tổng bí thư nói có thâm ý rất sâu sắc, hiển nhiên có điều muốn ám chỉ.
Hạ Tưởng cũng không dám đoán lung tung về ý tưởng thực sự của Tổng bí thư, đành phải tiếp tục nói:
– Đàn ông hi vọng phụ nữ có thể ra được phòng khách cũng vào được bếp, cán bộ Đảng viên cũng muốn có năng lực thích ứng với mọi việc, mặc kệ là ấm áp hay là rét lạnh, đều phải luôn luôn kiên trì tin tưởng, còn nghiêm túc công tác.
Tổng bí thư rốt cục ha hả cười:
– Nói như vậy, anh không sợ gian khổ mà đến công tác ở địa phương?
Cái gì nên đến sẽ đến. Nói thật, hiện tại, Hạ Tưởng cũng không muốn rời tỉnh Tương, không phải vì lưu luyến với hoàn cảnh hiện tại, mà là có rất nhiều sự tình còn chưa hoàn thành, hiện tại nếu đi, sẽ luôn luôn có chút tiếc nuối.
Nhưng việc đời dù sao cũng khó mà hoàn toàn tốt đẹp được, không có nhiều thời gian để hắn đem thành viên tổ chức chính trị và thành viên tổ chức kinh tế ở tỉnh Tương mở rộng một cách toàn diện, tuy nhiên theo góc độ kia mà nói, Chu Duệ Nhạc và Tôn Hiện Vĩ cũng đều đã trải qua sóng to gió lớn, tin tưởng bọn họ cũng có đủ năng lực để tự bảo vệ mình, cũng có dũng khí để vật lộn với sóng gió.
– Không sợ, tôi còn trẻ, dù phải đi khắp thiên hạ cũng không sợ.
Hạ Tưởng nửa đùa nửa thật trả lời.
Tổng bí thư cười ha ha.
Sau khi cười xong, ánh mắt Tổng bí thư lại lắng xuống vài phần:
– Nói thật, Hạ Tưởng, căn cứ theo suy nghĩ của tôi, hiện giờ cậu ở lại tỉnh Tương vẫn là tốt nhất, nhưng bởi vì có vài biến cố bất ngờ, trước tiên không thể không an bài bước tiếp theo của cậu…
Biến cố bất ngờ, ngoại trừ việc lão Sử chết và trước khi lâm chung có phó thác cho hắn, mặt khác, xem ra, lời nói lúc lão Sử lâm chung, vẫn có trọng lượng, ít nhất cũng khiến trong lòng Tổng bí thư cũng phải vướng bận.
– Lý Đinh Sơn điều ra thủ đô, cậu cho rằng ông ta làm chức vụ gì thì tốt?
Tổng bí thư nhìn thẳng vào mắt Hạ Tưởng, hỏi.
Lão Sử chiếu cố tới tiền đồ Lý Đinh Sơn. Hạ Tưởng sớm đã có dự đoán, thậm chí năm đó không ngại thiệt thòi mà đốt cháy giai đoạn, giờ bình tĩnh mà xem xét, sau khi Lý Đinh Sơn lên tới Phó bộ, con đường làm quan khá gập ghềnh, không phải ông không đủ năng lực, mà là đối mặt với sự kìm kẹp của các cấp cao khác trong quan trường, với tính cách thư sinh như của ông ta khiến ông lực bất tòng tâm.
Lý Đinh Sơn thích hợp nhất vẫn là làm một công tác cụ thể, tỷ như Phó chủ tịch tỉnh, tỷ như Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, hoặc cũng có thể là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Lấy cấp bậc Phó trưởng ban bộ Thương mại của anh ta hiện giờ, đưa tới địa phương, lấy chức Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh làm bước khởi đầu thấp nhất để cất cánh, nếu một bước lên chức Phó tỉnh ủy, xem như đã có thể ngẩng đầu cất cánh.
Cũng không thiếu người từ các bộ và uỷ ban trung ương thủ đô cất cánh, lấy thân phận Phó trưởng ban của anh ta, vừa ra khỏi thủ đô liền bay cao tới chức Chủ tịch tỉnh. Nhưng Hạ Tưởng hiểu, Tổng bí thư nhận sự phó thác của lão Sử lúc lâm chung, đỡ cho Lý Đinh Sơn một đoạn đường, nhưng sẽ không tận tình dùng hết sức lực để trợ giúp Lý Đinh Sơn vút thẳng lên trời.
Mấu chốt là, Lý Đinh Sơn cũng không đủ kinh nghiệm lý lịch để vút thẳng lên trời.
Về phương diện chính trị, muốn động tới vị trí của một cấp Phó tỉnh cũng không phải là một điều dễ dàng.
Hạ Tưởng nói ra ý tưởng thật sự trong lòng mình:
– Trưởng ban Lý tính cách trầm ổn, nguyên tắc khá quật cường, thực tế có khả năng thích hợp với các vị trí Phó chủ tịch tỉnh, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy. Tiến thêm một bước nữa, cũng có thể làm tới Phó tỉnh ủy.
Hiện tại không phải lúc khách sáo, hơn nữa tổng bí thư cũng không có thời gian nghe hắn nói quanh co, cho nên Hạ Tưởng cũng rất thông minh mà ăn ngay nói thật.
Tổng bí thư từ chối trả lời ý kiến của Hạ Tưởng, đột nhiên hỏi một câu:
– Nếu nói đưa Lý Đinh Sơn và cậu thu xếp vào cùng một chỗ, như vậy có thể gây ra ảnh hưởng tiêu cực nào tới cậu không?
Hạ Tưởng sửng sốt một chút, không nghĩ lại có một sự lệch lạc như vậy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 15 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 09/01/2018 11:36 (GMT+7) |