Mồi lửa…
Sự việc mồi lửa, nếu thực sự muốn truy cứu, đúng là chỉ có thể tính trên người Diệp Thiên Nam.
Diệp Thiên Nam đi tới thành phố Lỗ, sau đó ở lại nhà khách Tỉnh ủy, còn phô ra dáng vẻ ung dung kia không biết có tính toán gì, làm một kẻ không chức quyền không nghề nghiệp đang lúc rảnh rỗi, y không chút cười miễn cưỡng không chút hối lỗi, ngược lại ở thành phố Lỗ như là con đường làm quan rộng mở
Thành phố Lỗ hiện tại đúng đang là mùa xuân, Thiên Diệp Nam muốn mượn gió xuân để xua tan cái sa sút và mất mát của y.
Đầu tiên là gặp mặt Chu Hồng Cơ.
Tuy nhiên tổng thể mà nói, hành tung Diêp Thiên Nam ở thành phố Lỗ khá bí ẩn, hơn nữa cũng rất khiêm tốn, dường như kiêng kị sợ Hạ Tưởng biết y đã đến đây. Nhưng trên thế gian không có bức tường nào ngăn đuợc gió lùa qua, từng hành động đều nằm trong mắt người có lòng.
Hơn nữa người có lòng này cũng không biết vì cái gì, cứ tỉ mỉ kiên trì mà đem tất cả hành tung của Diệp Thiên Nam qua điện thoại liên lac, báo cho Hạ Tưởng
Đương nhiên, người có lòng chỉ biết một, mà không biết hai, chỉ biết về hướng đi bên ngoài của Diệp Thiên Nam, không biết cụ thể là ông ta nói gì, làm gì.
Thông qua ánh mắt anh ta, đem hết từng chi tiết về hoạt động của Diêp Thiên Nam truyền đến tai Hạ Tưởng, Hạ Tưởng trong đầu đã hình dung ra Diệp Thiên Nam đã làm gì ở thành phố Lỗ, xem hành động này thì biết, cuối cùng Diệp Thiên Nam ở thành phố Lỗ là muốn đạt được mục đích gì, trong lòng Hạ Tưởng đã có suy tính.
Quả nhiên Diệp Thiên Nam đến đây có mục đích, không phải đi du lịch ngắm cảnh.
Diệp Thiên Nam cũng đoán được Hạ Tưởng chắc biết ý định của ông ta, thành phố Lỗ nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ, y dù sao cũng là người nổi tiếng, không giấu diếm được ánh mắt mọi người, cho nên ý đồ y ở nhà khách tỉnh ủy rất rõ ràng, đó chính là cách che dấu tốt nhất.
Nói thật, y không lo Hạ Tưởng biết, bởi nếu y dám đến nhất định sẽ không sợ và muốn đối mặt… Đương nhiên, có thể không gặp thì tốt nhất không nên gặp.
Đến thành phố Lỗ lần này, Diệp Thiên Nam được giao sứ mệnh to lớn, có người ủy thác, đến đây đem tình trạng có thể phát sinh, cố sức dập tắt từ trong mầm non.
Không sai, chính là sự kiện sản nghiệp muốn có chút gió thổi cỏ lay
Nếu là người khác thì dễ xử, nhưng quả thật bởi vì Hạ Tưởng đang ở tỉnh Tề, hơn nữa cũng có ý đồ nhúng tay vào nội tình sản nghiệp muốn, lập tức khiến người phía sau rất khẩn trương, chỉ thị Diệp Thiên Nam đến thành phố Lỗ thăm dò, cố gắng kiểm soát tình hình trong phạm vi có thể khống chế.
Diệp Thiên Nam và Chu Hồng Cơ, Tôn Tập Dân gặp mặt là bước thứ nhất, y còn có sứ mạng quan trọng hơn.
Đương nhiên để thực hiện sứ mạng thứ hai, trước tiên phải xem kết quả của bước đầu
Gặp mặt Chu Hồng Cơ, coi như thuận lợi, Diệp Thiên Nam và Chu Hồng Cơ đã sớm quen biết, tuy tính tình không hợp nhau nhưng do cùng chung lợi ích, nên coi như có chút tình cảm.
Diệp Thiên Nam đối với Chu Hồng Cơ là đồng cảm tiếc nuối, Chu Hồng Cơ đối với Diệp Thiên Nam là tấm lòng ngưỡng mộ
Chu Hồng Cơ con người rất ngạo mạn, nhưng không phải kiêu ngạo, tự cao tự đại, có số người trong mắt y có lẽ cũng là nhân vật tài năng, ví dụ như Hạ Tưởng, Diệp Thiên Nam.
Chu Hồng Cơ ở hải cảng quốc tế mở tiệc rượu chiêu đãi Diệp thiên Nam.
Phô trương không nhỏ, chỉ có hai người là Chu Hồng Cơ và Diệp Thiên Nam, dù sao hôm nay cũng bàn việc cơ mật, không nên có mặt người ngoài
Diệp Thiên Nam thích món ăn Hồ Nam, đối với món ăn bỏ hành bỏ tỏi của thành phố Lỗ không quá quen, chỉ ăn một chút thì buông đũa, dù sao quan trọng là nói truyện với nhau không phải ăn cơm.
– Hồng Cơ, cảm tưởng đầu tiên với Hạ Tưởng thế nào?
Diệp Thiên Nam không xưng hô theo chức vụ Chu Hồng Cơ, biểu hiện thân thiết, kì thực trong lòng ít nhiều có chút cảm giác mất mát.
Chu Hồng Cơ cười cười:
– Tuổi trẻ, tuổi trẻ rất là tốt.
Y xoa xoa tay, cũng buông dũa xuống,
– Đồ ăn mùi vị hơi khác, tôi thấy không bằng món ăn ngon ở Bắc Kinh
– Mỗi một khí hậu nuôi dưỡng một dạng người, món ăn thành phố Lỗ nhiều muối nhiều hành nhiều tỏi, nếu không con người tỉnh Tề sao lại nóng nảy đến thế? Chắc là ăn tỏi quá nhiều rồi.
Diệp Thiên Nam kỳ thật cũng không phải nhận xét người tỉnh Tề, là là mượn đề tài này nói chuyện của mình.
– Tôi không cảm thấy người tỉnh Tề nóng tính, mà cảm thấy tính tình bọn họ rất thẳng. Phỏng đoán nguyên nhân là vì khí hậu, vùng ôn đới Trung Quốc khí hậu gió mùa và khí hậu Bắc Kinh khác nhau rất lớn.
Chu Hồng Cơ biết ý đồ của Diệp Thiên Nam, y và Diệp Thiên Nam xem như người cùng chung một đường, nhưng bình tĩnh mà xem xét, tuy cùng đường, nhưng cũng không phải hoàn toàn đồng tâm.
Dù sao không cùng một phe phái.
– Thủ tướng rất quan tâm tình hình tỉnh Tề, cũng rất quan tâm sự trưởng thành của anh.
Diệp Thiên Nam biết không thể vòng vo, Chu Hồng Cơ là người thông minh,
– Thủ tướng không sợ Hạ Tưởng ở tỉnh Tề lại gây sức ép khởi sóng gió. Thời gian trước đây ở Bắc Kinh, Thủ tướng đặc cách gặp mặt Hạ Tưởng, đưa ra rất nhiều hy vọng đối với hắn, chỉ tiếc, Hạ Tưởng tuổi trẻ, trong lòng không ghi nhớ lời Thủ tướng
Diệp Thiên Nam là chỉ cuộc gặp giữa Thủ tướng và Hạ Tưởng ở trong nhà lão Cổ, là một lần không hẹn mà gặp. Đương nhiên một lần gặp kia, cũng không có lưu ấn tượng sâu sắc cho Hạ Tưởng.
– Cảm tạ Thủ tướng đã quan tâm đối với tôi.
Tất nhiên thái độ cung kính phải biểu lộ, Chu Hồng Cơ mỉm cười,
– Hạ Tưởng mới đến tỉnh Tề chưa được hai ngày, anh Thiên Nam liền vội vàng tới rồi, có phải chuyện bé xé ra to không?
Diệp Thiên Nam lắc đầu nói:
– Thời gian ông là cùng Hạ Tưởng cộng sự còn ngắn, không biết Hạ Tưởng túc trí đa mưu. Đừng để vẻ ngoài trẻ trung của hắn mê hoặc, trên quan trường Hạ Tưởng là một tên lão luyện.
Chu Hồng Cơ không nói lời nào, lại cầm đũa lên, vừa ăn đồ lại vừa hơi hơi suy nghĩ, làm như tán thành, lại làm như từ chối cho ý kiến.
Diệp Thiên Nam kín đáo mà mỉm cười, hắn nhìn ra Chu Hồng Cơ không kiên định, nhưng sau khi cười xong, trong lòng vẫn chút nuối tiếc, Chu Hồng Cơ lớn hơn Hạ Tưởng vài tuổi, trên thực tế về tâm cơ và lòng dạ vẫn không bằng một góc của Hạ Tưởng, y sao có thể cùng Hạ Tưởng phân cao thấp? Vẫn là cần phải tiến thêm một bước trưởng thành mới được.
Trưởng thành không chỉ cần tài năng và kinh nghiệm, còn cần kiên trì.
Chu Hồng Cơ đúng là thiếu kiên nhẫn.
– Hồng Cơ, tôi nói thẳng, Thủ tướng quan tâm chính là kế hoạch lớn của sản nghiệp muối nghiệp
Diệp Thiên Nam đơn giản nói rõ, y không chỉ rõ, nhưng dường như không nói đến chỗ sáng, thì có vẻ Chu Hồng Cơ không thể lĩnh hội hết ý nghĩ của gã, khiến cho gã rất là buồn bực, cùng người một nhà nói chuyện như thế này còn tốn công như vậy,
– Sự việc Lỗ Thành Lương, gây náo loạn quả thật là không nhỏ.
– Một Lỗ Thành Lương nhỏ bé không làm nổi sóng gió đâu, anh Thiên Nam!
Chu Hồng Cơ vẻ mặt không sao, khoát tay áo,
– Anh cứ việc yên tâm, tỉnh Tề có tôi, có Chủ tịch tỉnh Tôn, dù là Hạ Tưởng có gây sức ép cũng không làm nổi sóng gió, có thêm một Lý Đinh Sơn cũng vô dụng.
– Tỉnh Tề, còn có Khâu Nhân Lễ.
Diệp Thiên Nam nhắc nhở một câu.
– Tỉnh Tề, cũng có Hà Giang Hải.
Chu Hồng Cơ lập tức đáp lại một câu,
– Với Hà Giang Hải cầm đầu bang Bán Đảo, hoàn toàn có thể khống chế tinh thần Khâu Nhân Lễ
Diệp Thiên Nam không cho là đúng, nhưng vẫn liên tiếp gật đầu, tỏ vẻ tán thành vơi Chu Hồng Cơ, nhưng có lời nên nói vẫn phải nói ra:
– Thế lực địa phương Tỉnh Tề, cũng không chỉ mỗi bang Bán Đảo, chính là bang Bán Đảo có giúp cũng không thể bền chắc như thép, ông phải cẩn thận Hạ Lực.
– Chẳng những phải cẩn thận Hạ Lực, càng phải đề phòng Lý Quang Vinh lên chức.
Chu Hồng Cơ tự tin tràn đầy mỉm cười,
– Anh Thiên Nam quả không đơn giản, không những tỉnh táo, đã đem thế lực tỉnh Tề tìm hiểu rõ ràng .
Ngoài đúng là khen Diệp Thiên Nam, trên thực tế cũng là tâng bốc mình, lời nói ra chính là chỉ y cũng hiểu biết tỉnh Tề, biết rất sâu sắc, không phải là chẳng hay biết gì.
Diệp Thiên Nam biết, gã ở tỉnh Tương thảm bại đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của gã, Chu Hồng Cơ ở mặt ngoài đối với gã khách khí, trên thực tế trong lòng, vẫn hơi có ý khinh thường, lần nữa nhắc nhở đối với gã, cũng không để ở trong lòng, hơn nữa khắp nơi còn lộ ra tự tin nắm vững trong tay.
Nếu khinh địch như thế, sớm muộn gì sẽ thiệt thòi lớn ở trong tay Hạ Tưởng.
Nếu không bởi vấn đề sản nghiệp muối, Diệp Thiên Nam đã không kiên nhẫn xoay quanh Chu Hồng Cơ, nhưng Thủ tướng giao cho trọng trách trên vai, không thể không tận lực làm.
Dù sao việc y nên làm cũng đã làm rồi, sẽ ở thành phố Lỗ thêm một tuần.
Cùng Chu Hồng Cơ đàm phán, không thể nói không thu hoạch được gì, cũng là hiệu quả rất tốt, Chu Hồng Cơ tự đề cao mình trí tuệ hơn người, mắt cao hơn trán cũng có thể lý giải, Diệp Thiên Nam sẽ không đi chấp nhặt y, cán bộ luôn luôn trưởng thành tại các bộ và uỷ ban trung ương Bắc Kinh đều ít nhiều có khuyết điểm về phương diện này, vừa ra khỏi Bắc Kinh mới biết được, Bắc Kinh nước sâu, thì địa phương hoá ra càng là địa thế hiểm trở.
Tuy nhiên gặp mặt Tôn Tập Dân, còn thu được kết quả mong muốn.
Tôn Tập Dân cũng không mời Diệp Thiên Nam ăn cơm, chỉ là tự mình đi vào phòng Diệp Thiên Nam, cùng y đi sâu nói chuyện với nhau.
Tôn Tập Dân so với Chu Hồng Cơ thì điềm đạm, chắc chắn hơn, cũng biết Diệp Thiên Nam này đến thành phố Lỗ, có ý nghĩa quan trọng, càng biết Diệp Thiên Nam thay mặt ai, y đối với Diệp Thiên Nam làm ra ba lời hứa hẹn, một, tỉnh Tề nghiệp chế muối giá trị sản lượng năm trên mười tỷ, là một sản nghiệp vô cùng quan trọng của tỉnh Tề, không cho phép bất cứ kẻ nào cho dù với lí do gì làm ảnh hưởng lớn đến hình ảnh tỉnh Tề. Hai, kiên quyết chứng thực chỉ thị tinh thần của Thủ tướng, thiết thực nắm bắt tốt quản lý công tác nghiệp muối. Ba, nếu người cá biệt mang đến uy hiếp đối với nghiệp muối tỉnh Tề, nhẹ thì mất chức điều tra, nặng thì chuyển giao cơ quan tư pháp xử lý, tuyệt không nương tay.
Tôn Tập Dân so với Chu Hồng Cơ lãnh đạm hơn, ít nhất lời nói thật sự là đường hoàng, cẩn thận, về phần ba điểm trên,Tôn Tập Dân có thể kiên định chứng thực hay không, hoặc là nói, y có thể nói sao làm vậy ở tỉnh Tề hay không, thì là chuyện khác.
Dù có được lời hứa nghiêm trịnh trọng Tôn Tập Dân, dù Chu Hồng Cơ thái độ đoan chính, đáp ứng cũng rất tốt, Diệp Thiên Nam tuy không yên tâm lắm, nhưng vẫn an tâm ở lại, quyết định đợi thêm một tuần.
Thật đúng là để y đợi được cơ hội … Chu Hồng Cơ chỉ lo nhìn chăm chú vào Lý Đinh Sơn, Tôn Tập Dân cũng chỉ đem ánh mắt đặt trên người Hạ Tưởng, nhưng biết rõ thủ đoạn Hạ Tưởng như Diệp Thiên Nam thì trước sau chỉ đem ánh mắt gắt gao mà dừng ở trên người Lỗ Thành Lương.
Ba ngày sau, y phát hiện chỗ khác thường, Lỗ Thành Lương im lặng rời khỏi thành phố Lỗ, thẳng đến thành phố Ngũ Nhạc, mà thành phố Ngũ Nhạc là thành phố lớn của sản nghiệp muối tỉnh Tề!
Lỗ Thành Lương rời khỏi, Tôn Tập Dân không phát hiện ra còn chưa tính, Chu Hồng Cơ cũng là hoàn toàn không biết gì, khiến cho Diệp Thiên Nam thất vọng, nếu không phải y ở thành phố Lỗ, thì chuyến đi thành phố Ngũ Nhạc của Lỗ Thành Lương, lừa dối được tất cả, đã được thành công.
Vốn định âm thầm báo cho Tôn Tập Dân hoặc Chu Hồng Cơ biết, sau nghĩ lại, Diệp Thiên Nam thay đổi kế sách, nếu lần này y không có thủ đoạn lợi dụng, thì sẽ không là Diệp Thiên Nam nữa.
Diệp Thiên Nam thông qua con đường bí mật, đem tin tiết lộ cho Hà Giang Hải.
Hà Giang Hải vừa nhận được tin báo, liền ra tay…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 15 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 09/01/2018 11:36 (GMT+7) |