– Bí thư Hạ, tôi cũng hiểu rõ về tình hình hiện nay, đề nghị của anh tôi cho rằng có thể thực hiện được.
Chỉ nói một câu với Hạ Tưởng, Khâu Nhân Lễ lại xoay người nhìn Hạ Lực nói:
– Hạ Lực, hiện tại anh đại biểu cho Tỉnh ủy, liên hệ với Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Sở công an tỉnh, nếu như có gì quan trọng, anh hãy tự mình đi thành phố Ngũ Nhạc một chuyến.
Bí thư Tỉnh ủy chỉ thị, nhất định phải tuyệt đối chấp hành. Hạ Lực lập tức đáp ứng:
– Tôi sẽ kiên quyết làm đúng theo chỉ thị của Bí thư Khâu.
Anh ta lại nhìn về phía Hạ Tưởng:
– Bí thư Hạ còn có tinh thần chỉ thị gì không?
Hạ Tưởng khoát tay chặn lại:
– Tôi không có gì muốn nói, chỉ hy vọng Đồng chí Hạ Lực thực sự làm hết trách nhiệm của mình, không phụ sự ủy thác quan trọng của Tỉnh ủy. Không làm oan uổng một người tốt. Nhưng cũng không thể buông tha một người xấu.
Hạ Lực vừa đi ra tới cửa, Hạ Tưởng như chợt nhớ, lại nói thêm một câu:
– Đúng rồi, nếu không đủ người, có thể cho Trưởng ban thư ký Ôn cùng anh đi tới thành phố Ngũ Nhạc.
Bí thư Hạ giống như thuận miệng nói, lại cũng không phải thật sự thuận miệng mà nói, hơn nữa đầu tiên còn nhấn mạnh không đủ người, cũng không phải nói vì người không đủ mới chỉ thị bổ sung người. Hạ Lực chợt nhớ ra Cục trưởng cục Công an Ngũ Nhạc Ôn Tử Ki đúng là em trai của Ôn Tử Tuyền, gã lập tức hiểu rõ điểm mấu chốt bên trong, lại càng thêm khâm phục đạo lý dùng người của Bí thư Hạ.
Vội vàng xuống lầu, không hề giống dáng vẻ của một Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, không vội vàng hấp tấp như mọi khi, Hạ Lực gần như là chạy chậm xuống lầu. Đi vào văn phòng Ôn Tử Tuyền.
Ôn Tử Tuyền đang gọi điện thoại, vừa thấy Hạ Lực đẩy cửa vào, vội vàng buông điện thoại, hỏi:
– Trưởng ban thư ký, có gì cần phải làm sao?
Hạ Lực nhớ tới phó thác của Hạ Tưởng, nói:
– Tỉnh ủy lập một tổ điều tra nhỏ để điều tra vấn đề Lỗ Thành Lương, do tôi dẫn đầu cùng Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Sở công an tỉnh phối hợp. Do nhân sự trong tổ không đủ, cô cũng tham gia.
Thấy Ôn Tử Tuyền vừa mừng vừa sợ càng chứng minh cho phỏng đoán của mình, anh ta lại nói thêm,
– Bí thư Hạ chỉ đích danh cô cùng tôi đến Ngũ Nhạc.
Trong nháy mắt, ánh mắt Ôn Tử Tuyền lóe sáng, hơi kinh ngạc hỏi một câu:
– Bí thư Hạ thật sự đã đích thân chỉ định tôi?
Sau đó cô ta lại ý thức được mình không nên hỏi như vậy, xấu hổ vội mỉm cười:
– Đã khiến Trưởng ban thư ký chê cười rồi, anh cũng biết, phụ nữ thích nhất là bất ngờ. Bí thư Hạ có thể chỉ đích danh tên của tôi thật sự là làm cho người ta rất bất ngờ. Có thể khiến Bí thư Hạ tán thưởng, thật sự là vinh hạnh của tôi.
Hạ Lực nghĩ thầm rằng, đi tới Ngũ Nhạc là dính vào vũng nước đục, có cái gì mà vinh hạnh? Là một hành trình liên quan tới lập trường và đội ngũ, chỉ có con đường phía trước, không có đường lui. Hơn nữa nếu chẳng may chọn đội không tốt, về sau khó có thể làm lại. Nhưng Ôn Tử Tuyền hưng phấn như vậy, anh ta thật sự đã đoán được. Khẳng định là Ôn Tử Tuyền đã chủ động muốn dựa vào Hạ Tưởng … Tâm tư anh ta liền chớp động, một sự kiện Lỗ Thành Lương, mới lộ ra một chút manh mối, mây ở khắp nơi đã di chuyển, đều chuẩn bị mượn cơ hội gây dựng đội ngũ và chiếm trước địa hình có lợi. Chẳng lẽ nói, liên kết giữa Bí thư Khâu và Bí thư Hạ lại rõ ràng và đầy uy lực như vậy?
Chẳng lẽ nói, anh ta không phải là đang gần quan được ban lộc, nhanh hơn người khác một bước, chiếm tiên cơ?
Hạ Lực liền cố ý nhắc nhở Ôn Tử Tuyền một chút:
– Trưởng ban thư ký Ôn đi Ngũ Nhạc đúng lúc có thể gặp người nhà rồi.
Ôn Tử Tuyền dùng tay sờ lên trán, làm như chợt tỉnh ngộ:
– Ai chà, đúng thật. Trưởng ban thư ký không đề cập tới, tôi thực đã quên mất chuyện này. Nói đến Tử Ki, về sau còn phải nhờ Trưởng ban thư ký trông nom cậu ấy nhiều rồi.
Trong lòng Hạ Lực cười đầy mỉa mai. Là phụ nữ hơn 40 tuổi rồi, đừng làm bộ ngây thơ nữa, tuy nhiên vẻ mặt anh ta cũng rất sinh động:
– Nói sao thì nói, cũng không phải là người ngoài, còn nói trông nom làm gì. Nói sau này trông nom chính là khách khí rồi.
Sau khi so chiêu vài câu, Hạ Lực thu tâm tư, vẫn là chính sự quan trọng hơn, y lại lên tầng chia tay với Chu Hồng Cơ, Hà Giang Hải sau đó ngồi lên xe chuyên dụng, đi thẳng đến Ngũ Nhạc.
Trước khi lên xe còn gọi điện thoại cho Chu Vu Uyên, nghiêm túc trịnh trọng giải thích vài câu.
Đi Ngũ Nhạc lần này, sự tình quan trọng, trong lòng Hạ Lực cảm thấy rất bất an, bởi vì đi một bước, có khả năng sẽ không còn đường rút lui.
Đồng thời anh ta càng biết rằng, dưới sự giúp đỡ của Bí thư Hạ, Bí thư Khâu ở tỉnh Tề cuối cùng sẽ phải ra tay rồi!
Tuy rằng chưa bao giờ từng chứng kiến thủ đoạn của Khâu Nhân Lễ, nhưng anh ta có lý do để tin tưởng, Bí thư Khâu từng đảm nhiệm qua chức Trưởng ban bộ An ninh Quốc gia, chẳng những có thủ đoạn khí thế hơn người, chỉ sợ còn là một con người thâm trầm khiến người ta khó có thể biết.
Cùng lúc Hạ Lực rời khỏi thành phố Lỗ, trong văn phòng Tôn Tập Dân, Chu Hồng Cơ ngồi ở ghế đối diện, trên mặt mơ hồ có vẻ lo âu.
– Sự tình có phải có chút náo loạn nào hay không?
Anh ta nắm chặt hai tay, bỗng chốc lại đứng lên,
– Một chút việc nhỏ như vậy, Tỉnh ủy lại không hỏi han gì đã nhúng tay ngang vào, cuối cùng là có ý tứ gì?
– Là ý gì?
Tôn Tập Dân cười lạnh một tiếng,
– Tôi còn muốn hỏi Hà Giang Hải thực sự có ý định gì? Còn muốn hỏi cậu, Hồng Cơ, lần trước cậu và Hà Giang Hải đã nói chuyện như thế nào?
Chu Hồng Cơ kinh ngạc nói:
– Cái gì cũng không nói, tôi chỉ ứng phó anh ta cho qua chuyện, chỉ cần anh ta đề cập đến vấn đề chính, tôi đều trốn tránh mà không đáp.
– Hà Giang Hải liều lĩnh ra tay, bắt Lỗ Thành Lương, sẽ chọc giận Khâu Nhân Lễ.
Tôn Tập Dân rất bất mãn đập lên bàn vài cái.
– Cậu còn hùa theo làm cái gì? Sao? Ủy ban Kỷ luật và Sở công an tỉnh liên kết hành động? Cậu còn ngại sự tình ít huyên náo không đủ. Còn ngại nước không đủ mạnh sao?
– Tôi cảm thấy đó là một cơ hội.
Chu Hồng Cơ ở trước mặt Diệp Thiên Nam thì ngạo nghễ tự đắc, ở trước mặt Tôn Tập Dân, lại vô cùng khiêm nhường,
– Chủ tịch tỉnh Tôn. Sự tình chỉ có bút tích của một mình Hà Giang Hải, tôi chỉ trợ giúp, cũng không phải người khởi xướng. Hơn nữa tôi cảm thấy nói không chừng theo tình thế phát triển, cuối cùng có thể nắm được thế chủ động. Nói cho cùng, Khâu Nhân Lễ cũng không có uy phong gì. Anh ta cho dù tức giận, thì có thể làm được gì?
– Có thể làm được gì?
Tôn Tập Dân tức giận cười,
– Tôi có thể nói cho cậu một sự thật to lớn. Tôi cũng chưa từng thấy Khâu Nhân Lễ tức giận, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu một sự thật là, Khâu Nhân Lễ từng đảm nhiệm Trưởng ban bộ An ninh Quốc gia được vài năm, nhân tài ở trong tay anh ta nhiều vô số, hơn nữa ai ăn phải cũng đều ngậm bồ hòn! Anh ta ở tỉnh Tề hai năm, vẫn không hề gây ra động thái nào thì cậu cho là anh ta đang ngủ gật sao?
Chu Hồng Cơ nhỏ hơn Tôn Tập Dân không ít tuổi. Lại là cấp dưới, hơn nữa quan hệ cá nhân cũng không tồi, đối với phê bình của Tôn Tập Dân chỉ có thể khiêm tốn lắng nghe, tuy nhiên vẫn kiên trì với ý nghĩ của mình:
– Chủ tịch tỉnh Tôn, Lỗ Thành Lương đến Ngũ Nhạc là điều tra sự thật về ngành muối, anh ta chạm đến điểm then chốt rồi, khẳng định phải bị đốn ngã. Sự tình do Hà Giang Hải gợi ra. Chúng ta cũng không thể không tỏ chút thái độ, ít nhiều cũng cho Diệp Thiên Nam một chút thể diện…
– Hồng Cơ à, Lỗ Thành Lương chạm đến chính là điểm mấu chốt của Hà Giang Hải, mới dính dáng đến điểm mấu chốt của Diệp Thiên. Không phải là chúng ta. Hơn nữa cậu không nghĩ, Hà Giang Hải trước đó cũng không thông báo cho cậu, đến khi sự tình náo loạn lớn mới báo một tiếng, rõ ràng là khăng khăng làm theo ý mình. Còn có một điểm khả nghi nữa. Cậu chẳng lẽ không thấy việc Lỗ Thành Lương vừa đến Ngũ Nhạc đã bị người tới bắt thông dâm, thật quá trùng hợp đi?
Lúc này Hồng Cơ mới ý thức được vấn đề mấu chốt:
– Chẳng lẽ nói, sau lưng anh ta còn có bóng dáng của Diệp Thiên Nam?
– Đừng quên, giữa Diệp Thiên Nam và Hà Giang Hải, hiển nhiên có quan hệ về lợi ích.
Tôn Tập Dân thấy Chu Hồng Cơ cuối cùng cũng đã hiểu ra, cũng thấp giọng xuống, đứng lên, đi tới trước mặt Chu Hồng Cơ,
– Hồng Cơ… Cậu thử nghĩ lại xem toàn bộ sự tình có chỗ nào đáng để suy nghĩ sâu xa không?
Chu Hồng Cơ không phải không có trí tuệ chính trị, chỉ có điều ít gặp được sự tình như vậy. Ở địa phương không chỗ nào không cần tới thủ đoạn chính trị, vẫn là do kiến thức anh ta quá ít, nhưng anh ta thực sự là một người thông minh, nói một chút liền hiểu ngay, cũng biết đủ nội tình chính trị, cũng có năng lực phán đoán thế cục hơn người, nếu không, cũng sẽ không được tuyển chọn làm lực lượng dự bị sau này cần bồi dưỡng.
Nếu anh ta là kẻ bất tài, thì có nâng đỡ cũng không đứng dậy được.
Bỗng nhiên anh ta nghĩ tới điều gì, Chu Hồng Cơ kinh hãi nói:
– Chẳng lẽ Lỗ Thành Lương là bị người hãm hại. Toàn bộ sự tình là cạm bẫy do con người làm ra?
Tôn Tập Dân gật gật đầu:
– Cuối cùng thì cậu cũng đã hiểu được mắt xích quan trọng, nếu không phải Khâu Nhân Lễ và Hạ Tưởng xác định Lỗ Thành Lương trong sạch, sao lại không tiếc công làm cho sự việc tiếp tục náo loạn lớn lên? Sự tình càng huyên náo, cuối cùng nếu chứng minh được Lỗ Thành Lương trong sạch, như vậy toàn bộ sự việc trở thành trò khôi hài. Nếu là trò khôi hài bình thường thì còn không tính. Trò khôi hài chính trị, là muốn có người liên quan gánh vác trách nhiệm chính trị!
– Sự tình càng huyên náo thì lại càng ác liệt, cuối cùng kẻ nhận trách nhiệm cấp bậc càng cao.
Chu Hồng Cơ bừng tỉnh:
– Nếu chẳng may cuối cùng thẩm tra ra Lỗ Thành Lương trong sạch, Cục trưởng Công an thành phố Ngũ Nhạc – Vạn Nguyên Thành sợ là không bảo đảm…
– Đâu chỉ là một Cục trưởng Công an!
Ánh mắt Tôn Tập Dân ngấm ngầm hiện lên một tia khác thường,
– Nếu làm không tốt thì cả thành phố Ngũ Nhạc đều phải rung chuyển. Sau khi Khâu Nhân Lễ đến tỉnh Tề, còn chưa điều chỉnh nhân sự, sự kiện Lỗ Thành Lương chính là một con đường lửa.
Chu Hồng Cơ đem toàn bộ sự kiện từ đầu tới đuôi suy nghĩ lại một lần, rồi tán thưởng nói:
– Không đơn giản, đều là cao thủ chính trị. Tuy nhiên tôi còn không rõ chính là, Hà Giang Hải lẽ nào không suy xét qua kết quả thất bại?
– Hà Giang Hải cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu. Cậu cứ chờ coi là được rồi.
Trong lòng Tôn Tập Dân đã có dự tính trước nói,
– Trước tiên không cần quan tâm Hà Giang Hải có sách lược đối phó như thế nào, Hồng Cơ, trước hết cậu phải nghĩ lập trường tiếp theo của cậu. Cậu là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Thái độ của cậu rất quan trọng.
Chu Hồng Cơ hiểu rõ điểu gì, gật gật đầu:
– Tôi biết nên làm như thế nào.
Sau đó, Chu Hồng Cơ lập tức gọi một cuộc điện thoại, cố ý giải thích mình đang cùng Sở công an tỉnh chạy tới Ngũ Nhạc, yêu cầu vài nhân viên Ủy ban Kỷ luật tỉnh chú ý tới công việc.
Lập trường Ủy ban Kỷ luật tỉnh, vô tình, xuất hiện thay đổi tinh tế.
…
Tại văn phòng Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh, Hà Giang Hải đang cùng Viên Húc Cường gặp mặt.
– Sự tình coi như cũng thuận lợi, ông Viên, cơ hội đã tới.
Hà Giang Hải không che dấu được sự hưng phấn,
– Ủy ban Kỷ luật tỉnh và sở Công an tỉnh liên kết hành động, hơn nữa Cục công an thành phố Ngũ Nhạc cũng phối hợp, Lỗ Thành Lương không chết cũng phải lột lớp da ngoài rồi…
– Lý Đinh Sơn hiện tại hẳn là nhảy dựng lên rồi, tuy nhiên dường như Hạ Tưởng còn rất trấn tĩnh. Giang Hải, anh không nghĩ nếu chẳng may sự tình không như ý muốn, xuất hiện sai sót, cuối cùng mọi việc sẽ kết thúc như thế nào?
Viên Húc Cường bình tĩnh hơn Hà Giang Hải rất nhiều,
– Khâu Nhân Lễ và Hạ Tưởng phản ứng rất nhanh, Hạ Lực đã tự mình đưa quân tới Ngũ Nhạc, Bí thư Thành ủy Ngũ Nhạc Chu Vu Uyên lại là bạn học của Hạ Lực…
– Vấn đề là Hạ Lực chưa chắc đã thật sự đồng lòng với Khâu Nhân Lễ,
Hà Giang Hải ha hả mỉm cười,
– Còn có một điểm nữa, lão Viên, anh cũng biết thành phố Ngũ Nhạc cũng không yên ổn, Chu Vu Uyên không thể khống chế được thế cục Ngũ Nhạc…
– Chắc thắng không?
– Chắc thắng rồi!
Hà Giang Hải tự đắc cười,
– Cho dù không thắng, cũng tuyệt đối không thua được, tôi nắm chắc trăm phần trăm.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 15 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 09/01/2018 11:36 (GMT+7) |