Đúng lúc Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Hạ Lực đang đích thân chạy tới Ngũ Nhạc, Diệp Thiên Nam đang đến nhà khách thăm hỏi nói chuyện với Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Liêu Đắc Ích.
– Bí thư Diệp, mong anh giúp tôi gửi lời hỏi thăm tới Thủ Tướng.
Liêu Đắc Ích vô cùng cung kính, giống như lúc Diệp Thiên Nam vẫn còn đang tại vị.
Phải nói thật rằng, Liêu Đắc Ích thật lòng rất tôn trọng Diệp Thiên Nam, hơn nữa anh ta một lòng cho rằng, Diệp Thiên Nam nhất định còn có một ngày khôi phục lại địa vị. Mặc dù Tôn Tập Dân yên lặng suốt hai năm không làm gì khác chợt lên chức Chủ tịch tỉnh. Còn Diệp Thiên Nam ít nhất một năm nữa cũng vẫn là Phó Bí thư Tỉnh ủy.
Vì có người quyền thế làm chỗ dựa nên được trọng dụng.
Diệp Thiên Nam ha hả cười:
– Đắc Ích, Thủ tướng rất quan tâm tới giai đoạn trưởng thành của cậu.
Sau khi nói một câu khách sáo thí nghiệm lần nào cũng đúng, ông ta lại không tiếp tục đi sâu vào đề tài này, bởi vì có khi chỉ nói qua một chút mà ngược lại tạo hiệu quả rõ rệt.
– Cậu làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ ở tỉnh Tề, công tác rõ ràng có hiệu quả.
Thật ra lấy thân phận hiện tại của Diệp Thiên Nam, nói như vậy cũng rất không thỏa đáng, cho dù bây giờ ông ta còn đang làm chức Phó bí thư tỉnh ủy, cũng không phải Phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tề, vậy mà lại từ trên cao nhìn xuống mở miệng đánh giá công tác của Liêu Đắc Ích, thật sự là quá tự cao tự đại rồi.
Diệp Thiên Nam không phải là người không hiểu lí lẽ. Ông ta cố ý làm như vậy là có dụng ý chính trị rất sâu xa. Ông ta cũng không phải quá nhàn rỗi, mà đến thành phố Lỗ du lịch cho khuây khỏa, cho dù có thời gian rỗi không bằng ở thủ đô quan hệ đi lại với những quan chức đương thời.
Ở thành phố Lỗ, ngoại trừ gắn bó với Tôn Tập Dân và Hà Giang Hải, ông ta còn vì kế hoạch mưu cầu ích lợi lâu dài của chính mình, đương nhiên sẽ không nói ra với người ngoài về ý tưởng sâu trong lòng mình.
– Tôi còn có rất nhiều việc làm còn chưa được thỏa đáng, Bí thư Diệp nếu nhìn thấy tôi có chỗ nào chưa tốt, cứ việc phê bình.
Thái độ của Liêu Đắc Ích thật sự là không thể chê được, ở trước mặt Diệp Thiên Nam liền tỏ thái độ của người cấp dưới, so với ở trước mặt Hạ Tưởng lại càng cung kính hơn, dường không phải anh ta đang đối mặt với Diệp Thiên Nam, mà là Thủ tướng đích thân tới gặp anh ta vậy.
Vậy là được rồi, điều Diệp Thiên Nam muốn đã đạt được hiệu quả.
– Trưởng ban Liêu quá khiêm tốn rồi. Tôi nói rồi, công tác của cậu đặc biệt rất xuất sắc.
Diệp Thiên Nam khi thấy Liêu Đắc Ích có thái độ đúng như mong muốn, liền hợp thời chuyển đề tài:
– Ở tỉnh Tề, Trưởng ban Liêu quan hệ gắn bó với ai vậy?
Người mà Liêu Đắc Ích tôn kính không phải là Diệp Thiên Nam, là nhân vật phía sau Diệp Thiên Nam. Anh ta biết rõ Diệp Thiên Nam đến thành phố Lỗ làm gì, cẩn thận suy nghĩ, rồi mới nghiêm túc nói:
– Phó chủ tịch thường trực tỉnh Tần Khản và Trưởng ban Tuyên giáo Tiển Hoa Văn.
– Sau này có thể gần gũi hơn với Hồng Cơ, cũng nên thường xuyên báo cáo công tác với Chủ tịch tỉnh Tôn.
Diệp Thiên Nam trực tiếp chỉ ra vấn đề chính,
– Phải đoàn kết nhiều đồng chí, tình thế tỉnh Tề hiện tại càng ngày càng ác liệt.
– Tôi hiểu.
Liêu Đắc Ích liên tục gật đầu. Anh ta không phải chỉ hiểu ở ngoài miệng, mà trong lòng anh ta cũng thực sự hiểu được, Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn đến, khiến thực lực Khâu Nhân Lễ lớn mạnh, mà Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ vừa nhậm chức, cũng làm cho phe phái tỉnh Tề dầy đặc hơn bao giờ hết. Phải biết rằng gần hai năm trước, tỉnh Tề vẫn là cục diện người tỉnh Tề thống nhất thiên hạ.
Nhưng các thế lực ở tỉnh Tề hiện nay đã bị phân chia thành mấy phe phái, hơn nữa ngay cả thế lực bản địa ở tỉnh Tề cũng có sự rạn nứt, chôn xuống những tai hoạ ngầm ở khắp nơi.
Lúc này đây, sự kiện Lỗ Thành Lương nếu làm không tốt sẽ trở thành một mồi lửa lớn.
Liêu Đắc Ích làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ, hiểu rất rõ rằng Khâu Nhân Lễ thân là nhân vật số một của Tỉnh ủy, sớm muộn gì cũng sẽ có một cuộc điều chỉnh nhân sự. Sau khi nghe ngóng tình hình, anh ta không dám nói rằng mình hiểu về Khâu Nhân Lễ nhiều đến mức nào, nhưng anh ta vẫn cảm thấy được vài điều khác lạ.
Sau khi Hạ Tưởng đến, thế lực của Khâu Nhân Lễ dần dần lớn mạnh lên rất nhiều.
Diệp Thiên Nam cảm thấy thỏa mãn mỉm cười. Liêu Đắc Ích cũng có năng lực lĩnh ngộ tốt hơn so với kỳ vọng của ông ta, nhưng cuối cùng có thể rơi xuống thực tế hay không, vẫn chưa biết được, may mà ít nhất về bước đầu tiên còn đang vô cùng thuận lợi. Mặc kệ suy nghĩ của ông ta cuối cùng có thể thực hiện được hay không, nhưng trước tiên ông ta muốn ở thành phố Lỗ mượn cơ hội chu toàn đánh vào cơ sở của tỉnh Tề, coi như không phí công mài đao đốn củi.
Nếu chẳng may có một ngày… Diệp Thiên Nam vẫn vô cùng chờ mong tới nhiệm kỳ mới diễn ra sau một năm nữa.
Không ai có thể tưởng tượng được một năm sau ông ta sẽ lại ra tay thế nào, rõ ràng là lui ra rồi, thật ra lại không giống như không lui ra, đến nỗi còn thuận lợi làm cho người khác không xem nhẹ sự tồn tại của ông ta…
Chẳng qua Diệp Thiên Nam thật sự không ngờ là, khi ông ta ở thành phố Lỗ, vô cùng bất ngờ gặp mặt Hạ Tưởng…
…
Lúc Hạ Tưởng trở lại phòng làm việc, thì Ngô Thiên Tiếu đang im lặng ngồi trên chiếc ghế của thư ký, vô cùng bình tĩnh làm công tác của một thư ký, so với biểu hiện của anh ta lúc ở văn phòng của Lý Đinh Sơn có thể nói giống như hai người khác nhau.
Hạ Tưởng vừa mới ngồi xuống, liền nhận được điện thoại của Chu Vu Uyên.
Hạ Tưởng cũng không ấn tượng với Chu Vu Uyên cho lắm, bởi vì Chu Vu Uyên làm việc quá mức thận trọng dè dặt, có lẽ nguyên nhân cũng bởi vì có Hạ Lực ở bên trong. Lần trước hắn đề xuất về vấn đề tặng cho hắn muối thô với Chu Vu Uyên, đến giờ còn chưa có kết quả.
Cẩn thận là chuyện tốt, nhưng thành hoặc không phải có lời đáp mới được, hơn nữa Chu Vu Uyên phản ứng với sự kiện Lỗ Thành Lương quá chậm, độ mẫn cảm về mặt chính trị rất thấp. Hạ Tưởng đang tính chuẩn bị loại bỏ Chu Vu Uyên.
– Bí thư Hạ, có vài tình huống muốn báo cáo với anh một chút, không biết anh có thấy bất tiện không?
Chu Vu Uyên cung kính mà tha thiết nói.
– Vu uyên, có chuyện gì cứ nói đi.
Hạ Tưởng lãnh đạm nói.
Chu Vu Uyên cũng cảm giác được Hạ Tưởng tỏ thái độ xa lánh, cũng tự biết vấn đề ở đâu, vội nói:
– Thật ra tổng cộng có hai chuyện. Chuyện thứ nhất chính là chuyện lần trước Trưởng ban thư ký căn dặn về vấn đề muối thô. Tôi vừa nghe chỉ thị đã tính làm cho tốt. Nhưng gần đây tôi vẫn chưa có cơ hội đi thành phố Lỗ. Nếu giao cho người khác lại cảm thấy lo lắng, cho nên mới làm chậm trễ như vậy, mong Bí thư Hạ tha thứ. Chuyện thứ hai là vấn đề đồng chí Lỗ Thành Lương ở Ngũ Nhạc xảy ra chuyện. Tôi làm Bí thư Thành ủy, chưa làm tốt trách nhiệm của mình. Thành ủy đã giao trách nhiệm cho văn phòng Thành ủy, do Trưởng ban thư ký Thành ủy dẫn đầu, cùng với sự phối hợp của Cục công an thành phố để giải quyết, điều tra chân tướng sự việc…
Chu Vu Uyên gọi điện thoại tới tương đương với một lần tỏ rõ thái độ lập trường của mình, hàm súc lộ ra mấy vấn đề, trong đó có hai vấn đề khiến cho Hạ Tưởng phải suy nghĩ sâu xa. Thứ nhất là Chu Vu Uyên không đủ khả năng khống chế thành phố Ngũ Nhạc, Cục công an thành phố nằm trong tay Thị trưởng Trì Lâm Hòa, lời nói của ông ta không có nhiều tác dụng. Thứ hai là Chu Vu Uyên sở dĩ chưa đưa muối thô tới, là bởi vì Hạ Lực chuyển lời chậm…
Chu Vu Uyên nói rất hàm súc, nhưng vẫn rõ ràng không lầm đã cho truyền lại một tin tức, Hạ Lực cũng không phải nhanh chóng nói cho anh ta biết về sự việc muối thô, mà là anh ta cố ý trì hoãn thời gian.
Hạ Lực… Quả nhiên tâm tư thâm trầm. Sau khi Hạ Tưởng kết thúc cuộc điện thoại của Chu Vu Uyên, ấn tượng của hắn với Chu Vu Uyên có chút thay đổi, nhưng đối với Hạ Lực lại càng hoài nghi nhiều hơn. Trước kia Trưởng ban thư ký Hạ và Hà Giang Hải giận nhau mà chia tay mỗi người một ngả, bất giác lại hiện ra trong đầu Hạ Tưởng.
Kết luận của Hạ Tưởng đối với việc Hạ Lực bỗng chốc người ở doanh Tào lòng ở Hán, còn quá sớm, nhưng nếu nói anh ta toàn tâm toàn ý với Khâu Nhân Lễ, cũng không chính xác. Tình trạng của Hạ Lực hiện giờ khiến Hạ Tưởng rất khó có thể xác định được. Có lẽ trong hành trình tới Ngũ Nhạc lần này, Hạ Lực thông quá trình trực tiếp xử lý hậu quả trước mắt sẽ làm lộ rõ khuynh hướng của anh ta.
Sau khi tan tầm, Hạ Lực gọi điện thoại tới báo cáo công tác, nói là mới đến Ngũ Nhạc, buổi tối sẽ gặp mặt Lỗ Thành Lương…
Về đến nhà, Hạ Tưởng đã thấy Tào Thù Lê làm xong cơm chiều, có phụ nữ trong nhà cảm giác cũng thật sự không tồi. Phụ nữ ở nhà, trong lòng đàn ông có thể yên tâm sắp đặt.
Hạ Tưởng đem sự tình Lỗ Thành Lương quẳng ra khỏi đầu. Dù sao đêm nay cũng chưa thể có kết quả gì. Nếu không sai thì chắc khoảng hai đến ba ngày mới có kết quả.
Tào Thù Lê biết hắn thích nhất là ăn bánh mì loại lớn, lại nấu một bát cháo kê, còn chuẩn bị dưa muối cho hắn. Hạ Tưởng hiện tại đã sớm chán các món thịt cá ở bên ngoài, buổi tối thà rằng chỉ ăn cháo ăn dưa muối, cũng không muốn đi ra ngoài ăn cơm.
Trong khách sạn lộng lẫy cũng vĩnh viễn không thể cảm nhận được sự ôn hòa ấm áp như ở nhà.
Hạ Tưởng vừa ăn cơm, vừa nghe Tào Thù Lê nói liên miên, cằn nhằn về một vài sự việc ở thành phố Yến và Bắc Kinh. Hạ Tưởng đặc biệt cảm thấy thoải mái, một ngày mệt nhọc đều biến mất không thấy nữa, tâm tình lập tức dễ chịu hơn rất nhiều.
Sau khi ăn xong, Hạ Tưởng vốn định đi ngủ sớm vì hôm sau còn có rất nhiều sự việc khẩn cấp phải giải quyết. Nhưng vừa nằm xuống bất ngờ lại nhận được một cuộc điện thoại.
Không ngờ là Cổ Ngọc!
Cổ Ngọc gọi điện cũng chưa hẳn là bất ngờ, bất ngờ hơn nữa là tin tức mà Cổ Ngọc nói cho Hạ Tưởng, một tin tức giật gân, khiến hắn khó có thể bình tĩnh lại, thậm chí còn dở khóc dở cười.
– Này, không quấy rầy anh nghỉ ngơi chứ?
Cổ Ngọc nói giọng có vẻ trầm thấp, dường như có tật giật mình,
– Vợ anh có ở nhà hay không? Buổi tối có phụ nữ gọi điện thoại cho anh, thì anh có thể bị phạt quỳ trên bàn phím hay không vậy?
Cũng không biết phải làm sao, Hạ Tưởng không biết nên khóc hay cười, Tào Thù Lê đang tắm rửa, hắn liền to gan nói:
– Được rồi, có chuyện gì thì nói mau đi, đừng lén lút như vậy. Đáng lẽ không có việc gì, giờ em lại náo loạn như vậy, dường như trở thành chuyện nam nữ rồi.
– Được, nói giống như anh thật không có việc gì ấy.
Cổ Ngọc cười khanh khách, hiển nhiên tâm tình không tồi,
– Em vốn định đến thành phố Lỗ mở cửa hàng bán ngọc, nhưng bỗng nhiên phát hiện có một cách kinh doanh mới, lợi nhuận rất lớn, triển vọng rất mê người, nên nghĩ muốn thương lượng với anh một chút.
Cổ Ngọc cũng học cách lên giọng, phụ nữ, càng về sau càng khó lường. Hạ Tưởng lo lắng Tào Thù Lê sẽ đột nhiên xuất hiện, vội nói:
– Nói chuyện phải rõ ràng, nói mau em phát hiện ra cái gì mới hả.
– Phơi muối.
“Rầm” một tiếng, trong lòng Hạ Tưởng gõ lên một tiếng trống, thậm chí không cần đoán cũng biết là chủ ý của ai. Thật sự là thông minh. Chẳng những phòng ngừa chu đáo, hơn nữa quanh co, muốn Cổ Ngọc cản đường hắn.
Hoặc là nói, muốn dùng lợi ích bịt miệng hắn.
Mới có một chút gió thổi cỏ lay, đã khẩn trương như thế? Hắn bây giờ còn chưa thực sự nhúng tay vào ngành muối, đến khi thật sự tiếp cận chân tướng sự tình, trời biết sẽ còn có cản trở lớn cỡ nào nữa?
Tuy nói chuyện kinh doanh muối là chuyên doanh, nhưng dường như chưa có người thực sự đầu tư, nhưng Hạ Tưởng cũng biết, có thể xin công văn phê duyệt, sau đó đầu tư vào một nhà máy sản xuất muối, chỉ cần Cục công nghiệp muối cho con dấu chứng nhận quyền sản xuất, kinh doanh muối có thể hợp pháp đưa ra thị trường tiêu thụ.
Đầu tư chế biến muối, chỉ cần giành được công văn phê duyệt, chỉ cần Cục công nghiệp muối thông qua, chẳng những là cho lợi nhuận lớn, còn là lợi ích lớn đến mức kinh người!
Lại là một vấn đề nan giải, Hạ Tưởng do dự một lát, vẫn lại nói:
– Anh vẫn nghĩ là em nên làm ngành sản xuất mà mình đã hiểu rõ thì tốt hơn.
Cổ Ngọc tức giận:
– Em đã biết anh không chịu ủng hộ em. Vài người có hảo tâm đã nói anh sẽ phản đối, em còn không tin, không ngờ anh thật sự không thèm để tâm tới việc kinh doanh của em.
Hạ Tưởng kinh ngạc hỏi:
– Ai nói với em là anh sẽ phản đối?
– Còn có thể có ai?
Cổ Ngọc tính tình trẻ con, cáu kính thở hổn hển nói,
– Ông nội nói, Hứa Quan Hoa cũng nói, còn có cả… Thủ tướng nữa!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 15 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 09/01/2018 11:36 (GMT+7) |