Bỗng nhiên chợt nghe âm thanh ồn ào náo động truyền đến, còn có tiềng ồn ào phức tạp, trong đó có một giọng quen thuộc, đúng là Hạ Lực. Không thể nào, đường đường Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy ở bên ngoài ăn cơm. Cũng có thể gặp người gây hỗn loạn? Hạ Tưởng ngồi không yên, đứng dậy đi ra bên ngoài, quả nhiên có một người đang chặn đường Hạ Lực mặc cho Hạ Lực trốn tránh, nhưng không tránh ra, thậm chí còn động tay động chân, lôi kéo Hạ Lực.
Người này tuổi tác đã cao, bộ dạng hung ác vô cùng, vừa nhìn như kẻ lăn lộn ngoài đường, nhưng cách ăn mặc lại rất ngay ngắn, làm bộ đứng đắn, tuy nhiên hiển nhiên là đã uống nhiều, muốn khiến Hạ Lực đến phòng ông ta uống mấy chén.
Hạ Lực từ chối, ông ta cũng không thả, vẫn nói Hạ Lực rộng rãi nể tình, không chịu nể mặt chút nào, không phải bạn chí cốt, huyên náo khá ầm ĩ. Mắt thấy không ít người đều nhìn vào bằng ánh mắt tò mò và chán ghét.
Hạ Tưởng tiến vài bước về phía trước, giơ tay đẩy người này ra:
– Có chuyện thì nói chuyện, đừng động tay động chân.
Sức lực của Hạ Tưởng rất mạnh. Vừa đẩy đã làm cho người đàn ông vạm vỡ kia thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Hạ Lực thấy thế, vội giữ chặt Hạ Tưởng:
– Bí thư Hạ. Anh đừng bận tâm, tôi và Kế Thần có chút việc riêng. Đúng rồi, Đới Kế Thần là Phó cục trưởng cục Công an thành phố Lỗ…
Lời còn chưa dứt, Đới Kế Thần thẹn quá thành giận lại tiến lại, giơ tay muốn đẩy Hạ Tưởng:
– Anh tới đây làm gì, bắt chó đi cày xen vào việc của người khác, có phải muốn ăn no chống đỡ hay không?
Hạ Tưởng sao có thể để ông ta đẩy mình, chợt né tránh sang một bên, nghĩ thầm rằng một Phó cục trưởng cục Công an, mà lại giống một kẻ vô cùng hung ác như vậy?
Không ngờ hắn lại có thái độ nhân nhượng cho khỏi phiền, trái lại Đới Kế Thần càng kiêu ngạo, không ngờ nhảy dựng lên, muốn truy đánh Hạ Tưởng:
– Ta đánh ngươi, ngươi còn dám trốn, chán sống rồi hả! Vừa nhìn ngươi chính là người bên ngoài đến không biết ta là lão hổ lợi hại. Đứng yên đừng nhúc nhích, để ta đây đánh một trận tiêu khí rồi sẽ xong việc, nếu không, ngươi sẽ cực kỳ đen đủi.
Chẳng những kiêu ngạo, ngông cuồng mà còn để lộ ra sự ngu đần.
Hạ Lực hét lớn một tiếng:
– Đới Kế Thần. Dừng tay! Anh ta là Phó Bí thư Tỉnh ủy Hạ!
Đới Kế Thần tay phải đang giơ trên không trung, bỗng dừng lại, mắt say lờ đờ mê mẩn:
– Bí thư Hạ, Hạ Tưởng?
Trong lúc sửng sốt, bỗng nhiên bên cạnh lại xuất hiện một người, người này 50 tuổi, mày rậm mắt to, vừa thì vô cùng hào phóng, sau khi ông ta xuất hiện, cũng không nói, rõ ràng dứt khoát tiến về phía trước vài bước, một cước đá vào mông Đới Kế Thần.
Sức lực mạnh mẽ, lại đá bất thình lình, Đới Kế Thần vồ về phía trước. Mặt đập xuống đất.
– Cái gì vậy, uống chút nước tiểu ngựa lại thành ra rượu điên, tránh xa một chút đừng gây sự nữa!
Sau khi mắt to mày rậm đá Đới Kế Thần, chân không ngừng, đi tới trước mặt Hạ Tưởng, vẻ mặt xấu hổ,
– Bí thư Hạ, tôi đã không làm tròn bổn phận, thật đáng xấu hổ. Nếu anh chưa hết giận, tôi sẽ đánh ông ta thêm vài cái nữa.
Người này Hạ Tưởng mặc dù không quen, nhưng theo phán đoán, thật sự là người Ngô Thiên Tiếu hai lần đề cập Thị trưởng thành phố Lỗ Lý Đồng!
Vẫn muốn gặp mặt Lý Đồng, không nghĩ lần gặp mặt chính thức lại là một lần tình cờ gặp mặt như thế này, làm cho người ta chuẩn bị không kịp. Còn dở khóc dở cười. Tuy nhiên đừng nói. Lý Đồng sáng sủa và không chút do dự đá một cước, chẳng những để lại ấn tượng khắc sâu với Hạ Tưởng. Còn khiến Hạ Tưởng nảy sinh tình cảm với Lý Đồng.
Tỉnh Tề có người tỉnh Tề bài ngoại nhưng cũng có người tỉnh Tề hào phóng thực sự, Hạ Tưởng giơ tay và bắt tay Lý Đồng, cười ha hả:
– Không đánh nhau thì không quen nhau hơn nữa đồng chí Đới Kế Thần cũng không đánh tôi. Thị trưởng Lý, nghe danh không bằng gặp mặt chúng ta hôm nay gặp nhau, có một phong cách riêng, xem như có ý nghĩa kỷ niệm.
Đới Kế Thần từ dưới đất lật người đứng dậy, động tác còn khá nhanh nhẹn, vừa thấy Lý Đồng ngay lập tức thay đổi hình tượng mà cúi đầu khom lưng, còn vươn tay phải, cúi chào hướng về phía Hạ Tưởng nhận sai, bộ dạng vô cùng buồn cười.
Hạ Tưởng sẽ không so đo, khoát tay chặn lại, ý tứ là không hề truy cứu. Đới Kế Thần lại hiểu sai ý. Tiến lên một bước nói:
– Bí thư Hạ, con người của tôi chính là tính tình không tốt, có chút nóng tính, kỳ thật con người rất tốt. Vừa rồi có nhiều mạo phạm, ngài nếu còn giận, hãy đá tôi một đá, tôi tuyệt không trả đòn.
Nói xong, còn xoay người lại, đưa lưng hướng về Hạ Tưởng, thật đúng là chờ Hạ Tưởng ra chân.
Hạ Tưởng bị ông ta làm vui vẻ, đâu giống một Phó cục trưởng cục Công an, quả thực lại chính là một kẻ dở hơi, liền dùng tay đụng vào người Đới Kế Thần:
– Được rồi, đừng náo loạn nữa, nên làm gì thì làm đi…
…
Thật đúng là ứng với câu không đánh nhau thì không quen nhau, Hạ Tưởng rộng lượng và hiền hoà. Để lại cho Đới Kế Thần ấn tượng tốt bụng mà khắc sâu. Mà sau đó không lâu, Đới Kế Thần cũng trong một cơn phong ba, lựa chọn lập trường dựa vào Hạ Tưởng. Do đó vì Hạ Tưởng mà dùng đại kế lập công lao hiển hách. Trở thành một thủ hạ đắc lực của Hạ Tưởng.
Sau đó, thỉnh cầu không bằng tình cờ gặp mặt, Hạ Tưởng và Hạ Lực, Lý Đồng ngồi vào cùng nhau, một lần nữa mở tiệc, nâng cốc ngôn hoan. Bởi vì có sự không ngờ vừa rồi lại là dễ dàng kéo gần khởi đầu quan hệ, Hạ Tưởng và Lý Đồng mới quen đã thân, đàm đạo vô cùng ăn ý.
Đến cả Đới Kế Thần cũng tự nhận mới quen đã thân với Hạ Tưởng – còn về phần Bí thư Hạ có phải đối với hắn cũng mới quen đã thân hay không, ông ta mặc kệ, dù sao ông ta nhận định Bí thư Hạ là người hiếm thấy vừa tuổi trẻ lại không cao ngạo, thật là lãnh đạo tốt nhất, ông ta liền sùng kính Bí thư Hạ. Vừa thân thiết, còn tự nhận có quan hệ tốt với Bí thư Hạ. Ngay lúc Hạ Tưởng và Lý Đồng, Hạ Lực ngồi chuyện trò vui vẻ với nhau, màn đêm đã buông xuống thành phố Lỗ. Phát sinh ra một chuyện không lớn không nhỏ, nói không lớn, quả thật là không kinh động bao nhiêu người và việc, gần như tiến hành lặng yên không một tiếng động bên trong. Nói không nhỏ, là bởi vì tuy rằng bây giờ còn không có gợn sóng, nhưng có ý nghĩa trọng yếu, và dẫn tới một loạt di chứng về sau.
Nếu để nhà sử học ghi lại, tối nay Hạ Tưởng và Hạ Lực có cuộc nói chuyện sâu sắc, cùng Lý Đồng bất ngờ gặp nhau. Cũng là một sự kiện đánh dấu thời đại, tạo nên bước đầu tiên của Hạ Tưởng ở tỉnh Tề.
Vạn sự khởi đầu nan, ai có thể nghĩ đến Lý Đồng và Đới Kế Thần dường như là hai nhân vật cũng không trọng yếu xuất hiện, cũng làm thế cục tỉnh Tề có một bước ngoặt nhỏ…
Mà Ngũ Nhạc cách xa. Đã chìm trong bóng đêm, phát sinh rất nhiều sự tình.
Lúc Lệnh Truyện Chí và Đường Trịnh Kiệt tới Ngũ Nhạc, trời đã tối rồi, hai người cũng không nghỉ ngơi, chuẩn bị suốt đêm cùng gặp mặt Cục trưởng Công an thành phố Ngũ Nhạc Vạn Nguyên Thành, trước là thử tiếp xúc một chút. Nhưng ở vấn đề ai trước ai sau, Lệnh Truyện Chí và Đường Trịnh Kiệt nảy sinh tranh cãi.
Dựa theo cấp bậc, Lệnh Truyện Chí cao hơn Đường Trịnh Kiệt. Về tư cách, Đường Trịnh Kiệt lại già dặn hơn Lệnh Truyện Chí, hai người ai cũng không quá phục ai. Mỗi người lại đều mang tâm tư, đều muốn giành tiếp xúc với Vạn Nguyên Thành trước, để nắm trong tay một chút thông tin.
Đang lúc hai người giằng co chưa xong, một nhân vật ngoài dự đoán của mọi người xuất hiện, đánh vỡ cục diện bế tắc – Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Ôn Tử Tuyền giống như đại biến người sống. Ánh mắt chớp chớp xuất hiện trước mặt hai người, thiếu chút nữa khiến Lệnh Truyện Chí và Đường Trịnh Kiệt giật nảy mình.
Thật đúng là một cú sốc.
Bởi vì hai người đều nghĩ mọi người ở Tỉnh ủy đều về thành phố Lỗ cả rồi – cũng quả thật Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Hạ Lực đã trở về – nhưng có một nhân vật mấu chốt khiến người ta quên đi lại ở lại.
Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Ôn Tử Tuyền vốn cùng Hạ Lực đến Ngũ Nhạc, nhưng sau đó cô dường như biến mất, không lộ diện, hội nghị lớn hội nghị nhỏ không thấy bóng dáng của cô, khiến cho tất cả mọi người trong lúc hoảng loạn và bối rối bỏ qua sự tồn tại của cô, thậm chí ngay cả Thị trưởng Ngũ Nhạc Tư Mã Bắc cũng nghĩ Ôn Tử Tuyền đã về Tỉnh ủy.
Chỉ có Chu Vu Uyên và Ôn Tử Ki rõ ràng, sự tồn tại khiêm tón của Ôn Tử Tuyền, là có ý, cô ở lại Ngũ Nhạc không trở về Tỉnh ủy. Là Bí thư Hạ cố ý sắp xếp.
Mà Lệnh Truyện Chí và Đường Trịnh Kiệt cũng không biết chính là, trước khi bọn họ tới, Ôn Tử Tuyền đã cùng Chu Vu Uyên và Ôn Tử Ki phối hợp, nắm giữ mọi thông tin, chứng cứ chính xác về Vạn Nguyên Thành!
Tư Mã Bắc cũng mông lung ở giữa, ông ta ở Ngũ Nhạc địa vị như mặt trời ban trưa, thậm chí mơ hồ có xu hướng đè đầu Chu Vu Uyên, lại ngầm bị lật thuyền, trăm phương ngàn kế phòng bị, lại không phòng được một nữ nhân tâm kế.
Lòng của phụ nữ, trong tình trường là bầu trời mây, làm cho người ta cân nhắc không ra, ở trong quan trường là kim đáy biển, làm cho người ta không biết sâu cạn.
Ngay cả Đường Trịnh Kiệt cũng tuyệt đối không ngờ. Không nghe Chu Hồng Cơ nói Ôn Tử Tuyền còn ở Ngũ Nhạc, như thế nào mà cô ta… hay là xuất hiện ảo thuật?
Lệnh Truyện Chí trong lòng lại kinh ngạc vạn phần. Bởi trước khi khởi hành, khi ông ta gặp Hà Giang Hải còn nói chuyện đến. Ông ta và Đường Trịnh Kiệt đến Ngũ Nhạc, khẳng định ý kiến trái ngược nhau, mà Chu Vu Uyên hẳn là khuynh hướng theo lập trường của Hạ Tưởng. Nhưng Tư Mã Bắc và ông ta giáp công, hẳn là một bàn tay không vỗ nên tiếng.
Lúc ấy ông ta còn đưa ra nghi vấn, Hạ Tưởng tại sao lại buông tay thế cục của Ngũ Nhạc, chẳng lẽ hắn không thừa thắng xông lên. Nắm toàn bộ thế cục Ngũ Nhạc trong tay? Tại sao lại không để người ở lại Ngũ Nhạc tiếp tục đẩy mạnh thế cục, một Chu Vu Uyên, thật sự là khó thành đại sự…
Ngàn tính vạn tính, thật sự là tính sai, ai nói Bí thư Hạ không để người lại?
Chính là Ôn Tử Tuyền!
Ôn Tử Tuyền là Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy nữ tính duy nhất ở Tỉnh ủy, vốn ở Tỉnh ủy cũng rất bắt mắt, bởi vì tuổi cô cũng không tính là lớn, thùy mị thướt tha. Nữ tính sức hấp dẫn mười phần, nhưng chính bởi vì cô rất có vẻ đậm đà của phụ nữ, nhưng lại vẫn không được trọng dụng.
Nguyên nhân rất đơn giản, quan trường là chốn thị phi, ai cũng không muốn ở trụ sở Tỉnh ủy có những tin đồn không tốt truyền ra.
Hạ Tưởng cố tình trọng dụng Ôn Tử Tuyền. Nhưng không có ai nói linh tinh điều gì, nguyên nhân cũng rất đơn giản, Hạ Tưởng so với Ôn Tử Tuyền trẻ hơn vài tuổi.
Dường như có một nhận thức chung chính là, đàn ông chỉ yêu phụ nữ kém tuổi, không thích phụ nữ lớn tuổi, trước mặt Ôn Tử Tuyền, Hạ Tưởng tuy rằng là lãnh đạo, nhưng nhỏ hơn nhiều, mọi người cũng đều biết sự thật là, Hạ Tưởng có một người vợ xinh đẹp hiền lành, vì thế, theo lối suy nghĩ lệ thường thì mọi người sẽ không nhận định giữa Hạ Tưởng và Ôn Tử Tuyền sẽ nảy sinh cái gì.
Đúng, giữa Hạ Tưởng và Ôn Tử Tuyền không sinh chút tư tình gì, nhưng có ẩn tình quan trọng, chẳng cần nhìn đâu xa, ngay việc Bí thư Hạ kết hợp với Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, không ngờ không ai để ý, thật đúng là ứng với một câu tục ngữ dưới đèn thì tối.
Chỉ tiếc, có khi có chút sai lầm, chỉ có thể phạm một lần.
Đang nhìn đến vẻ mặt Ôn Tử Tuyền rất hấp dẫn tươi cười trước mắt, Lệnh Truyện Chí và Đường Trịnh Kiệt liếc nhau, trong mắt đối phương đều thấy sự kinh ngạc, cảm giác của hai người khá giống nhau, vốn mỗi người đều mang tâm tư, dựa theo ý nghĩ của chính mình, làm theo thế cục Ngũ Nhạc. Hướng tới có lợi cho chính mình. Lại bỗng nhiên xuất hiện, vừa đến đã bị người ta làm cho buồn bực.
Mà Lệnh Truyện Chí và Đường Trịnh Kiệt không biết chính là, điều đợi họ kế tiếp, là một ván cờ đã đến hồi tàn cục, thậm chí ngay cả quyền lựa chọn bọn họ cũng không có.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 15 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 09/01/2018 11:36 (GMT+7) |