Quan Trường - Quyển 15

Phần 56

Nội tâm Hà Giang Hải, rốt cục có một chút bất an.

Bởi vì y biết Trần Thu Đống đã làm chuyện xấu gì, trải qua nhiều ít chuyện xấu, nếu đều giũ hết ra mà nói, cho dù không chết cũng phải lột da.

Vấn đề là, Hạ Tưởng mới đến không lâu, như thế nào liền tra được tình hình bên trong của Trần Thu Đống? Hơn nữa, cho dù Hạ Tưởng biết được một chút chuyện của Trần Thu Đống, nhưng đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ nhân, chẳng lẽ hắn nhìn không ra Trần Thu Đống là người của y sao?

Thẳng đến lúc này, Hà Giang Hải còn một lòng nhận định Hạ Tưởng ở tỉnh Tề, cho dù muốn đứng vững gót chân mở ra cục diện, cũng phải thỏa hiệp với y. Càng cho rằng y là ngọn núi cao mà Hạ Tưởng không thể vòng qua được, mặc kệ Hạ Tưởng muốn đạt tới mục đích gì ở tỉnh Tề, trèo lên đến cao tới mức nào, không có cái gật đầu của y, Hạ Tưởng đừng mơ tưởng có thể làm bất cứ điều gì ở tỉnh Tề.

Hà Giang Hải tức giận mười phần, một phút sau khi tách khỏi đám người trở lại Tỉnh ủy, y còn nhận định sự vụ của Trần Thu Đống nhất định có thể che đậy cho qua, nếu không thể diện của y liền mất hết, hơn nữa sẽ làm cho tất cả mọi người đều coi thường y.

Cũng không biết là Hà Giang Hải quá mức tự tin, hay là y quả thật rất có thực lực, mặc kệ là thế lực địa phương hay là hậu thuẫn ở thủ đô, đều đủ để chống lại Hạ Tưởng, dù sao y không hề suy nghĩ đến khả năng Hạ Tưởng muốn lách quá y, cũng sẽ không thỏa hiệp với y, mà là muốn trực tiếp giẫm lên vai của y mà thăng chức!

Hà Giang Hải sinh ra hờn dỗi một mạch đi vào Tỉnh ủy, chỉ một phút sau khi rảo bước tiến vào văn phòng Khâu Nhân Lễ được một bước, y và Liêu Đắc Ích biểu hiện giống hệt nhau, sắc mặt xám trắng một màu…

Trong ấn tượng, Khâu Nhân Lễ dường như chưa bao giờ phát cáu quá mức đang ngồi ở giữa, vẻ mặt giận không thể kìm được, Hạ Tưởng thì ngồi ở bên cánh tay, cũng là vẻ mặt nghiêm túc, mà Tôn Tập Dân ngồi đối diện với Khâu Nhân Lễ, vẻ mặt nghiêm trọng và giận dữ.

Còn lại mấy người, Liêu Đắc Ích thì ủ rũ, giống như bị gió thu thổi qua làm lá rụng vậy, trông như trong trạng thái vô định. Hạ Lực thì đứng ở một bên, khác với những người khác cảm xúc lộ ra ngoài vô cùng rõ ràng, còn anh ta ngược lại bình tĩnh như nước, núi cao mây sâu.

Trên bàn bày la liệt hỗn độn một đống tư liệu giấy, có ảnh chụp, có tài liệu, còn có đĩa CD, ở giữa bàn có một cái máy tính, màn hình đang mở trang mạng có hình ảnh chớp động, một dòng chữ chữ to đậm nét nhìn thấy ghê người: “chính trị lưu manh cưỡng gian nữ học sinh trung học, chơi gái vị thành niên, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tỉnh Tề đề bạt cán bộ Đảng viên đạo đức bại hoại…”

Phía dưới có vô số dòng bàn luận.

“Nhục nhã, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tên là Liêu Đắc Ích, khẩu Phật tâm xà. Ông ta đề bạt Trần Thu Đống, chứng minh ông ta cũng là lưu manh chính trị.”

“Anh thì biết cái gì? Người ta quan hệ thân thiết. Biết là loại thân thiết nào không? Khẳng định là bạn cùng nhau chơi gái!”

“Té ra là thế, con mẹ nó, mỗi tháng tôi phải nộp một hai nghìn tệ tiền thuế, để nuôi dưỡng một đám lưu manh chính trị, đúng là tiền của tôi đưa cho chó rồi.”,

“Bộ dạng của Liêu Đắc Ích kia thật xấu xa, tôi nhổ vào, ngay cả hình tượng của y, y mà tìm con gái có thể khiến con gái gặp ác mộng hay không?

“Tôi nghe nói Trần Thu Đống là em vợ Hà Giang Hải phải không?”

“Vợ Hà Giang Hải đâu có họ Trần đâu…”

“Anh ngốc thật, làm quan nhiều em vợ lắm.”

“Củ chuối thật, chính trị đúng là tấm màn đen!”

Các dòng bình luận ở phía dưới còn có rất nhiều, có những câu khó coi, có những câu thậm chí công bố rất nhiều nội tình sâu bên trong, xem những thứ này mà trong lòng Hà Giang Hải sông cuộn biển gầm, nét mặt già nua đỏ hồng như lên máu, lại nhìn ảnh chụp trên bàn, thiếu chút nữa khiến y ngất xỉu. Trần Thu Đống người trần truồng ngồi xổm trên mặt đất, một bên là một cô gái có dáng vẻ như nữ sinh trung học, khoác chăn, đôi mắt sưng đỏ…

Đâu chỉ để cho người ta nắm được nguyên hình, hoàn toàn chính là bắt được kẻ thông dâm ở giường, thậm chí nói ‘bắt ngay tại trận’ để hình dung tuyệt không nói quá.

Hà Giang Hải vốn tiến đến với một ác ý, chuẩn bị tốt để tố cáo Phó cục trưởng Đới Kế Thần, sau đó lại lợi dụng quyền lực trong tay để làm khó dễ Đới Kế Thần, không ngờ ác ý liền bị nghẹn ở tại trong lòng, còn chưa nói ra miệng, đã bị đánh một gậy côn vào đầu!

Hà Giang Hải dùng sức quá mạnh, hơn nữa chênh lệch quá lớn, liền không xoay chuyển kịp, chuyển động thoáng cái, đặt mông ngồi trên sô pha, nửa ngày nói không nên lời.

Khâu Nhân Lễ lần đầu tiên ngay trước mặt mọi người mặt, vỗ bàn:

– Không nói nổi! Bại hoại!

Sau đó là giọng điệu vô cùng nghiêm khắc phê bình Liêu Đắc Ích:

– Đồng chí Đắc Ích, sao lại anh lại thế này hả? Đề bạt cán bộ là một chuyện vô cùng nghiêm túc hẳn hoi, không thể có nửa điểm qua loa. Làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ, nếu không thể hiểu rõ hoàn toàn phẩm hạnh của cán bộ muốn đề bạt, là hành vi rất không làm tròn bổn phận! Anh đã hai lần đề xuất Trần Thu Đống, xuất phát từ tín nhiệm đối với công tác của anh, có cả tôi ở bên trong, tất cả các đồng chí đều bầu phiếu tán thành, kết quả thành ra sự việc như vậy? Anh nói xem, anh bảo Tỉnh ủy biết để thể diện ở đâu?

Khâu Nhân Lễ thẳng thừng chụp mũ Tỉnh ủy to lớn lên đầu Liêu Đắc Ích, Liêu Đắc Ích làm sao có tư cách có năng lực khiêng được? Mặt ông ta đỏ bừng, bất luận là lời phản bác hay giải thích nào đều nói không nên lời. Phải thôi, còn có gì nữa đâu, không cần Khâu Nhân Lễ chỉ ra, ông ta liền biết, mặt mũi ông ta ở Tỉnh ủy xem như mất sạch.

Liêu Đắc Ích ngoại trừ căm hận người phía sau màn sai khiến, cũng căm hận Hà Giang Hải, bởi vì do Hà Giang Hải muốn đề cử Trần Thu Đống lên chức, mới khiến ông ta rơi vào cảnh xấu hổ như hiện tại!

Ông ta lại có nhận được lợi ích gì từ Trần Thu Đống, tội gì mà phải vậy?

– Về vấn đề của Trần Thu Đống, tôi đã phê duyệt xong chỉ thị.

Tôn Tập Dân lên tiếng, khác với trình tự phê duyệt chỉ thị trước đây cần phải qua tay giao cho Hà Giang Hải, lần này ông ta trực tiếp mặt đối mặt giao chỉ thị đã phê duyệt vào tay Hà Giang Hải.

Hà Giang Hải liền hiểu ra, Khâu Nhân Lễ là tổng chỉ huy trước sân khấu, Hạ Tưởng là độc thủ phía sau màn, còn Hạ Lực sắm vai nhân vật nào thì tạm thời y chưa có kết luận thỏa đáng, nhưng trong sự kiện này Tôn Tập Dân đã giữ một tinh thần nhất trí chưa từng có rất rõ ràng với Khâu Nhân Lễ, ra tay với y.

Chỉ thị đã phê duyệt có nội dung là:

“Mời Sở Công an phái chuyên gia điều tra nghiên cứu, có thể áp dụng điều tra ngầm, làm thật sự, làm việc kiên quyết, nghiêm trị phần tử phạm tội!”

– Được, kiên quyết dựa theo chỉ thị công việc của Chủ tịch tỉnh Tôn!

Hà Giang Hải không phục cũng không được, sự kiện Trần Thu Đống ngay mặt đả kích Liêu Đắc Ích, âm thầm đả kích y, nhất tiễn song điêu, là một kế độc.

Nhìn Hạ Tưởng không nói một lời, Hà Giang Hải vẫn đang chịu đả kích sâu trong lòng, lửa giận vẫn như cũ không thể ức chế mà tăng vọt, đều là âm mưu quỷ kế của Hạ Tưởng, Trần Thu Đống khẳng định là do Hạ Tưởng gài bẫy. Hạ Tưởng vừa tới tỉnh Tề, tỉnh Tề liền gió nổi mây phun, Hạ Tưởng đúng là sao chổi.

Hạ Tưởng chính là đầu sỏ gây nên tất cả sự việc!

– Nhất định phải xét xử nghiêm túc, tuyệt không nương tay!

Khâu Nhân Lễ tức giận chưa tiêu, lại quay sang Liêu Đắc Ích nói,

– Lập tức huỷ bỏ việc bổ nhiệm đối với Trần Thu Đống, sự việc của Ban Tổ chức cán bộ lần này, nên tự kiểm điểm một cách sâu sắc, việc nhất thiết phải làm là đưa ra văn bản kiểm điểm trình lên Tỉnh ủy!

Quyết định này cũng rất có lực, Liêu Đắc Ích sắc mặt trắng bệch, muốn biện bạch một câu, lại bị vẻ mặt lạnh lùng mà âm u của Khâu Nhân Lễ hù dọa, cuối cùng không nói lời gì nữa.

Hà Giang Hải không chịu nhận thua, y ngạo mạn có ngạo mạn, chính trị trí tuệ cũng có, trong nháy mắt liền liên tưởng đến chương trình điều chỉnh nhân sự đã được lên kế hoạch. Đứng về phía y trong lần điều chỉnh nhân sự này, người có quyền lên tiếng nhất chính là Liêu Đắc Ích. Nếu bởi vì sự vụ của Trần Thu Đống mà Liêu Đắc Ích thật sự phải làm văn bản kiểm điểm trình lên Tỉnh ủy, thì tất cả coi như xong, ở trong lần điều chỉnh nhân sự tiếp theo, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Liêu Đắc Ích này liền thành kẻ điếc, là một vật trưng bày.

Đến lúc này, Hà Giang Hải đã hoàn toàn biết rõ cả câu chuyện từ đầu tới đuôi chính là một cái bẫy. Y nghĩ đến việc Hạ Tưởng mới đến tỉnh Tề, thành phố Lỗ sẽ không có ai âm thầm giúp hắn, không ngờ vẫn là có nhiều, so với trong tưởng tượng của y thì Hạ Tưởng lợi hại hơn vài phần, cũng nham hiểm hơn vài phần.

– Bí thư Khâu, đồng chí Đắc Ích cũng không phải tinh tường vạn sự, có lẽ anh ta có lỗi khi không hiểu biết hết về người khác, nhưng vấn đề chính nằm ở chỗ bản thân Trần Thu Đống. Trần Thu Đống không có tự ái, cũng không nên làm liên lụy đến đồng chí Liêu Đắc Ích phải làm kiểm điểm.

Hà Giang Hải còn ôm thái độ chuyện lớn hóa thành chuyện nhỏ,

– Hy vọng Tỉnh ủy suy xét đến tính đặc thù của sự việc, bởi vì tôi nghi ngờ vấn đề của đồng chí Trần Thu Đống, cũng có khả năng bị người ta hãm hại.

– Chức trách của Trưởng ban Tổ chức cán bộ chính là xét duyệt và lựa chọn cán bộ, giống như là quan toà phán án vậy, trong lòng trước sau phải có một cán cân thăng bằng.

Hạ Tưởng rốt cục đã nói chuyện, vẻ mặt rất nghiêm nghị, giọng điệu rất thản nhiên,

– Đồng chí Liêu Đắc Ích hai lần đề xuất Trần Thu Đống, trong đó có phải có gì muốn nói hay không? Đề bạt cán bộ là một việc vô cùng nghiêm túc và thiêng liêng, hơn nữa vấn đề của Trần Thu Đống, đã mang đến cho Tỉnh ủy ảnh hưởng tiêu cực rất lớn. Tỉnh ủy hiện tại rất bị động, ý dân như nước.

Hạ Tưởng nói xong, Hạ Lực cũng tỏ thái độ:

– Tôi cho rằng giai đoạn hiện tại phải đưa ra một thái độ xử lý thật sự, nếu không, dân tình trên mạng sẽ mắng chúng ta đến chết khiếp. Hiện tại việc cần làm nhất chính là, mau chóng dẹp yên các dư luận tiêu cực trên mạng, dẫn hướng cho dư luận phát triển. Đồng thời, mau chóng kết án sự vụ của Trần Thu Đống, cho dân trên mạng một lời giải thích.

Dân trên mạng thì là cái gì, chỉ là một đám dân đen thối tha thôi, Hà Giang Hải đang muốn mở miệng phản bác vài câu, Khâu Nhân Lễ không hề cho y cơ hội, trực tiếp đánh nhịp:

– Quyết định như vậy đi, Tập Dân tự mình chú ý một chút vụ án Trần Thu Đống, Hạ Tưởng phụ trách vấn đề Ban Tổ chức cán bộ, Hạ Lực liên kết hợp tác với Ban Tuyên giáo, mau chóng tiêu trừ ảnh hưởng tiêu cực trên internet.

Vừa tan họp, Hà Giang Hải liền vội vàng đi vào văn phòng của Liêu Đắc Ích, thảo luận đối sách. Hình tượng nham hiểm của Liêu Đắc Ích sớm đã không thấy tăm hơi, một bộ mặt y như quả mướp đắng, tố khổ với Hà Giang Hải:

– Bí thư Hà, anh đừng một chút liền hấp tấp đến văn phòng của tôi được không? Không phải rõ ràng khiến mấy người Hạ Tưởng bọn họ nói ra nói vào sao?

– Sợ cái gì, cứ để cho bọn họ nói vài câu nói bậy sau lưng, cũng không mất cân thịt nào đâu, kệ bọn họ đi.

Hà Giang Hải vẫn là thái độ chẳng hề để ý,

– Tôi muốn nói với anh, phải kiên định lập trường, đừng lùi về phía sau, một tuần sau Thủ tướng sẽ đến thành phố Lỗ…

– Là thật hay giả vậy?

Liêu Đắc Ích vừa mới bị đả kích khiến cho vô cùng uể oải, nếu Thủ tướng có thể đến đúng lúc, quả thật là chuyện tốt nhất.

– Sao lại không có một chút tin tức nào?

– Phải là đột nhiên thị sát mới có hiệu quả, chính là để cho một số người cân nhắc tầm quan trọng của chính trị ngấm ngầm.

Hà Giang Hải vô cùng chắc chắc,

– Anh hãy nghe tôi nói, qua được một cửa này, Thủ tướng đến, sự việc liền đều được giải quyết dễ dàng, không phải sợ Khâu Nhân Lễ và Hạ Tưởng liên kết hợp sức sỉ nhục anh, đến lúc đó Thủ tướng sẽ nói chuyện cho anh.

Thời gian một tuần, thật sự đủ dùng sao? Sau khi Hà Giang Hải vội vã rời khỏi, Liêu Đắc Ích càng nghĩ càng cảm thấy trạm kiểm soát lúc này đây, chỉ sợ thật sự rất khó đi qua, Hà Giang Hải dường như hơi quá mức lạc quan …

Nhưng sau đó chuyện xảy ra, quả thật đột nhiên lại có chuyển biến ngoài dự đoán của mọi người.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 15
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 09/01/2018 11:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lưu Phong – Quyển 2
Phần 56 Lưu Phong lúc này thật không nhịn nổi nữa. Gã tam thúc này hiển nhiên là muốn ép Bạch Vũ phải lấy nhi tử hỗn trướng của mình. Cái này không phải là kết hôn cận thân sao? Người hiện đại ai mà không biết việc kết hôn giữa những người thuộc trực hệ huyết mạch trong ba đời tuyệt đối bị nghiêm cấm. Kết hôn cận thân sẽ mang đến nguy hại cho gia tộc. Đầu tiên là kết hôn cận thân sẽ làm cho các hài nhi sinh ra rất dễ mắc các bệnh di truyền, thân thể và trí lực kém phát triển. Hơn nữa xác suất tử vong cũng rất cao. Bạch Vũ và...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lưu Phong
Ma Vương – Quyển 8
Phần 56: La Ti, Còn Nhớ Rõ Ta Không? Bát Hoang Ly Hợp Luyện Ngục trận ngay từ đầu hoàn toàn do Hàn Thạc khống chế. Đến về sau thì là do Đỉnh Linh tiếp nhận. Hàn Thạc từ đó được giải thoát. Những Thần Vệ kia ở bên trong Bát Hoang Ly Hợp Luyện Ngục trận từng người gào khóc thảm thiết, bị bắt buộc ra sức thao luyện. Theo thời gian cực nhanh, bọn họ càng ngày càng hiểu được tầm quan trọng của sự phối hợp. Thêm vào Đỉnh Linh cố gắng chỉ dẫn, mỗi lần họ phải gặp phải sinh tử tồn vong đều lần lượt ngoan cường tiếp tục chống đỡ. Đang khi bọn họ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển Tập Ma Vương
Mật thám Phong Vân
Phần 56 Lúc này Lăng Phong và A Quyền đều rút về bên cạnh Mặc lão. Quần nhau một lúc, tên mắt hí bị A Quyền một đấm đánh lui về, Long lão đại vẫn đang đứng ôm ngực, còn tên Phùng trâu tuy không bị thương nhưng cũng mệt mỏi rã rời. Trận thế thua hai hòa một như vậy, rõ ràng phe Long lão đại thua, đám lóc nhóc theo sau, không cần thiết lên nữa. Các hạ xưng tên được rồi chứ? Thằng nhóc yếu ớt, mày cũng dai lắm. Ông không ngại nói cho mà biết, ông đi không đổi tên ngồi không đổi họ, huynh đệ gọi Phùng... Đủ đủ, dài quá...
Phân loại: Truyện nonSEX Truyện xuyên không

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng