Quan Trường - Quyển 16

Phần 16

Bước vào thành phố Lỗ, sau khi trời tối, thời tiết vẫn nóng kinh người, Hạ Tưởng chắp tay ra sau lưng, vừa thưởng thức cảnh đêm của thành phố Lỗ, vừa nghĩ ngợi.

Bên phải, Tào Thù Lê trang điểm giản dị, mặc váy dài, vén tóc, cũng học Hạ Tưởng chắp tay sau lưng, cùng Hạ Tưởng rảo bước trên đường thành phố Lỗ.

Đến thành phố Lỗ cũng đã một thời gian rồi, Hạ Tưởng lần đầu tiên đi bộ cùng cô. Nếu là người khác có lẽ sẽ oán giận Hạ Tưởng bận quá không quan tâm đến nói một lời, cô lại không. Không chỉ bởi vì từ nhỏ cô đã quen với việc cha bận rộn sau khi làm cán bộ cấp Cục, mà cô biết rõ những gian nan của Hạ Tưởng khi mở ra cục diện ở tỉnh Tề.

Cho dù Tào Thù Lê không quan tâm đến chính trị, nhưng Hạ Tưởng là một trong những người đàn ông cô yêu nhất – còn có hai người đàn ông đã chiếm vị trí quan trọng trong lòng cô, một là cha, người kia là con trai. Nhất cử nhất động của hắn cô đều để trong lòng, cho dù không thể chia sẻ, ít nhất cũng muốn không để hắn thêm phiền phức.

Cô là người ngoài cuộc, cũng có thể cảm thấy được một cách chân thực sự lộn xộn và khó khăn ở tỉnh Tề, bởi vì khí hậu chính trị của tỉnh Tề phức tạp không nói, còn nhiều có thêm một Lý Đinh Sơn.

Tào Thù Lê chỉ quen với Lý Đinh Sơn sau Hạ Tưởng hai năm, cô và Lý Đinh Sơn tiếp xúc không nhiều, nhưng cũng hiểu nhiều về cách ứng nhân xử thế của Lý Đinh Sơn. Từ thất bại kinh doanh của Lý Đinh Sơn, gia đình đến bất hạnh, và sau này bị bắt đi theo con đường làm quan, có quá nhiều nhân tố bên ngoài thúc đẩy. Không giống với tính chủ động tích cực của Hạ Tưởng, bước tiến của Lý Đinh Sơn, ảnh hưởng bởi các phụ gia bên ngoài quá nhiều.

Cũng gián tiếp thể hiện rõ một điểm, năng lực nắm chắc bản thân của Lý Đinh Sơn cùng với năng lực phán đoán hướng đi đối với tương lai còn xa mới bằng Hạ Tưởng. Ông ta đang bị động tiếp nhận nhiều thứ, còn Hạ Tưởng, lại trước giờ âm thầm thúc đầy bước tiến của bản thân mình.

Tào Thù Lê không phải người trong quan trường, nhưng từ nhỏ sinh trưởng trong gia đình quan lại, hơn nữa đã lấy Hạ Tưởng, khiến cho cô thành ra mưa dầm thấm đất, cũng đã có lối suy nghĩ phân tích thấu đáo. Nói thật, cô vốn dĩ là người phụ nữ cực kỳ thông minh, nếu cô theo chính trị hoặc kinh doanh, chưa chắc sẽ thua kém Mai Hiểu Lâm và Liên Nhược Hạm nửa điểm.

Nhưng cô đã lấy Hạ Tưởng, thì phải lúc nào cũng phải coi tiền đồ của Hạ Tưởng làm chủ yếu, cô nhất định cam tâm ở phía sau, âm thầm trả giá mọi thứ vì Hạ Tưởng.

Tuy nói tối nay Hạ Tưởng chủ động đề xuất muốn đi bộ cùng cô, cô ta cũng biết, Hạ Tưởng chẳng qua là mượn việc đi bộ để suy nghĩ chuyện mà thôi. Nhưng cô cũng không có chút oán hận.

Thứ mà Tào Thù Lê học không phải là văn học cổ, nhưng trong xương cốt, khí chất của cô là một phụ nữ cổ điển. Người xưa có bài thơ tên là Hối hận gọi chồng đi làm quan, cho dù bình tĩnh mà xem xét, cô cũng hy vọng cùng Hạ Tưởng sống những ngày tháng bình an đạm bạc. Tính tình của cô vốn nhẹ nhàng, không thích vinh hoa cũng không giả bộ phú quý, tuy nhiên Hạ Tưởng đã là người đàn ông của cô, nếu hắn đã chọn một con đường ghồ ghề đầy chông gai, ngoài việc đi cùng hắn đến cùng một cách không hề oán hận ra, cô sẽ không hối hận bất cứ điều gì hay nói những lời oán than.

Nhìn Hạ Tưởng nhíu mày và trầm tư, cô chỉ biết là vì sự việc của Lý Đinh Sơn.

Tào Thù Lê bình thường rất ít phát biểu suy nghĩ về công việc của Hạ Tưởng, nhưng hôm nay, cô đột nhiên có suy nghĩ, tiến lên phía trước một bước kéo cánh tay của Hạ Tưởng, cười nói:

– Vẫn chưa nghĩ ra biện pháp để giải quyết sao?

Ý nghĩ của Hạ Tưởng bị Tào Thù Lê đánh gãy, lắc đầu cười:

– Cũng không phải không có, mà là đang nghĩ, lẽ nào không thể không kinh động đến Tổng bí thư?

Quả thật, Tổng bí thư nói, Uỷ ban Kỷ luật trung ương cũng tốt, một số người cũng tốt, tất nhiên sẽ nhượng bộ, nhưng vấn đề là, kể từ đó, giống như có vẻ Lý Đình Sơn thực sự có chuyện như vậy, cuối cùng không giải quyết được gì vẫn là bởi vì có quan hệ, được Tổng bí thư bảo vệ, không phải bởi vì bản thân trong sạch.

Hạ Tưởng cũng có thể hiểu tâm tư của Tống Triêu Độ, Tống Triêu Độ không muốn Lý Đinh Sơn chịu một chút oan khuất nào trong quan trường, có thể giống như Tống Triêu Độ vẫn thật lòng yêu quý Lý Đinh Sơn như vậy đã rất ít rồi.

Không ít tình bạn như sinh mạng của cây cỏ, theo sự sự tăng dần của chức vụ mà lạnh nhạt dần, cũng là để bóp chết trước khi nảy sinh tình thế, không muốn có bất cứ sự việc biến chứng nào xảy ra.

Nhưng điều Hạ Tưởng nghĩ có chỗ khác nhau, hắn chẳng những muốn giải quyết nhanh chóng vấn đề nan giải của Lý Đinh Sơn, còn muốn mượn cơ hội dụ dỗ Hà Giang Hải, kể từ đó, mời Tổng bí thư ra mặt thực hiện. An toàn thì có an toàn, nhưng lại là bị động một cách tiêu cực, không có tính chủ động tiến công, cũng đi ngược lại kế sách lớn của hắn.

Làm cách nào nghĩ ra một kế sách vẹn toàn, vừa có thể bảo vệ được Lý Đinh Sơn không chịu bất cứ tổn thương nào, lại có thể khiến Hà Giang Hải bị liên lụy bên trong, khiến cho Hà Giang Hải không đến mức xuống ngựa lật thuyền, thì ít nhất cũng phải khiến cho y mặt mày xám xịt, khiến cho y nhận giáo huấn… Đã im lặng ngẫm nghĩ nửa ngày, Hạ Tưởng vẫn không bắt được trọng điểm.

So sánh với lần trước ở tỉnh Tương không cần tốn bao nhiêu thời gian đã thăm dò được con đường của Diệp Thiên Nam, hiện giờ trong lòng hắn vẫn chưa tự tin đối với tình hình bên trong của Hà Giang Hải. Bởi vì đa số Uỷ ban thường vụ tỉnh ủy tỉnh Tương đều đến từ ngoại tỉnh, hơn nữa tỉnh Tương cũng rõ ràng không có tính bài xích người ngoài như tỉnh Tề, càng không có hiện tượng quái lạ, gần như nhân vật số một, số hai của mỗi thành phố ở tỉnh Tề đều là của người tỉnh Tề. Cho nên, Hà Giang Hải rốt cuộc có bao nhiêu thế lực bản địa thâm căn cố đế ở tỉnh Tề, trong con mắt của Hạ Tưởng, vẫn là sương mù dày đặc.

Điều quan trọng hơn là, tỉnh Tương không có một thành phố cấp phó tỉnh nào, mà tỉnh Tề lại có hai. Thành phố cấp phó tỉnh chỉ chịu sự hạn chế mà không phải thuộc thẩm quyền của tỉnh ủy, nói cách khác, là chịu sự quản lý của Tỉnh ủy. Tỉnh ủy không có bất kỳ quyền bổ nhiệm nào với nhân vật số một, số hai của thành phố cấp phó tỉnh, cũng không có quyền sát hạch.

Mà hơn mười mấy người ủy viên thường vụ của thành phố cấp phó tỉnh, đều là cấp Giám đốc Sở, tương đương với tỉnh Tề so với tỉnh khác, ít nhất cũng phải xuất đao nhiều hơn các cán bộ cấp Giám đốc Sở. Hơn nữa từ Uỷ viên thường vụ tỉnh ủy, cho đến nhân vật số một, số hai mỗi thành phố, dân bản địa tỉnh Tề đã chiếm tỉ lệ cao đạt đến trên 90%. Không nói xa xôi, ngay cả Thành ủy Thành phố Lỗ, dường như cũng đều là thiên hạ của người tỉnh Tề, vậy thì các cơ quan trực thuộc thành phố phía dưới cùng số lượng lớn các cán bộ trung tầng, càng là nhiều đến mức đếm không xuể.

Hà Giang Hải trấn thủ nhiều năm ở tỉnh Tề, ai biết y đã bồi dưỡng thêm bao nhiêu thế lực? Ngay cả một Phó chủ tịch tỉnh Phan Bảo Hoa bình thường không có danh tiếng, cũng đã đề bạt không dưới hai mươi cán bộ cấp Cục trở lên.

Nói một cách không hề khoa trương, tỉnh Tề chính là bãi mìn thực sự, khắp nơi đều là mìn. Anh không biết người nào bên cạnh chính là thân tín của đối thủ.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hiện nay Hạ Tưởng ở tỉnh Tề cũng không phải chỉ có một mình, bên cạnh cũng đã có những người thân tín xa gần giúp đỡ. Giả dụ lấy thời gian, cho dù không thể hoàn toàn áp chế được sự kiêu ngạo của Hà Giang Hải, cũng có thể bình tĩnh bố trí, hóa giải sự phản kích của Hà Giang Hải trong vô hình.

Chỉ có điều lúc này nếu Hà Giang Hải toàn diện đối kháng, phần thắng không lớn. Nói cách khác, hắn muốn vừa bảo vệ được Lý Đinh Sơn lại không kinh động đến Tổng bí thư, và mượn cơ hội phản kích lại ý tưởng của Hà Giang Hải, thì rất khó thực hiện.

Bị Tào Thù Lê kéo cánh tay lại, Hạ Tưởng thu hồi lại suy nghĩ, cười ha hả:

– Đều là vợ chồng già rồi, còn kéo kéo, không sợ người khác chê cười sao

– Cười cái gì, lí do của anh rất quái dị.

Tào Thù Lê vẫn khéo léo mà đáng yêu giống như năm đó, khẽ cười, dùng tay chỉ xa xăm.

– Tuổi của bọn họ lớn hơn chúng ta nhiều, cũng vẫn nâng dắt lẫn nhau, ai sẽ chê cười chứ?

Xa xa, một đôi cụ già tóc bạc đỡ nhau qua đường, ánh đèn ban đêm không đủ sáng, hai người già run rẩy không dám qua, Hạ Tưởng mỉm cười:

– Cũng đúng, dường như anh vẫn thật sự nói thắng được em.

– Đừng cho rằng anh thông minh nhất, em cũng không thua kém, chỉ là lười đấu với anh một lần mà thôi.

Vừa nói, Tào Thù Lê vừa kéo Hạ Tưởng đến đường cái đối diện, một người một, cô và Hạ Tưởng chia ra đỡ hai cụ già qua đường.

Hai cụ già vui vẻ ra mặt, liên tục nói lời cảm ơn với Hạ Tưởng và Tào Thù Lê, bọn họ không thể tưởng tượng được một đôi thanh niên trai tài gái sắc lại đỡ bọn họ qua đường là ai, nếu để cho bọn họ biết, có lẽ càng cảm nhận được sự tốt đẹp của nhân gian.

Việc tốt nho nhỏ làm xong không để lại tên tuổi, Hạ Tưởng và Tào Thù Lê men theo con đường cũ trở về, trên đường, tâm trạng của Tào Thù Lê rất tốt, đột nhiên hưng phấn hẳn lên, kể một câu chuyện lịch sử cho Hạ Tưởng.

– Thời cổ đại có một tham quan, người người đều căm hận, nhưng mọi người đều không biết làm gì với ông ta, vì sao chứ? Bởi vì tham quan rất được sự tín nhiệm của Hoàng thượng. Về sau, có một quan thanh liêm muốn trừng trị tham quan, có một lần tham quan tham ô, anh ta đã phát hiện chứng cứ, khi đang chuẩn bị bắt tham quan, lại bị quân sư dưới tay ngăn lại.

– Quan thanh liêm không hiểu vì sao, liền hỏi quân sư, quân sư nói, tham quan bây giờ tham ô rất ít, hơn nữa ông ta còn được ban cho thiên mệnh, bây giờ hỏi tội, tội ông ta chưa đến nỗi chết, đánh rắn không chết, nói không chừng ngược lại bị rắn cắn.

– Quan thanh liêm khó hiểu, liền hỏi làm thế nào mới được. Tham quan không giết, không đủ để xoa dịu phẫn nộ của dân chúng. Quân sư trả lời, tham quan thực sự đáng giết, nhưng phải giải quyết tham quan một một lần hết sạch, nhất định khiến cho tham quan ăn vào càng lúc càng lớn, đợi đến lúc ông ta dám thò tay ăn đến cả quốc khố của Hoàng thượng, ông ta nhất định sẽ mất đi sự tín nhiệm của Hoàng thượng. Sau đó trình tội trạng của ông ta lên Hoàng thượng, ông ta nhất định chết chắc.

Kể xong câu chuyện, Tào Thù Lê vỗ vai Hạ Tưởng đang tỏ sắc mặt kinh ngạc:

– Anh bạn nhỏ, nghe xong câu chuyện rồi, nên ngoan ngoãn đi ngủ thôi.

Hạ Tưởng ngơ người ra một lúc lâu, mới tỉnh lại, nảy ra niềm vui bất ngờ:

– Thật không nhìn ra, em thật sự có bản lĩnh, giấu tài không để lộ, hóa ra cũng là cao nhân.

– Em là cao nhân gì đâu? Anh đừng thổi phồng em nữa, em chỉ là nhàn đến không có việc nên đọc nhiều sách lịch sử thôi.

Tào Thù Lê không hề kể công, cười haha

– Anh lĩnh ngộ được điều gì, nghĩ đến điều gì, đó là việc của anh, không hề liên quan đến em

Hạ Tưởng cười ha ha:

– Đọc sách sử thật tốt, học hỏi từ lịch sử có thể biết hiện tại, học hỏi bà xã có thể biết rõ chỗ hay và chỗ dở.

– Rõ ràng cái đầu quỷ anh, sửa loạn bậy lời nói của người xưa.

Ngay hôm sau vừa đi làm, Hạ Tưởng liền gọi điện thoại, nói với Tống Triêu Độ hắn không muốn kinh động đến Tổng bí thư, mà là muốn mượn lực phản lực. Nếu có người thật sự dám lấy việc của Lý Đinh Sơn ra nói, hắn sẽ không tiếc gì mà mượn cơ hội làm lớn chuyện, đến mức ngoài tầm kiểm soát, khiến cho một số người gieo gió gặp bão.

Tống Triêu Đô trầm tư rất lâu, chỉ hỏi một câu:

– Cậu nghĩ kỹ chưa?

– Nghĩ kỹ rồi!

Lại qua một lát, Tống Triêu Độ dường như khẽ thở dài một tiếng.

– Ngẫm lại cũng đúng, khiến cho Lý Đinh Sơn va vào vách tường, có lẽ mới có lợi với anh ta.

Lại dừng lại đột ngột, nói:

– Tôi ủng hộ cậu.

Lời nói của Tống Triêu Đô cho Hạ Tưởng dũng khí và sự cổ vũ lớn lao.

Vừa buổi sáng, dường như mọi thứ đều gió yên sóng lặng, bởi vì ảnh hưởng từ sự việc của Phan Bảo Hoa mang đến, tạm thời chưa có rung chuyển, mà đến buổi chiều, cùng lúc hai nơi nổi gió phun mây. Uỷ ban Kỷ luật trung ương cử chuyên gia đến tỉnh Tề, đặc biệt điều tra vụ án Phan Bảo Hoa, mà người của Uỷ ban Kỷ luật Trung ương vừa đặt chân trước xuống sân bay, chân sau của nhân viên Uỷ ban Kỷ luật tỉnh của tỉnh Yến cũng nhanh chóng từ đường cao tốc đi tới thành phố Lỗ. Tỉnh Tề gió nổi mây phun, Chu Hồng Cơ bỗng chốc thành điểm tựa rực rỡ nhất.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 16
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 18/01/2018 22:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Quan Trường – Quyển 2
Vương Toàn Hữu hít sâu một hơi rồi nói: Vì Thù Lê nên tôi tin cậu một lần. Chẳng qua cậu và cô ấy phải chú ý đừng đi lại quá gần. Nếu không cậu mà làm ra chuyện có lỗi cho Thù Lê thì tôi quyết không tha cho cậu. Vương Toàn Hữu lúc thì lấy thân phận của Bí thư Đảng ủy công an, lúc thì lấy thân phận của cậu Tào Thù Lê. Hạ Tưởng đúng là không biết dùng giọng điệu nào mà nói chuyện với Vương Toàn Hữu. Hắn liền cười ha hả vài cái rồi lấy cớ vội vàng ra khỏi văn phòng. Liên Nhược Hạm lúc ấy đứng khá xa...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Vĩnh Hằng – Quyển 7
Còn có một người tuổi tác không kém Bạch Tề, thân thể cao to hơn không ít, lúc hắn đứng đó cười nói hào sảng, hao giao du rất rộng với người trong tộc và ngoài tộc. Bạch Hạo là thứ tử nên địa vị hèn mọn, dù sao cũng là huyết mạch Bạch gia cho nên không được vắng mặt trong buổi lễ tế tổ long trọng thế này, chỉ có điều dùng thân phận của hắn không thể tới gần tổ từ, chỉ có thể lưu ở bên ngoài, hắn ngồi sau cái án giữa không trung, hắn nhàm chán quan sát tình hình chung quanh. Hắn cũng chú ý thanh niên và ngũ tiểu tử...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Người lạ ơi, các em không bằng vợ anh - Tác giả The Kid
Đại là giám đốc của một công ty lớn, anh đã kết hôn và có cuộc sống hạnh phúc bên cô nàng luật sư tên Trinh. Anh là người tài giỏi, không những thế, anh còn nổi tiếng là người đào hoa khi có nhiều cô gái để ý anh, nhưng anh chỉ chung thủy với một mình vợ anh thôi. Buổi sáng hôm đó, Đại có hẹn đi ăn sáng với cô nàng đối tác xinh đẹp tên Anna. Anna là Việt kiều Mỹ, cô là đối tác thân thiết lâu năm của Đại. Lúc đang ngồi ăn, Đại vô tình làm đổ nước lên ngực của Anna. Đại xin lỗi và lấy khăn lau chỗ ngực Anna. Anna...
Phân loại: Truyện nonSEX

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng